Thái Cổ Thần Vương

Chương 549: Chương 549: Yêu kiếm than khóc




Tần Vấn Thiên dường như không có nghe được, trực tiếp rời đi. Mấy ngày sau, chậm rãi có lời đồn tràn ra.

Kiếm Tử khác họ Tần Vấn, có khả năng sẽ tham gia cuộc chiến tranh giành Kiếm Mạch, chuyện này đã truyền khắp Tông gia. Nhưng cũng có kẻ châm chọc Tần Vấn Thiên, nói hắn nhát như thỏ đế, ngay cả Tông Hồng dự bị cho vị trí Kiếm Tử khiêu khích cũng không dám ứng chiến, hơn nữa cũng từng ở trước mặt Lý Niệm lùi một bước. Những lời đồn đại về Tần Vấn Thiên, nhiều không đếm xuể.

Tần Vấn Thiên biết, đây cũng là chuyện tất nhiên nếu hắn trở thành Kiếm Tử. Đánh bại một cái Tông Hồng, còn có thể có cái khác. Muốn để cho người trẻ tuổi của Tông gia câm miệng, hắn chỉ có thể bày ra thiên phú và thực lực mà bọn họ không sánh kịp.

Trong Tàng Thư Các của Tông gia, Tần Vấn Thiên ngồi trên chiếu, liếc nhìn những cuốn sách cổ bên trong các.

Phía trên sách cổ, có ghi lại rất nhiều kiếm thuật và pháp quyết, cũng có một số ghi chép về quá trình tu luyện của các cường giả Kiếm Tu hoặc là ghi lại sự tích tu hành của các nhân vật cấp tiền bối.

Tần Vấn Thiên chậm rãi tìm hiểu. Cảnh giới thứ nhất của Võ Đạo Ý Chí, là cảnh giới cơ sở, mọi người đều tu luyện giống nhau. Nhưng từ cảnh giới thứ hai, cần phải dựa vào cơ duyên và ngộ tính của chính bản thân mình để lĩnh ngộ. Xem nhiều những lời nói của cổ nhân, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho cảm ngộ của hắn.

- Thời cổ có cường giả kiếm thuật, bảy năm tĩnh tọa, kiếm và tâm hợp lại thành một thể. Kiếm ra, tâm run, ngộ ra Kiếm Tâm Chi Ý.

Tần Vấn Thiên xem sách cổ, thấy một trang có dòng ghi chép này, trong lòng thầm kinh hãi.

Cảnh giới thứ nhất của ý chí là giống nhau, nhưng từ cảnh giới thứ hai, chính là chênh lệch cực lớn.

Kiếm Tâm Ý Chí, đáng sợ đến bực nào, kiếm và tâm cùng cộng minh, kiếm ra, tựa như tâm run, quả thật là đáng sợ. So với Tru Tâm Cổ Chung của hắn còn đáng sợ hơn.

- Còn có cường giả Kiếm Đạo, ngộ ra Kiếm Ảnh Chi Ý, chém ra trăm kiếm, ánh kiếm là giả, nhưng bóng kiếm lại là thật. Trong lúc người khác đang chống đỡ kiếm uy, tức là đã bước vào Kiếm Đạo Ý Chí của ngươi, lập tức chết ở phía dưới bóng kiếm. Loại Kiếm Đạo Ý Chí này, là giết người vô hình.

Tần Vấn Thiên lại thấy một trang ghi chép, thật sâu cảm giác được sự bao la của Võ Đạo Ý Chí, hai người có lĩnh ngộ khác nhau lại có cùng cảnh giới đối chiến, chỉ cần một kiếm đã có thể quyết định sinh tử.

Kiếm, là vương giả trong binh khí, đoạt mệnh chỉ trong một ý nghĩ. Quyết đấu với cường giả Kiếm tu, nhất định phải cẩn thận không gì sánh được.

- Xem ra, ta vẫn phải đi lịch lãm, đi lĩnh ngộ. Nếu như chỉ xem sách cổ, chỉ có thể dẫn đạo lại không thể cảm ngộ, trừ phi ta có nghị lực có thể sánh với những cổ nhân nghị lực phi thường kia, vừa ngồi xuống đã là mấy năm. Nhưng mà quá lâu, ta không có nhiều thời gian như vậy.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, lập tức đặt sách cổ về chỗ cũ, đi ra khỏi Tàng Thư Các.

Lúc này đã là buổi tối, bóng dáng Tần Vấn Thiên bay lên không, bàn tay lập tức vỗ vào hư không, tức thì kiếm khí gào thét, ngưng tụ thành một thanh Cổ Kiếm trong không trung. Tần Vấn Thiêm chậm rãi bước lên, trong nháy mắt Cổ Kiếm bay nhanh, hướng về phía xa.

Bên trong Bái Kiếm Thành, không ít người ngự kiếm mà bay, cho nên thân ảnh Tần Vấn Thiên cũng không thu hút.

Hồi lâu sau, Tần Vấn Thiên đi tới bên ngoài Bái Kiếm Thành. Ở vách núi, ánh trăng như tẩy, vương vãi xuống, dừng trên vách núi.

Thanh kiếm dưới chân Tần Vấn Thiên gào thét mà đi, lại hướng vào sâu bên trong vách núi, không ngừng bay nhanh về phía xa, một cỗ Kiếm Ý cường liệt, tràn ngập trên nền vách núi. Hắn khống chế Phi Kiếm dưới chân, không ngừng bay về hướng phát ra Kiếm Ý này.

Rốt cuộc, nhờ ánh trăng, Tần Vấn Thiên thấy được một thanh cự kiếm đáng sợ dài đến ngàn mét, cắm ngược ở phía sâu trong lòng đất. Một cỗ Kiếm Uy khiến người ta sợ hãi lan tràn ra từ trong thân kiếm. Xung quanh nó, hình thành một mảnh sơn mạch hình kiếm.

Xung quanh, có không ít người thủ hộ ở đây, thấy Tần Vấn Thiên ngự kiếm bay đến, tức khắc có người tiến lên quát.

- Kiếm Mạch chi địa, cấm không được đến gần.

Tần Vấn Thiên nghe Tông Càn nói qua, mười năm vừa qua, Kiếm Mạch bị Thiên Kiếm Tông nắm giữ. Như vậy người thủ hộ nơi đây, cũng chính là cường giả của Thiên Kiếm Tông.

- Thanh kiếm này, đáng sợ.

Nội tâm Tần Vấn Thiên chấn động, thân kiếm dài ngàn mét, giống như là một ngọn núi cao, rơi xuống từ trên trời, đúng là có thể chém đôi đại địa, chém ra một mảnh vách núi.

Thực tế, thời khắc này mặc dù Tần Vấn Thiên có thể trông thấy thân ảnh của thanh kiếm kia, nhưng mà hắn lại ở cách thanh Cự Kiếm khá xa, chỉ là bởi vì thanh Yêu Kiếm này quá mức khổng lồ, mới hình thành nên ảo giác giống như là đang ở ngay trước mắt. Nếu đây không phải là vách núi mà là đất bằng, vậy thì vài trăm dặm quanh đây đều có thể trông thấy Yêu Kiếm khổng lồ này.

- Khó trách nhiều năm như vậy, không một ai có thể rút thanh Yêu Kiếm này ra.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, thân kiếm dài tới ngàn mét, liếc nhìn lại, dường như muốn xé trời.

Thanh kiếm này, nặng bao nhiêu?

Ví dụ một cường giả Thiên Cương, có thể rút thanh kiếm ra. Nhưng mà, có thể sử dụng được sao? Rõ ràng là không thể làm được, người bình thường muốn cầm được nó, hoàn toàn là mơ tưởng. Mà chuôi kiếm kia, cũng không khác gì một người khổng lồ, nhìn vô cùng đáng sợ.

Bên trên không trung, có ánh sao vương vãi xuống, làm cho Yêu Kiếm tắm mình bên trong ánh sao, càng lộ vẻ rõ ràng, mang theo vài phần không khí yêu dị.

- Yêu Kiếm, Cự Kiếm. Thanh kiếm này chém xuống, có thể bổ đôi thiên địa, chém ra vách núi.

Tần Vấn Thiên quay người lại, lập tức phá vỡ một chỗ động phủ bên trong vách núi, ngồi xếp bằng xuống. Hắn đương nhiên không có khả năng cho rằng mình có năng lực lấy được Yêu Kiếm. Chẳng qua là nghe Tông Càn nói, mới mang theo lòng hiếu kì mạnh mẽ, bay tới nơi này ngắm nhìn Yêu Kiếm, cảm nhận Yêu Kiếm Chi Ý.

Nhắm mắt trong động phủ, không bước vào phạm vi của Kiếm Mạch, người của Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không quấy rầy hắn.

Tần Vấn Thiên yên tĩnh cảm nhận được, vào lúc đên khuya, nơi vách núi, tĩnh lặng vô biên, chợt có yêu phong thổi qua, lại như có những âm thanh âm khẽ, tựa như khóc nỉ non, cũng tựa như chết chi than khóc!

Những âm thanh nhỏ bé này, nếu không phải Tần Vấn Thiên có cảm giác cường đại, nhất định không thể nghe thấy.

Tiếng than khóc này, giống như từ từ hóa thành tiếng than khóc của Yêu Kiếm, bên trong đó, chất chứa một cỗ kiếm rít cường liệt. Rõ ràng vẫn là nhỏ bé như vậy, nhưng mà ở dưới cảm giác của Tần Vấn Thiên, lại trở nên rõ ràng như thế.

Năng lực cảm nhận của hắn quá mạnh, mà cảm giác đối với Yêu Kiếm lại càng nhạy bén.

“Hống…”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.