Mọi người đều thấy toàn thân đầu Yêu thú này có màu đen và được bao phủ bởi một lớp lân giáp dữ tợn, bộ dáng nhìn như là Xà Yêu nhưng trong đó lại mơ hồ có bóng dáng của Giao Long.
- Đây là Hắc Giao Mãng, hắc vụ mà nó phun ra có tính ăn mòn mạnh.
Diệp Lăng Sương nói.
- Là Hắc Giao Mãng có tu vi Thiên Cương tam trọng, độc vật nó phun ra có khả năng ăn mòn và có thể đơn giản giết chết chúng ta.
Cảm thụ được ánh mắt lạnh như băng của quái vật, thần sắc Diệp Lăng Sương hơi lộ ra vẻ khó coi. Sao mà mới là cửa ải thứ hai mà đã khó khăn như vậy.
Ánh mắt băng lãnh của Hắc Giao Mãng nhìn chằm chằm bên vào đám người Tần Vấn Thiên và nó tựa hồ nghe hiểu được tiếng của Diệp Lăng Sương nói khiến trong con ngươi của nó như hiện lên một tia thần sắc yêu dị vậy.
- Nhất định là sẽ có biện pháp đi qua, Tiên Võ Giới không có khả năng chỉ có tuyệt lộ.
Tần Chính thấp giọng nói rồi lập tức nhìn Hắc Giao Mãng nói :
- Mãng Yêu huynh đệ, có thể nói ra quy tắc một chút hay không ?.
Hắc Giao Mãng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Chính, trong ánh mắt âm lệ như hiện lên một tia lãnh quang rồi nói :
- Ta, chính là quy tắc.
Việc Hắc Giao Mãng có thể nói được tiếng người cũng không khiến mọi người kỳ quái. Yêu thú Thiên Cương cảnh vốn có thể nói được tiếng người, hơn nữa nếu Yêu thú muốn cảm thụ cuộc sống của con người thì nó còn có thể bỏ đi Yêu thể mà hóa hình làm người. Tuy nhiên Yêu cũng có Yêu đạo, có rất nhiều Yêu thú cũng không ưa thích nhân hình, giống như là một người không có khả năng ưa thích hình thái Yêu thú vậy. Bằng không lúc trước khi Tần Vấn Thiên hóa thân thành Đại Bằng thì cần gì phải trăm phương nghìn kế muốn trở lại thân người.
- Yêu thú này thật là cuồng vọng a.
Phàm Nhạc thì thầm nói một tiếng, nghe được câu này, Hắc Giao Mãng đưa mắt nhìn nhìn hắn rồi nhếch miệng cười nói:
- Ngươi nên cẩn thận một chút.
- Con mẹ nó, Mãng Yêu huynh đệ, ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi, không nên thù hận ta như vậy a.
Phàm Nhạc thầm nói và trong lòng thầm mắng. Đầu nghiệt súc Thiên Cương tam trọng này còn quá hung hăng càn quấy, nếu không phải bị áp chế tu vi thì mình cũng chẳng muốn nói nhảm cùng nó. Tuy nhiên bây giờ Mãng Yêu đang gác cửa ải này nên lại không thể đắc tội với nó, thật quá phiền muộn đi.
Hắc Giao Mãng không nói lời nào mà vẫn nhìn chằm chằm vào đám người Phàm Nhạc và lúc này người phía sau cũng lục tục đuổi tới.
- Giao huynh, chỗ này ta có một thứ cho ngươi.
Lúc này có một thân ảnh đi lên phía trước, chỉ thấy quang mang chợt lóe rồi người này ném một viên hạt châu, phía trên có yêu khí dày đặc cho Hắc Giao Mãng.
Hắc Giao Mãng há miệng nuốt viên châu vào rồi hai con mắt hình tam giác lập tức lộ ra vẻ hài lòng nhìn người này nói:
- Ta sẽ dựa theo quy củ phổ thông để làm việc, ngươi xem đây.
Nói xong, Hắc Giao Mãng bắt đầu phun ra sương mù màu đen, theo hô hấp của nó mà đám sương mù màu đen này cũng chuyển động theo một tiết tấu riêng. Cỗ hắc khí này có tính ăn mòn cực kỳ đáng sợ nên mặc dù từ cách xa nhưng ai nấy đều có cảm giác đầy nguy cơ, nếu như bị dính vào người có lẽ thân thể sẽ bị ăn mòn.
- Thật khó chơi.
Trong đầu mọi người sinh ra một cái ý niệm, cái gọi là quy củ phổ thông chính thổ tức có quy luật. Xem ra Hắc Giao Mãng gác cửa ải này cũng không dám đơn giản thả người, tối thiểu nhất chính là dựa theo quy củ phổ thông để ra tay.
- Đa tạ Giao huynh, những người phía sau này đều là người Thái Yêu Giáo ta.
Thanh niên kia chỉ một đám người sau lưng mở miệng nói, nghe vậy Hắc Giao Mãng gật gật đầu.
- Nguyên lai là người Thái Yêu Giáo, thảo nào lại quen thuộc bản tính của Yêu thú như vậy. Nghe đồn thì Xà Yêu có tính dâm, tham tài. Người Thái Yêu Giáo này không chỉ tặng lễ mà còn hô Hắc Giao Mãng là Giao huynh. Giao đương nhiên êm tai hơn so với mãng rồi.
Trong lòng mọi người đang nghĩ như vậy thì liền thấy người Thái Yêu Giáo xông kia đã xông ra ngoài.
Khi Hắc Giao Mãng mới vừa phun ra hơi độc thì này vốn sớm đã chờ đợi ở bên ngoài và liền phát huy tốc độ đến cực hạn. Trên người hắn, Yêu chi lực lượng liền hóa thành áo giáp và trong nháy mắt từ dưới đầu Hắc Giao Mãng vọt qua. Hắc vụ do Hắc Giao Mãng phun ra chẳng qua là dính vào người hắn một chút nhưng trong nháy mắt đã ăn mòn hết lớp phòng ngự của hắn, điều này làm muốn đều âm thầm kinh hãi. Tuy nhiên người này sớm đã có sự chuẩn bị, hơn nữa rõ ràng còn được Hắc Giao Mãng cố ý thả đi.
Tiếp theo đó, người Thái Yêu Giới thứ hai tiến lên, tuy cũng đi qua được nhưng chân đã bị thương. Người thứ ba thì cũng cực kỳ nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn an toàn vượt qua, người thứ tư thì bị trực tiếp ăn mòn mất một chân, người thứ năm vừa mới đi đến giữa thì đã bị sương mù bao trùm mà triệt để hóa thành một đống máu thịt, sau đó tiêu thất khiến đám người phía sau ai nấy sợ mất mật.
- Giao huynh, ta chỗ này có một thứ tốt tặng cho ngươi.
Diệp Lăng Sương đi lên trước, trong tay của nàng xuất hiện một thanh tiểu kiếm tinh xảo, tuy trong này không thể sử dụng được Thần binh nhưng chỉ cần không để cho Thần binh phóng thích ra uy áp của nó thì không có vấn đề gì. Bằng không một khi khởi động lực lượng của Thần binh thì sẽ dẫn phát ra kiếp nạn hàng lâm cái thế giới này.
Thấy vậy, Hắc Giao Mãng không nói gì mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Sương, trong ánh mắt lộ ra một tia dâm tà khiến Phàm Nhạc nổi giận mắng to nói :
- Súc sinh ham mê nữ sắc.
- Xà Yêu, đúng là tính dâm.
Trong lòng mọi người đều thầm nói một tiếng, cái này thật đúng là không giả, chẳng lẽ Xà Yêu này còn có chủ ý với nữ nhân. Đám người Tần Vấn Thiên ai nấy hai chân mày đều nhíu lại thì lớn nhất lại thấy Hắc Giao Mãng nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, lộ ra một tia thần sắc ác độc.
Nơi này nó chính là quy củ!