Thái Đản Du Hí

Chương 66: Chương 66: Sóng dồn (trung)




Đối với Tống Hàn Chương, ký ức tuổi thơ cùng hơn nửa quãng đời niên thiếu của anh không hề tươi đẹp, cho dù đã thoát khỏi cuộc sống đó nhiều năm rồi, anh vẫn thường xuyên phải gặp lại nó trong những cơn ác mộng.

Đó dường như là một thứ vĩnh viễn xuyên suốt những cơn mơ của anh. Trong mơ anh luôn là một con rối buộc dây, dưới sự giám thị rập khuôn của vô số con mắt mà lặp lại những động tác tuyệt không sai lệch, một khi anh vượt qua “giới hạn”, anh sẽ đạp phải khoảng không mà rơi vào vực sâu, sau đó từ trong mộng giật mình tỉnh dậy.

Đã trôi qua thật nhiều năm mới một lần nữa trở lại căn hầm này, những chuyện cũ ngày đó tất nhiên cũng bị đào ra, chỉ là bây giờ, anh không hề một mình.

Tống Hàn Chương trầm tư hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Cha nuôi tôi Tống Luật là một cảnh sát rất nổi danh trong lĩnh vực trinh sát phá án, đặc biệt sở trường phá các vụ án phạm tội liên hoàn, tuổi còn trẻ đã rất có tiếng nói trong giới cảnh sát.

Hắn rất có hứng thú với vụ án liên hoàn của cha ruột tôi, cẩn thận điều tra đến ba bốn năm ròng rốt cục cũng tìm được nghi phạm. Trong thời gian đó hắn làm quen với mẹ tôi – một cô gái được giáo dục tốt, tính cách hiền dịu lương thiện, thế nhưng có một điều mâu thuẫn là bà ấy lại sùng bái cuồng nhiệt cha tôi, mặc dù hai người không thấu hiểu được nhau, nhưng bà lại bị sự tàn nhẫn, xảo quyệt và tài năng thiên bẩm của cha tôi thu hút.”.

Lâm Giác có chút bối rối, cậu không ngờ thân thế Tống Hàn Chương hóa ra lại ly kỳ như vậy. Tuy đã từng nghe nói về chuyện kẻ giết người liên hoàn có người ái mộ tôn sùng, thế nhưng cậu chẳng thể hiểu được đó là cái kiểu tâm lý gì nữa.

“Mẹ tôi rất nhiệt tình tiếp cận Tống Luật, lấy được rất nhiều tư liệu tình báo của hắn, thậm chí còn liên lạc với cha tôi trước mặt Tống Luật… Điều này quả thật khiến tôi rất khó hiểu, dựa theo hiểu biết của tôi về Tống Luật, hắn là một kẻ vô cùng nhạy bén, rất giỏi phát hiện kẻ khác có đang nói dối hay không, thế nhưng hắn lại không phát hiện những hành vi bất thường của mẹ tôi, dù cho hắn có thích bà đi nữa, năng lực phán đoán của hắn cũng không thể giảm xuống nhiều đến thế được.” Tống Hàn Chương cau mày nói.

“Khoan đã… Anh vừa nói… cha nuôi anh thích mẹ anh?” Lâm Giác lại càng hoang mang hơn.

“Ừm, hắn có sự nghiệp thành công, giới tính bình thường lại không phải người theo chủ nghĩa độc thân, ấy thế mà cả đời chưa lập gia đình, ngoại trừ nguyên nhân này ra tôi không tìm được một lý do hợp lý nào khác, hơn nữa từ lời nói của hắn cũng có thể đoán ra được. Hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy cha ruột tôi mang gien phạm tội bẩm sinh, cha mẹ của ông ta, tức ông bà của tôi đều chết vì bị xử bắn, anh chị em còn sống cũng đều ở trong ngục cả. Mà mẹ tôi… Hắn cảm thấy bà là người con gái tốt nhất, hiền lành dịu dàng nhất trên thế giới này nhưng lại bị cha tôi lừa dối, bà mang bầu rồi sinh ra tôi trước khi kết hôn, cuối cùng mắc chứng uất ức sau sinh mà tự sát.” Ngữ điệu của Tống Hàn Chương rất nhạt, cứ như đang bàn luận một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình “Hắn cảm thấy trong người tôi chảy dòng máu tà ác nhất, nhưng lại cũng mang những thứ tốt đẹp nhất, hắn muốn loại bỏ thiên tính ác độc từ trong gien của tôi, mà biện pháp của hắn đương nhiên là giáo dục trong thời kỳ trưởng thành.

Hắn đặt ra quy củ cho tôi, yêu cầu tôi bất cứ lúc nào cũng phải làm theo khuôn phép. Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ thì mỗi ngày đều phải báo cáo những việc đã làm trong ngày cho hắn, kể cả những suy nghĩ của tôi. Hắn rất giỏi phán đoán khi nào người ta nói dối, khi còn bé tôi khó mà lừa nổi hắn, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, ngay cả đập chết con gián cũng phải nghĩ xem cái này có bị coi là khuynh hướng bạo lực hay bản năng tàn nhẫn không. Lúc đó hắn đã bắt đầu lộ ra một chút vấn đề thần kinh rồi, nhưng việc khiến tôi sợ đến nổi da gà thật ra là một chuyện xảy ra khi tôi học tiểu học.”

Lâm Giác vểnh tai lên nghe, mặc dù cậu chưa từng phải sống trong cảnh bị người khác khống chế đến hít thở không thông, nhưng chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đủ khiến cậu thấy muốn phát điên rồi.

“Có một hôm, trên đường tan học về tôi thấy một con mèo hoang bị xe tông bị thương, mấy đứa trẻ con nhặt con mèo đó mang vào lề đường, lúc đó nó vẫn còn một hơi thở, nhưng chỉ lát sau thì nó chết. Bọn nhóc ầm ĩ cãi nhau chuyện muốn treo ngược con mèo lên, bởi vì theo truyền thuyết dân gian thì mèo có chín cái mạng, sau khi nó chết phải treo ngược lên để nó không sống dậy quấy phá. Tôi tò mò nên cũng đứng cạnh nhìn một lúc, còn đứng xem bọn nó treo con mèo chết lên xong rồi mới đi về. Đêm đó khi tôi báo cáo lại hoạt động một ngày với hắn, tôi cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì nên không nói ra, tôi chẳng làm con mèo bị thương cũng chẳng treo ngược nó, chỉ đi ngang qua nhìn một lát thôi thì có gì mà nói. Thế nhưng Tống Luật lại không cảm thấy vậy.”.

Tống Hàn Chương dừng lại một chút, giọng hơi đổi: “Hắn hỏi tôi, vì sao chỉ nhìn nó chết, vì sao không cứu nó? Nếu mẹ tôi mà nhìn thấy cảnh tượng kia, chắc chắn bà ấy sẽ không chút do dự đem con mèo hoang đến bệnh viện thú y, bà ấy chính là một người lương thiện như thế.”.

Lâm Giác há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì. Logic của Tống Luật thật kỳ cục, hắn dùng hành động của mẹ Tống Hàn Chương để áp đặt lên anh, nhưng như vậy quá vô lý.

“Kỳ thực chuyện này vốn chẳng có gì đặc biệt, khi hắn cảm thấy tôi làm sai cùng lắm cũng chỉ bắt tôi đến tầng hầm sám hối, về sau tôi đi học thì có thêm một hình phạt nữa là viết bản kiểm điểm, về cơ bản sẽ không dùng cách trừng phạt thể xác, nặng nhất chính là dùng thước đánh vào lòng bàn tay thôi. Tôi thường ngày dù chẳng cảm thấy mình sai cũng sẽ đến tầng hầm này “sám hối”, dùng cách nghĩ của Tống Luật để suy nghĩ, “thành tâm” mà tìm ra cái sai của mình rồi kiểm điểm với hắn. Thế nhưng lần đó… tôi đã thấy sợ.”.

Tống Hàn Chương nhìn ngọn đèn quen thuộc trên tường và cái bàn không hề xa lạ, lẩm bẩm nói: “Tại sao hắn lại biết được nhất cử nhất động của tôi?”.

Lâm Giác bỗng thấy sau lưng lạnh toát, cậu nhớ đến điều Tống Hàn Chương vừa mới nói: Có một khoảng thời gian tôi rất thích ở trong này một mình, mãi cho đến khi tôi phát hiện nơi đây lúc nào cũng có camera giấu kín đang giám thị nhất cử nhất động của mình.

“Nếu như hắn chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy tôi khi tan tầm thì có thể coi là trùng hợp, nhưng tôi không tin cái trùng hợp này, tôi muốn thử một lần, vì vậy tôi mạo hiểm thực hiện một thí nghiệm. Trong lúc viết bản kiểm điểm, tôi xé vở lấy ra một trang giấy, viết lên đó nhật ký một ngày, nội dung nhật ký ngoài những việc xảy ra hôm nay còn dùng giọng điệu trẻ con oán trách Tống Luật nghiêm khắc, sau đó gấp nó lại cất trong túi. Lúc gấp giấy, tôi xé một mẩu giấy vụn nhỏ rơi ra lúc xé vở thả vào trong, mảnh vụn đó chỉ bé bằng hạt gạo, lúc mở giấy ra xem nó chắc chắn sẽ rơi ra, trừ phi biết trước nếu không rất khó phát hiện. Mặc dù cách này có chút liều lĩnh nhưng ở cái tuổi đó thì đây đã là cách bí mật nhất tôi nghĩ ra được rồi.

Sau khi hết thời gian phạt, tôi đi rửa mặt như thường ngày, còn cố tình giấu tờ nhật ký gấp gọn kia dưới chồng báo trong ngăn kéo, ba ngày sau tôi làm bộ muốn viết nhật ký, sau khi viết tờ thứ hai tôi đem giấu nó vào cùng một chỗ, “nhân tiện” lấy tờ thứ nhất ra xem qua… Khi mở nó ra tôi đã cẩn thận từng li từng tí, nhưng dù tôi có cẩn thận xem xét thế nào cũng không thấy mẩu giấy vụn hôm trước đâu cả.”.

“Từ hôm đó trở đi, tôi biết, tôi vẫn luôn bị Tống Luật theo dõi.”.

Cảm giác âm lãnh quấn lấy Lâm Giác, cậu cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy, cũng đau lòng thay cho Tống Hàn Chương.

Cậu có thể tưởng tượng được cái loại cảm giác bị người khác khống chế, sợ hãi vô lực ấy cũng giống như con ấu trùng ký sinh trong xương máu, nó sẽ đeo bám Tống Hàn Chương, dù cho Tống Luật đã chết, hắn cũng vẫn trở thành một bóng ma ám ảnh cả đời anh.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Tống Luật đã thành công, hắn đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời Tống Hàn Chương. Nếu như không có hắn, Tống Hàn Chương có lẽ sẽ thành một tên tội phạm, có lẽ sẽ là một người bình thường, thậm chí có thể trở thành một người nhiệt tình lương thiện giống như Thân Đồ Hồng, thế nhưng chắc chắn anh sẽ không có bộ dạng hiện giờ, sẽ không vĩnh viễn che giấu bản thân, sẽ không ôm thái độ hoài nghi với mọi thứ, cũng sẽ không có sự bất an và thờ ơ ăn sâu bén rễ như bây giờ.

“Cuộc sống ấy vẫn tiếp tục mãi đến năm tôi 16 tuổi, khi đó tôi đã đủ thành thục rồi, ít nhất đã có thể ngụy trang bản thân thành bộ dạng mà Tống Luật muốn một cách hoàn hảo nhất, hắn cơ bản đã tin chắc là mình đã “uốn nắn” được tôi, vậy nên hắn rất hài lòng, rất tự hào, thậm chí còn rất đắc chí. Hắn nghĩ là cuối cùng cũng đã “cải thiện” được cái bộ gien bẩn thỉu mà cha tôi để lại cho tôi, nghĩ là tôi càng ngày càng giống mẹ tôi, thanh lịch, chăm học chịu khó, đối xử hòa nhã với mọi người… Nói chung là không giống bộ dạng bây giờ của tôi, tôi cũng tự thấy mình ngụy trang rất giỏi, chỉ có một người duy nhất liếc mắt một cái đã nhìn thấu được bản chất của tôi, đó là Lục Nhận.”.

— Cái bộ dạng này của cậu thật lố bịch, quả là giống hệt tôi, à không, cậu làm bộ trông ra dáng hơn tôi nhiều. Lục Nhận đã mấy năm không gặp cười hì hì đi vài vòng quanh Tống Hàn Chương, giễu cợt buông một câu như vậy.

“Mẹ của Lục Nhận là em gái Tống Luật, tức là Tống Luật là bác của Lục Nhận, nhưng mà hai người đó không ưa nhau, Tống Luật cảm thấy Lục Nhận cũng cần phải được uốn nắn, nhưng mẹ của Lục Nhận lại rất nuông chiều con trai, Lục Nhận vừa về nhà tố cáo là có thể tránh khỏi ông ta rồi. Lục Nhận khi còn bé rất tự do, bởi vì nhà cậu ta mở võ đường nên từ nhỏ đã lăn lộn ở trong đó, đến kỳ nghỉ thì lại đến nhà ông bà ngoại ở sâu trong núi tít phía bắc, chạy khắp núi đồi trêu mèo chọc chó bắt chim trĩ thỏ rừng, có khi đi biệt tích mấy ngày, không khác gì động vật hoang dã được nuôi thả.”.

Lâm Giác nhịn không được chen vào: “Anh ta hồi bé từng gặp biến cố gì sao?”.

Nếu không… sao lại nuôi ra cái loại tính cách biến thái này? Lâm Giác trong lòng oán thầm.

“Không có. Gia đình cậu ta rất hòa thuận, bố mẹ đều khỏe mạnh bình thường, không phải nhà giàu có gì nhưng cũng khá giả, còn tính cách thì… chỉ có thể nói là trời sinh, chẳng qua cái trò chơi này cho cậu ta một cơ hội phóng túng thôi. Khi cậu nhìn thấy cậu ta trong trường đại học thì sẽ biết, cậu ta cũng nói trước đây chưa hề làm gì xằng bậy bị cảnh sát tóm cả.”.

Lâm Giác miễn cưỡng đồng ý cách giải thích này.

“Cũng chính cái năm kia, Tống Luật chết. Nguyên nhân cái chết là một vụ tai nạn xe cộ bình thường, ông ta bị chấn thương nghiêm trọng vùng đầu, não sưng phù, bác sĩ phải cắt một phần xương sọ để tránh não sưng đè lên dây thần kinh, nhưng cuối cùng ông ta vẫn chết vì vết thương quá nặng. Cuộc sống đúng là rất kỳ diệu, khi ấy tâm trạng tôi không khác gì một tên tù nhân sắp mãn hạn thì lại được phán vô tội tù oan rồi thả ra. Dù sao thì kể từ ngày đó tôi được tự do hoàn toàn, rốt cuộc không cần báo cáo, không cần viết kiểm điểm, cũng không cần đóng cửa sám hối, tôi muốn làm gì thì có thể thoải mái làm, không cần nhìn trước trông sau suy đi tính lại. Thế nhưng thói quen là một thứ rất đáng sợ, tới tận bây giờ tôi vẫn dựa theo con đường mà hắn vẽ ra để bước đi. Tôi không biết thói quen này liệu còn kéo dài đến bao giờ nữa, nhưng nhất định có một ngày, tôi sẽ tự do.”.

“Anh đương nhiên sẽ tự do.” Lâm Giác khẳng định nói, dáng vẻ chắc chắn như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời “Chúng ta nhất định sẽ sống sót thoát khỏi trò chơi này, anh sẽ đạt được điều anh muốn, mà tôi cũng thế.”.

Đôi mắt đăm đăm nhìn về phía ngọn đèn tường của Tống Hàn Chương từ trong hồi ức mơ hồ dần dần tỉnh táo lại, thậm chí còn mỉm cười đáp lời: “Tôi lại không được tự tin như cậu đấy.”.

Lâm Giác xoa xoa hai vệt bỏng trên tay, có chút ngượng ngùng nói: “Bản thân tôi thì không có cái lòng tin ấy, nhưng mà tôi tin anh, anh nhất định làm được.”

Gánh vác kỳ vọng của người khác chưa bao giờ là chuyện đáng vui mừng, mà đối với Tống Hàn Chương cũng vậy, anh vô cùng căm ghét cái kỳ vọng mà Tống Luật đặt lên vai anh. Nhưng đối mặt với chờ mong của Lâm Giác lần này, cảm giác của anh lại hoàn toàn tương phản.

Anh thế mà lại cảm thấy như vậy cũng không tệ, sự kỳ vọng này biểu thị có người tín nhiệm anh, tin tưởng anh vô điều kiện. Trong thế giới quan của anh, đây đã là thứ tình cảm chí cao vô thượng nhất mà một người có thể dành cho một người khác rồi.

“Cậu không sợ tôi sao? Có đôi khi tự tôi cũng cảm thấy mình không bình thường.” Tống Hàn Chương hỏi, ánh mắt anh nhìn Lâm Giác chăm chú đến gần như tham lam.

“Tại sao tôi phải sợ anh? Anh cũng sẽ không giết tôi mà.” Lâm Giác không hiểu gì cả “Coi như bố anh là tội phạm giết người thì cũng chẳng liên quan gì đến anh! Tôi cũng chẳng phải đồ không biết lý lẽ đến nỗi đem tội của ông ta áp lên người anh.”

Tống Hàn Chương nở một nụ cười hiếm hoi, nét cười đơn thuần hoàn toàn không mang chút giễu cợt.

Kỳ thực Lâm Giác đã sai rồi, anh đã từng rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nghĩ đến việc giết cậu – chính là khi cậu đánh rơi vắc xin trong đêm chơi đầu tiên. Nếu như khi đó Lâm Giác lựa chọn bỏ đi, anh nhất định sẽ dùng thi thể cậu làm mồi hấp dẫn lũ tang thi, sau đó cướp lại ống vắc xin rơi giữa đàn xác sống đó.

Nhưng lựa chọn của Lâm Giác đã thay đổi Tống Hàn Chương, cũng thay đổi chính vận mệnh của cậu.

Cho đến bây giờ, Tống Hàn Chương vẫn luôn cảm thấy Lâm Giác là một con người rất khó hiểu, chỉ vì một người xa lạ mới quen biết mấy tiếng đồng hồ, cậu dám mạo hiểm đánh cược cả tính mạng, nhưng cậu lại không phải kiểu người như Thân Đồ Hồng khăng khăng mang tấm lòng nhân hậu mong muốn cứu người độ thế, cậu chỉ là có một chút thiện lương, có một chút dũng khí, lại có thêm một chút đáng yêu như bao người bình thường mà thôi.

“Học trưởng, anh nhìn kìa!” Lâm Giác đột nhiên kéo cánh tay Tống Hàn Chương, nhìn theo hướng cậu chỉ, cánh cửa sắt bị đập nát khi nãy đang từ từ tan rã.

Hình ảnh này thật giống như thế giới trong gương vào đêm chơi thứ hai, sau khi bí mật ẩn giấu phía sau bị khám phá, thế giới bắt đầu tự hủy, cấu trúc vật chất nơi này nhanh chóng tan ra, hóa thành những mảnh vụn màu đen tứ tán.

Tống Hàn Chương kéo Lâm Giác đứng lên: “Xem ra quy tắc vẫn không cho phép chúng ta trốn tránh quá lâu, để phòng ngừa chúng ta đánh bại quái vật xong lại chậm chạp không chịu ra khỏi ảo cảnh, chỉ cần thời gian chúng ta ngừng lại vượt qua một mốc nhất định, nó sẽ ép chúng ta phải rời đi. Cậu sao rồi? Có đi được không?”.

Lâm Giác gật đầu: “Không sao, tôi cường tráng lắm.”.

Tống Hàn Chương hoài nghi quét mắt nhìn cậu một cái, Lâm Giác lập tức chột dạ: “Thật mà, thể chất tôi tốt lắm đấy.”.

“Thế thì chuẩn bị đi, trước nửa đêm chắc chúng ta còn phải gặp thêm vài con quái vật.”.

Từng ngóc ngách căn hầm ngầm đã bị sức mạnh không rõ của trò chơi phân rã toàn bộ, giữa những mảng vụn vỡ tối đen, trong tầm mắt hai người chợt lóe lên ánh sáng, nháy mắt trở về vị trí trước khi rơi vào “hố đen” ảo ảnh.

Đèn đường yếu ớt chiếu lên bóng tối nặng nề xung quanh, sân trường tựa hồ càng cũ kỹ hơn so với nửa giờ trước.

Thời gian hiện tại là 21:35, cách nửa đêm còn 2 giờ 25 phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.