Thái Đản Du Hí

Chương 22: Chương 22: Vòng vây [thượng]




4 nhép (chất nhép tức là chuồn đó, chỗ mình thì hay gọi là nhép hoặc tép nên mình không quen viết chuồn), 3 cơ, 9, 8, 2 rô cùng với một đôi 7 và một đôi K, cứ 2 cây có số giống nhau bỏ ra thì bài Lâm Giác còn lại 5 lá.

Khi vừa mới chia bài xong hầu như mỗi người đều có thể bỏ ra hai đôi.

Ngọn nến trên bàn tròn cũng không sáng sủa, nét mặt mỗi người ở đây dưới ánh sáng tù mù đều có vẻ tối tăm quỷ dị.

Cho dù là ở cự ly gần như vậy, Lâm Giác cũng không thể thấy bài của Cao Nghệ Phỉ và Tống Hàn Chương, cho dù là lúc Cao Nghệ Phỉ rút bài từ tay Triệu Lượng Thịnh, bài rõ ràng đối thẳng với tầm mắt của cậu thì cậu cũng chỉ có thể thấy năm lá bài của mình.

Quỷ bài rốt cuộc trong tay ai?

Mỗi người đều đang suy tư bài của chính mình, nếu như Tống Hàn Chương vẫn như bình thường không tỏ vẻ gì, nếu như Lục Nhận vẫn không bỏ nụ cười lạnh nhạt, nếu như Lưu Sam cũng cứ treo cái sắc mặt trắng bệch run rẩy, có lẽ Lâm Giác thật sự sẽ không thể đơn giản phán đoán được điều gì.

Xui xẻo nhất có lẽ là Triệu Lượng Thịnh ngồi phía sau Lục Nhận, mỗi lần Lục Nhận giơ bài tới trước mặt cho hắn rút, sắc mặt của hắn đều mơ hồ xanh lại. Mà người ngồi trước Lục Nhận Lưu Sam cũng y như vậy, mỗi lần Lục Nhận đưa tay về phía bài của cậu ta thì vẻ mặt cậu ta lại giống như Lục Nhận đang bóp cổ cậu ta vậy.

Rút được lá 3 nhép, bỏ được một đôi xuống, Lâm Giác thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại cậu còn giữ 5 cơ rút từ bài Cao Nghệ Phỉ và mấy con 9, 8, 4 rô có sẵn, 2 rô thì Tống Hàn Chương đã rút đi rồi.

Bài trên cái bàn tròn càng ngày càng nhiều, mà bài trên tay mọi người càng ngày càng ít. Lưu Sam là may mắn nhất, đã chỉ còn một lá cuối cùng, vì vậy Lục Nhận ngồi sau cậu ta lúc này cũng không cần lựa chọn bài nữa.

“Tôi không thể không nói, vận khí của cậu thật sự quá tốt, chuột nhỏ.” Lục Nhận mặt không đổi sắc túm lấy những ngón tay đã lạnh toát của Lưu Sam trước mặt, rút lá bài cuối cùng ra.

Lưu Sam kích động đứng bật dậy, động tác mạnh đến nỗi lật đổ luôn cái ghế.

Lục Nhận nhìn lá bài, khinh thường cười ra tiếng: “Thực sự là bài tốt, tôi có thể cho các cậu biết, quỷ bài đang ở trong tay tôi, phải cẩn thận đấy.”

Lưu Sam vừa thoát khỏi bàn bài núp ở góc tường không rên một tiếng, cô gái phát trứng màu xì một tiếng bật cười: “Tôi chỉ biết, càng gần đến kết thúc trò chơi sẽ càng đặc sắc.”

Lục Nhận cầm ba lá bài trên tay tráo một lượt, sau đó đặt song song ở trên cái bàn tròn, chỉ chỉ Triệu Lượng Thịnh: “Chọn đi, tôi đề cử lá ở giữa đấy.”

Triệu Lượng Thịnh xanh mặt nhìn hắn hồi lâu, dứt khoát rút lá bên trái, nhưng trong nháy mắt hé lá bài ra, sắc mặt của cậu ta biến thành trắng bệch.

“Ây da, thỉnh thoảng cũng nên tin tưởng tôi một chút chứ.” Lục Nhận cười híp mắt thu bài lại, có chút đắc ý liếc Tống Hàn Chương.

Triệu Lượng Thịnh cầm bài trên tay tráo thật nhiều lần, cũng chẳng đủ dũng khí nhìn chúng một cái mà lập tức đặt một xấp trước mặt Cao Nghệ Phỉ: “Rút đi.”

Cao Nghệ Phỉ sợ hãi nhìn cậu ta một cái, rút lấy lá bài thứ hai từ trên xuống.

Hiển nhiên là cô không rút phải quỷ bài, bởi vì cô lấy ra một đôi từ bài của mình bỏ ra ngoài.

Lại một vòng nữa, trên tay mỗi người chỉ còn lại lẻ tẻ một hai lá bài, mà lúc này Cao Nghệ Phỉ đã không còn may mắn nữa, một khắc ngay khi cô lấy lá bài trước mặt Triệu Lượng Thịnh kia, vẻ mặt Triệu Lượng Thịnh thoáng cái thư giãn xuống, mà Cao Nghệ Phỉ thì gần như muốn khóc.

Ngực Lâm Giác lộp bộp một chút, cái cục diện sắp kết thúc ván bài này, nếu ngẫu nhiên mà cậu lại lấy phải quỷ bài…

Cậu không khỏi nhìn về phía Tống Hàn Chương, anh đang lẳng lặng nhìn Cao Nghệ Phỉ, tựa hồ đang suy tư điều gì.

…Giết Cao Nghệ Phỉ.

Thanh âm Tống Hàn Chương lạnh như băng chợt lóe lên trong đầu Lâm Giác, cả người cậu chợt căng cứng như vừa trúng một kích.

Tại sao phải đột nhiên nhớ tới những lời này? Vì sao ngay cái thời khắc này biên pháp đầu tiên cậu nghĩ đến lại là nó? Lẽ nào…

“Đến phiên cậu.” thanh âm Cao Nghệ Phỉ mang theo chiến ý vang lên.

Lâm Giác quay mạnh đầu lại, có lẽ là trong một giây chưa kịp giấu kĩ cảm xúc, cái nhìn kia của cậu bỗng khiến Cao Nghệ Phỉ rụt cả người vào ghế tựa, bàn tay cầm bài cũng run lên lẩy bẩy.

Cao Nghệ Phỉ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Giác, viền mắt đỏ lên, lại kiên trì cầm ba lá bài giơ lên trước mặt cậu.

Không ai lại muốn chết, không ai muốn…

Lâm Giác rút lấy lá bài chính giữa.

Khoảnh khắc nhìn thấy quỷ bài, cậu chợt phát hiện chính mình cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là có chút thất vọng.

Hóa ra vận khí của mình cũng không hơn gì ai.

Hóa ra quỷ bài cũng ở gần như vậy.

Vở hài kịch đen tối, hé ra cái miệng rộng vặn vẹo, nụ cười kia thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Trong nháy mắt đó đáy lòng cậu có chút hối hận, thế nhưng cậu lại theo bản năng gạt đi, không muốn suy nghĩ nguyên nhân của thứ hối hận đáng xấu hổ đó là gì.

Lâm Giác bình tĩnh cầm ba lá bài trên tay tráo qua, tráo rất chậm rãi rất tỉ mỉ, sau đó giơ lên trước mặt Tống Hàn Chương.

Tay Tống Hàn Chương lần lượt lướt qua ba lá bài, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Giác.

Lâm Giác trước giờ vẫn là người không biết che giấu, suy nghĩ gì đều viết cả trên mặt, nhất là cặp mắt đen trắng rõ ràng kia.

Ngón tay Tống Hàn Chương dừng trên lá bài chính giữa, Lâm Giác cố sức nháy mắt một cái, rốt cục cũng kéo được đường nhìn của Tống Hàn Chương.

Đừng chọn lá này. Trong mắt Lâm Giác rõ ràng viết như vậy.

Không, nếu như anh không chọn, vậy tôi…

Mâu thuẫn giãy dụa trong mắt cậu sôi trào, cuối cùng trở thành một mảng trống rỗng mê man luống cuống.

Tống Hàn Chương nhìn vào mắt cậu thật lâu không nói gì, cuối cùng anh khẽ thở dài, như đã đưa ra quyết định gì đó.

Ngón tay thon dài vừa kéo nhẹ, bài quỷ rời khỏi mặt bài của Lâm Giác, kéo theo cả bóng ma chết chóc vẫn bao phủ trên đỉnh đầu cậu.

“Tống…” Lâm Giác từ trong cổ họng nặn ra một chữ mơ hồ, lại bị Tống Hàn Chương cắt đứt: “Cậu cho là bài quỷ vào tay cậu rồi còn có cơ hội thoát được à? Cái người nghĩ gì cũng viết trên mặt như cậu, thực sự không biết cách lừa người.”

Lúc nói lời này Tống Hàn Chương không hề nhìn Lâm Giác mà lặng lẽ nhìn bài của mình, thanh âm bình tĩnh như đang thảo luận một chuyện hết sức bình thường.

Lâm Giác hối hận, đáng ra cậu nên nghe theo Tống Hàn Chương nói, vào một khắc lấy được quỷ bài kia trực tiếp rút súng giải quyết tất cả vấn đề.

Khi Lưu Sam thoát được khỏi bàn bài, người phía sau Tống Hàn Chương chính là Lục Nhận. Nếu như Tống Hàn Chương muốn tống quỷ bài đi thì chính là đối đầu với Lục Nhận. Không ai có thể lường được Lục Nhận sẽ làm những gì, có lẽ hắn…

Nếu như Tống Hàn Chương vì thế mà mất mạng…

Súng nằm yên trong một túi của Lâm Giác, trong túi kia là vắc xin bệnh độc. Cậu đã nợ Tống Hàn Chương rất nhiều, hết lần này đến lần khác, anh luôn giúp cậu chặn lại những rắc rối chết người…

Nếu như Lục Nhận có bất kì cử động ngoài dự đoán của mọi người nào, cậu nhất định sẽ lập tức chĩa súng vào hắn.

Chẳng phải đã nói từ sớm rồi sao? Mấy chuyện giết người này, cứ để cho cậu làm!

Tống Hàn Chương tráo qua bài của mình một lần, sau đó đặt ba lá bài trước mặt Lục Nhận. Lục Nhận vốn đang ngáp dài rốt cục cũng lên tinh thần, lười biếng nói: “Quên mình vì người khác? Sao tôi cứ cảm thấy cậu chẳng có quan hệ gì với cái cụm từ này thế nhỉ?”

“Ba lá, tôi khuyên cậu lấy lá ở giữa.” Tống Hàn Chương lặp lại y hệt lời Lục Nhận.

“Cậu lại còn là cái người khó ưa như thế nữa. Đối phó với kiểu nhiễu loạn lòng người này thì cách tốt nhất là như thế này.” Lục Nhận nhíu mày, vươn một ngón tay đổi tới đổi lui ba lá bài, đổi tới cuối cùng chính hắn cũng chẳng nhớ nổi thứ tự chúng thế nào, sau đó hắn đưa tay đặt trên lá chính giữa, mỉm cười: “Kỳ thực tôi là một người rất biết lắng nghe lời khuyên của người khác…”

Hắn hé bài ra nhìn, hơi tiếc nuối nói rằng: “Chỉ là không được may mắn lắm thôi.”

Trái tim đang bị treo lủng lẳng của Lâm Giác rốt cục cũng hạ xuống, cậu kích động nhìn Tống Hàn Chương, mà Tống Hàn Chương lại mặt không thay đổi cầm hai lá bài còn lại về.

Ngay lúc Lâm Giác tưởng rằng Tống Hàn Chương sẽ không chú ý tới mình, anh chợt nhìn về phía Lâm Giác, dùng khẩu hình nói hai chữ: cẩn thận.

Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?

“Được rồi, vận khí mọi người đều không tốt lắm, bây giờ đến phiên cậu, tôi lại đề cử lá ở giữa.” Lục Nhận thả lỏng người tựa vào ghế ngồi, cười mà như không cười nhìn Triệu Lượng Thịnh.

Cả khuôn mặt Triệu Lượng Thịnh đều cứng còng, mỗi tấc cơ thể đều căng thẳng, ánh mắt hắn trừng trừng nhìn bài trên bàn, bộ dạng như đang tìm cách nhìn thấu lá bài vậy.

Cuối cùng hắn quyết định làm theo cách của Lục Nhận, xáo trộn thứ tự của ba lá bài. Lục Nhận có vẻ rất hăng hái nhìn hắn vụng về đảo bài, còn cố tình méo giọng nói một câu: “Không xong rồi, tôi chẳng nhớ bài quỷ là lá nào nữa.”

Tay Triệu Lượng Thịnh dừng lại, hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn lá bài bên phải, tay chậm rãi đưa tới.

Ngay trong nháy mắt đó, Lục Nhận đang lười biếng ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng bật dậy, trong căn phòng mờ tối lóe lên một đường đao sáng loáng. Tia sáng lạnh lẽo vụt qua chớp nhoáng như một đuôi sao chổi, sắc lạnh cứa qua tầm mắt mọi người.

“Bịch” một tiếng, có thứ gì đó nặng nề đổ xuống đất, lăn hai vòng rồi đạp vào tường ngừng lại, sau đó là chất lỏng đỏ thắm từ động mạch đứt như một cơn mưa phun tung tóe, trong không khí bắt đầu dâng lên mùi máu tươi, cái mùi tử vong tối tăm mờ mịt.

Lâm Giác phản ứng lại đầu tiên, cậu rút súng lục ra chắn ngay trước mặt Tống Hàn Chương, họng súng nhắm thẳng Lục Nhận, lớn tiếng quát dẹp đường: “Đứng lại, không được nhúc nhích.”

Lục Nhận vẫn nguyên tư thế thu đao, chậm rãi quay đầu lại, mặt mang tươi cười nói: “Vũ khí tốt đấy, nhưng mấy con gà mờ thường bắn không chính xác lắm. Nếu muốn giải quyết tôi, cậu chỉ có một cơ hội.”

Lực chú ý của Lâm Giác chưa bao giờ lại tập trung đến thế, hai người đều không nhúc nhích giằng co, thẳng đến lúc Tống Hàn Chương khẽ thở dài.

“Trò chơi kết thúc rồi, không cần thiết phải tăng thêm thương vong vô ích. Lâm Giác, bỏ súng xuống.” Tống Hàn Chương trấn an cầm tay nắm súng của Lâm Giác, Lâm Giác chần chừ một chút cũng chậm chạp bỏ súng xuống, nhưng mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm Lục Nhận.

Lục Nhận nhún nhún vai, cắm đao vào lại vỏ đao, sau đó mở ra ba lá bài của mình, lấy lá bài quỷ kín đáo đặt vào tay Triệu Lượng Thịnh, rồi hướng về phía Cao Nghệ Phỉ đang sợ hãi núp bên ghế, một cử động nhỏ cũng không dám nói: “Cô có muốn rút tiếp không?”

Cao Nghệ Phỉ nửa mặt bị bắn đầy máu vừa khóc nức nở vừa lắc đầu, ngay cả dũng khí nhận ánh mắt của Lục Nhận cũng không có.

“Hừ, đúng là con gái.” Lục Nhận thất vọng nói, nhưng rồi lại hưng phấn nhìn thi thể cứng đờ của Triệu Lượng Thịnh.

Thi thể thiếu mất đầu còn đang chảy máu, chỉ là không phun cả phòng toàn máu như lúc trước mà giống như một chậu máu tràn đầy, ồ ồ chảy xuống.

“Này, nếu đã có người chết, vậy chúng ta có thể đi rồi.” Lục Nhận quay lại nói với cô gái ngồi cách đó không xa.

Thiếu nữ buộc tóc hai bên hài lòng hừ một tiếng: “Ta không tên này, các người có thể gọi ta là Lilith.”

Nói xong, cô ta cúi đầu rút di động nhắn tin.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của mọi người đều báo có tin nhắn.

Lâm Giác lấy di động ra nhìn: “Đạt điều kiện, rời khỏi mê cung. P/s: Hoan nghênh lần sau trở lại ^^ BY Người thích sưu tầm trứng màu Lilith.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.