Tống Hàn Chương cùng Lâm Giác đi tới quảng trường. Sau khi bàn bạc xong chuyện Judas, anh lại trở về trạng thái tâm sự nặng nề miệng kín như bưng.
Lâm Giác biết anh có căn bệnh mãn tính là nghĩ quá nhiều, nếu như người ta không chủ động hỏi thì anh liền biến thân thành quả hồ lô cạy không ra tiếng, chuyện gì cũng giữ trong lòng.
Đây là một khuyết điểm cực kỳ đáng ghét, trước kia Lâm Giác còn từng thầm trách anh, thế nhưng sau khi biết quá khứ mà Tống Hàn Chương từng trải qua, cậu lại có thể thông cảm. Tống Hàn Chương cũng không cố ý làm như vậy, chỉ là thói quen suốt bao nhiêu năm khiến anh hình thành bản năng luôn quan sát, phỏng đoán, suy nghĩ sâu xa, sau đó đem giấu tất cả đáp án nơi đáy lòng, tuyệt không dễ dàng chia sẻ cùng người khác, cũng không để lộ tâm tư của chính mình.
Đối với anh, chỉ có như vậy mới là an toàn, chỉ như vậy mới là yên tâm nhất.
Có điều thỉnh thoảng dồn anh một chút cũng moi ra được không ít thông tin…
“Anh đang lo lắng gì sao?” Lâm Giác hỏi thẳng.
“Rất nhiều chuyện.” Tuy Tống Hàn Chương trả lời có lệ, nhưng tốt xấu gì coi như có trả lời.
Lâm Giác như được cổ vũ, tiếp tục cố gắng: “Chuyện anh lo nhất là gì?”.
Tống Hàn Chương liếc cậu. Lâm Giác cảm thấy ánh mắt này đại ý là “tôi đang tập trung suy nghĩ vấn đề thế mà cậu cứ tới quấy rầy tôi”, nhưng cậu cũng chẳng thấy ngượng chút nào, trái lại còn rất vinh quang chân thành ngước nhìn anh, cuối cùng Tống Hàn Chương chỉ đành nhượng bộ.
“Chuyện khả nghi nhất là chúng ta có thể quay trở lại thế giới thực. Tôi không tin một tên điên có thể vơ bừa một đám người ném vào chỗ chết lại đột nhiên sinh lòng từ bi mà thả cho chúng ta một con đường sống. Tôi thà nghĩ là nó có âm mưu, hoặc là… nó không làm được chuyện đó. Nhất định phải có nguyên nhân gì đó mà chúng ta không biết…”.
“Anh lo chuyện thả đội thắng cuộc chỉ là trò lừa của nó sao?” Lâm Giác hỏi.
“Nó không cần thiết phải lừa chúng ta, nếu như chỉ muốn xem chúng ta giết lẫn nhau thì cứ nói trong ba đội chỉ có một đội được sống sót là xong, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để sống sót, hoàn toàn chẳng cần thêm một giải độc đắc giả làm gì. Tôi nghĩ nó nói thật, nhưng đằng sau cái thật đó…”.
“Nghĩ nhiều thế làm gì, có thể về là tốt rồi.” Lâm Giác cũng không quan tâm rốt cuộc sau chuyện này có âm mưu gì, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được. So với tên trùm hư vô mờ mịt sau màn kia, cậu thấy vấn đề đối thủ của mình khó đối phó thế nào còn quan trọng hơn.
Tống Hàn Chương trầm mặc. Trừ chuyện này, anh còn có rất nhiều vấn đề khác: thái độ của Trương Tư Gia đối với Lục Nhận rất kỳ quái, hình như hắn quen Lục Nhận, hoặc chí ít có biết sơ sơ. Thế nhưng nếu chỉ nhìn trên hồ sơ mà chưa tiếp xúc thì sẽ không thể biết Lục Nhận thực tế là một nhân vật nguy hiểm đến cỡ nào, vậy thì Trương Tư Gia 10 năm sau kia rốt cuộc đã tiếp xúc với Lục Nhận như thế nào? Người thần bí khoác áo choàng trong đội 2022 kia có lai lịch gì? Sau khi vây giết đội 2002 rồi thì phải làm sao để thu được lợi? Rất nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu anh, khiến anh không có một giây nào thả lỏng, nghĩ ngợi đến đầu đau sắp nứt, sức cùng lực kiệt.
“Thật ra tôi khá là tò mò về Tô Điềm, cô ta làm sao đi từ năm 2002 đến năm 2022 được? Trương Tư Gia hình như có nói cô ta đã chết mà?” Lâm Giác đưa ra một vấn đề.
“Có lẽ cô ta sở hữu phần thưởng là một món đồ đặc thù nào đó, nhờ thế mà chết đi rồi có thể sống lại, nhưng lại sống lại vào năm 2022.” Tống Hàn Chương nói.
“Giống như hộp sinh mệnh của chúng ta?” Lâm Giác sờ sờ hộp sinh mệnh trong túi.
“…” Tống Hàn Chương dừng một chút “Có lẽ.”.
Khung cảnh chung quanh càng lúc càng rêu phong cũ nát, thỉnh thoảng còn xuất hiện cảm giác như địa chấn, rất giống hiện tượng trước khi xảy ra động đất. Lần đầu tiên cảm nhận được mặt đất rung chuyển Lâm Giác bị dọa hết hồn, nhưng chấn động đến nhanh đi cũng nhanh, ngoại trừ đèn đường chớp tắt một chút thì không có gì khác thường cả.
“Động đất?” Lâm Giác sợ hãi hỏi.
“Từ nửa đêm đến sáng trong trường sẽ còn thay đổi rất nhiều, thậm chí càng ngày càng kinh khủng hơn, không có gì đáng lo.” Tống Hàn Chương nói.
Anh nói ra câu đó rồi bảo không lo mà được sao? – Lâm Giác oán thầm.
Hai người tiếp tục đi về hướng quảng trường đồng hồ. Sau lần địa chấn đầu tiên, những đợt rung chấn khác bắt đầu liên tục xuất hiện, tuy chúng không gây ra hậu quả gì nhưng lại khiến người ta ngày càng hoảng hốt.
Dưới ánh đèn đường cách không xa phía trước, một bóng người đang tựa cột đèn đứng yên lặng chờ, cứ như người đó đã sớm biết bọn họ sẽ đi qua đây vậy.
“Lục Nhận?” Lâm Giác kinh ngạc, không phải hắn đuổi theo người khoác áo choàng đội 2022 sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Lục Nhận cười híp mắt: “Đã lâu không gặp.”.
Lâm Giác theo phản xạ xem đồng hồ, 0:42, đâu có lâu lắm đâu?
“Cậu ở đây làm gì?” Tống Hàn Chương hỏi.
“Chờ cậu đấy, có người nhờ tôi chuyển lời cho cậu.” Lục Nhận đầy vẻ “chuyện đương nhiên”.
Lâm Giác nghi ngờ nhìn Lục Nhận, ai nhờ hắn chuyển lời? Người mặc áo khoác kia sao? Người đó muốn làm gì?
Tống Hàn Chương đột nhiên dùng ánh mắt nghiên cứu soi xét từ đầu tới chân Lục Nhận, nhìn từ sợi tóc trên đỉnh đầu đến thanh đao bọc vải đeo sau lưng, sau đó lại quét xuống mũi chân hắn, cứ như người này đã trở thành một người xa lạ.
“… Tôi hiểu rồi.” Tống Hàn Chương thở dài thật sâu, đôi mắt sau thấu kính tràn đầy tâm tình phức tạp không thể nói thành lời “Thì ra là thế, tôi hiểu rồi!”.
“Ây da, cái tên này đáng sợ thật.” Lục Nhận nhe răng “Tôi còn chưa kịp nói mà.”
“Nội dung lời nhắn này chỉ có thể để một mình tôi nghe, đúng không?” Tống Hàn Chương hỏi.
“Đương nhiên.” Lục Nhận nói, cười hì hì nhìn Lâm Giác đang ngơ ngác đứng một bên y như hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).
“Lâm Giác, cậu đến quảng trường trước… Không, cậu tạm thời đứng đâu đó quanh đây chờ tôi.” Tống Hàn Chương nói với Lâm Giác.
Lâm Giác xụ mặt, lại thế nữa rồi, lần nào có chuyện cũng không chịu cho cậu biết, cậu không đáng tin đến thế sao? Dù sao cậu cũng sẽ không làm gì cản trở anh, tại sao cứ gạt cậu ra ngoài? Chuyện Lục Nhận có thể biết sao cậu không được biết? Cảm giác mất mát và tức giận nghẹn lại trong ngực Lâm Giác, còn có chút chua xót khó chịu, hành hạ cậu đến không thể đứng yên.
“Ô kìa, thỏ lớn nhà cậu cụp hết cả tai xuống rồi.” Lục Nhận trêu đùa.
Lâm Giác bực bội trừng Tống Hàn Chương, dùng ánh mắt biểu thị “tôi không vui chút nào”.
Tống Hàn Chương nhìn sâu vào mắt cậu, chỉ nói hai chữ: “Nghe lời.”.
Lâm Giác cắn răng, hít sâu một hơi, nhịn. Cậu không muốn cãi nhau với Tống Hàn Chương trước mặt Lục Nhận – mà cậu cũng nghĩ mình chẳng cãi nổi anh – thôi thì chờ Lục Nhận đi rồi hãy nói chuyện này đi.
Nhưng để biểu hiện mình còn đang tức giận, Lâm Giác không nói gì với Tống Hàn Chương, quay lưng đi thẳng. Thật ra cậu cũng không dám đi quá xa sợ lát nữa Tống Hàn Chương không tìm thấy mình, chỉ ngồi trên băng ghế dưới trụ đèn đường cách đó một khoảng.
Ôm đao trong tay, Lâm Giác cũng chẳng quan tâm ghế sạch hay bẩn dựa lưng vào, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bầu trời ngập sương.
Hiện tại cậu đã không thể chắc chắn được Tống Hàn Chương có tin tưởng cậu hay không nữa. Nếu tin, tại sao có chuyện trọng đại anh vẫn cứ giấu riêng một mình, nếu không tin, tại sao ngay cả hộp sinh mệnh của bản thân anh cũng giao cho cậu…
Nghĩ tới đây, Lâm Giác kéo khóa túi áo khoác, sờ sờ hộp sinh mệnh bên trong. Chiếc hộp chạm vào lạnh buốt, trên bề mặt còn điêu khắc hoa văn phức tạp, nhưng chính một chiếc hộp nho nhỏ như vậy lại có thể phó thác hy vọng khởi tử hoàn sinh một người, thật huyền diệu…
Hy vọng sẽ không bao giờ cần dùng đến nó, Lâm Giác thầm nghĩ.
Khi chỉ có một mình, tâm trí Lâm Giác dần dần bay xa, cậu thậm chí nghĩ tới chuyện sau khi giành được thắng lợi, rời khỏi trò chơi này rồi mình sẽ làm gì? Chuyện khác để sau tính, nhất định phải mời Tống Hàn Chương đi xem phim! Bọn họ quen biết nhau trong trò chơi kinh khủng này, ngày ngày không phải chuẩn bị cho vòng chơi kế tiếp thì là liều mạng thoát thân, thực sự không có phút nào được nhàn hạ thoải mái hưởng thụ cuộc sống.
Hy vọng sau khi rời khỏi trò chơi này Tống Hàn Chương có thể sống đơn giản hơn một chút.
Tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, Lâm Giác lập tức dựng thẳng lỗ tai, quay phắt đầu đi, thế nhưng cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt cũng không phải bóng dáng Tống Hàn Chương mà là hai người Cố Phong Nghi. Lâm Giác nháy mắt cảnh giác hẳn, đề phòng nhìn Liễu Thanh Thanh.
Cô ta xem ra không ổn lắm, khuôn mặt vì mất nhiều máu mà trở nên tái nhợt, tay phải quấn vải, trên đó còn có vết máu. Nhìn thấy ánh mắt Lâm Giác bất thiện, cô ta mím môi, quay mặt đi không nói tiếng nào.
“Tống Hàn Chương đâu?” Cố Phong Nghi hỏi.
Lâm Giác băn khoăn vô cùng, cậu biết trả lời cô thế nào bây giờ? Chẳng lẽ lại nói Tống Hàn Chương đang nói chuyện với Lục Nhận, bỏ cậu ở một bên chờ? Như thế quá mất mặt! Tuyệt đối không được!
Vì vậy Lâm Giác còn chưa nguôi giận mặt không đổi sắc bêu xấu Tống Hàn Chương: “Tiêu chảy rồi.”.
Cố Phong Nghi giật giật khóe miệng. Xét trên phương diện an toàn, cô muốn tới quảng trường đồng hồ cũng những người khác, nếu không lỡ đội 2022 nhìn thấy các cô chỉ có hai người liền xé bỏ hiệp định hợp tác bằng miệng kia mà tiêu diệt cả hai luôn thì sao. Hiện tại tuy có chút vấn đề ngoài ý muốn nhưng suy nghĩ của cô vẫn không thay đổi.
“Chúng tôi cũng ở đây chờ anh ta.” Cố Phong Nghi nói.
Lâm Giác liếc Liễu Thanh Thanh, lúc đầu cậu cho là Cố Phong Nghi dù có không nỡ giết cô ta thì ít nhất cũng sẽ tách ra đi một mình, thế mà hiện giờ cô ta vẫn đang được bảo bọc dưới cánh chim của Cố Phong Nghi khiến cậu vô cùng khó hiểu, Liễu Thanh Thanh làm thế nào mà thuyết phục được Cố Phong Nghi vậy?
Có nên nói cho Cố Phong Nghi suy luận của học trưởng về Liễu Thanh Thanh không? Lâm Giác chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng, “Cố Phong Nghi, Liễu…”.
“Nếu cậu muốn nói Liễu Thanh Thanh có phải kẻ phản bội hay không thì chuyện này tôi đã nghiêm túc cân nhắc rồi, tuy cô ấy mang hiềm nghi rất lớn nhưng dù sao chúng ta cũng không có chứng cứ chính xác. Tôi cần phải giết Thiện Lượng trước rồi mới tính tiếp chuyện này, trong thời gian đó tôi sẽ chịu trách nhiệm giám sát, nếu cô ấy có hành động làm hại người khác thì tôi sẽ đích thân giải quyết cô ấy. Hi vọng các cậu chấp nhận phương án của tôi.” Cố Phong Nghi cắt lời Lâm Giác, cô hoàn toàn không có ý thương lượng, đây chỉ là lời thông báo của cô với cậu.
Lâm Giác cau mày, khó hiểu nhìn Cố Phong Nghi rồi lại nhìn sang Liễu Thanh Thanh. Liễu Thanh Thanh xoa nhẹ lớp băng trên tay phải mình, sắc mặt trắng bệch như sắp ngã gục, dù vậy cô ta vẫn đứng thẳng người, không hừ lấy một tiếng.
Lâm Giác suy tư một chút, nếu hiện giờ đổi lại Tống Hàn Chương là người có hiềm nghi lớn kia, e rằng cậu cũng sẽ nghĩ như Cố Phong Nghi, thậm chí có lẽ còn sai trái hơn cô. Chí ít Cố Phong Nghi vẫn hoài nghi Liễu Thanh Thanh, chỉ là do cảm tình cũ nên mới không nỡ xuống tay, đổi lại là Lâm Giác, nói không chừng cậu đã mù quáng chạy theo Tống Hàn Chương luôn rồi.
Nhưng bất kể thế nào cậu cũng không tùy tiện đồng ý với Cố Phong Nghi chuyện gì, chỉ đáp: “Chờ Tống Hàn Chương tới rồi nói.”.
Cố Phong Nghi gật đầu, tâm trạng cô có vẻ vô cùng xấu. Chuyện của Liễu Thanh Thanh khiến cô tâm phiền ý loạn, cô thậm chí còn tự thấy mình thật nực cười. Cô vốn cho rằng mình là người lý tính, thế nhưng khi gặp chuyện mới biết bản thân cũng chỉ là phế vật làm việc theo cảm tính mà thôi, quả nhiên vẫn giữ nguyên dòng máu của người phụ nữ đó sao? Cô tự giễu nghĩ, tại sao mình lại không di truyền một chút tính cách lãnh khốc vô tình của người đàn ông kia? Tuy cô oán hận ông ta phong lưu đa tình rước về cho cô đám anh chị em đủ lập cả đội bóng, thế nhưng dưới nỗi hận đó, cô cũng chỉ phải giống như đám con hoang đó cố sức mà làm ông ta vui lòng.
Đó rõ ràng là một thứ tình thân méo mó, cô thậm chí còn không thể gọi đó là tình thân, dù họ có là cha, là con gái, mang quan hệ máu mủ ruột rà không cách nào cắt đứt, cuối cùng cũng chỉ còn lại quyền lợi và tính toán mà thôi.
Ông ta chỉ thích một người ưu tú nhất, không phải số một thì chẳng khác nào không tồn tại, nhưng ông ta lại có cả chục đứa con, còn có đám tình nhân đếm không xuể, ai cũng muốn được ông ta nhìn một cái, dù là vì tình, hay vì tiền.
“Nguy rồi, nó lại đến!” Lâm Giác nhạy bén cảm nhận được cảnh vật đang thay đổi, cảm giác sền sệt như ngâm trong dịch thể lại một lần nữa tràn ngập xung quanh bọn họ, chỉ là hiện tại bọn họ đang có ba người!
Mây đen kéo tới, bóng đêm đột kích.
Thế giới trước mắt bỗng nhiên biến đổi, ba người họ đang đứng giữa phòng khách rộng rãi trong một căn biệt thự, phía trước là hai cầu thang hình cung uốn lượn hai bên, sàn nhà trải thảm đỏ rực, đúng là cảnh tượng nơi trải qua dị hóa. Dưới cầu thang là một sinh vật hình thù kỳ quái, thân thể khổng lồ, không có đầu cũng không có đuôi. Nó quỳ rạp trên mặt đất như con sâu lông, nhưng kinh dị nhất là mỗi tấc thân thể của nó đều có tứ chi của con người, nhìn sơ qua đã thấy mấy chục cặp chân tay ngoe nguẩy.
Không, đây không phải sâu lông, đây là một con rết tạo thành bởi một đống thân người đầu đuôi tiếp nối!
Nó vặn vẹo bò sát trên mặt đất, mỗi một đôi tay chân đều đang cấu xé ẩu đả lẫn nhau. Bề mặt thân thể nó trần trụi không có da, phơi bày một đống bắp thịt tựa như hoa văn trên vải vóc, rùng rợn khiến người nhìn dựng tóc gáy.
Mà trên ban công phía cuối cầu thang, có một con quái vật hình người ngậm còi đang quan sát bọn họ!
—