Thái Dương Của Ngày Mai

Chương 3: Chương 3




Còn đang mải mê đánh dấu vài chỗ trên công văn, Khuất Triển Thư đột nhiên cảm thấy có luồng nhiệt khí bên tai, mang đến cảm giác tê ngứa, phất tay một cái không để ý đến.

Khí nóng càng lúc càng mạnh, tai Khuất Triển Thư thập phần mẫn cảm giật giật mấy cái.

Rồi đột nhiên, Khuất Triển Thư xoay đầu, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc khiến anh hoảng sợ.

“Cậu làm gì!” Tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng Khuất Triển Thư vẫn giữ cho giọng nói vững vàng.

Kim Tịch Nhân lộ ra thần sắc thất vọng “Cái gì a, anh thực chậm hiểu”

Dựa vào bên bàn Kim Tịch Nhân đưa tay đùa nghịch lọ đựng bút của Khuất Triển Thư, giương mắt nhìn anh “Thực sự không tức giận?”

“Cái gì?”

“Tôi nói, thực sự không tức giận? Nếu đổi thành người khác, có thể đã sớm mắng tôi, dù sao chúng ta là người xa lạ, chính là nhìn anh xem, tôi làm càn như vậy, nói chuyện với tôi cũng không to tiếng”

Khuất Triển Thư than nhẹ một chút “Vị tiên sinh này, tôi biết tức giận,nhưng trước mắt không có gì thay đổi, như vậy, tôi vì cái gì muốn giận” Trong lòng thầm nghĩ: nguyên lai người này còn biết mình làm càn, có tiến bộ.

“Tôi vẫn cảm thấy được, công phu Đồng Tư đã thực cao siêu, anh ta rất ít khi nổi giận, trừ phi tôi hơi quá đáng bằng không anh ta sẽ không mắng tôi, nhưng công phu anh luyện được so với Đồng Tư còn cao hơn vài bậc, công việc ở Đồ Thư quán còn cần một thân công phu như vậy sao?”

Nhìn sắc mặt Khuất Triển Thư, Kim Tịch Nhân bổ sung thêm “Đồng Tư, Viên Đồng Tư là quản lý của tôi”

“Tôi biết. Tôi nhớ rõ chúng ta đã gặp qua một lần ở tiệc rượu từ thiện”

“Thật muốn giới thiệu Đồng Tư cho anh làm quen, các anh nhất định hợp nhau”

“Tôi cho rằng, sự rèn luyện bản thân cùng công việc không có quan hệ quá lớn. Đồ Thư quán là nơi cung cấp sách cho mọi người học tập và đọc sách”

Nhìn liếc mắt đồng hồ trên bàn, Khuất Triển Thư nói “Thời gian đến nhanh”

“Cái gì?” Kim Tịch Nhân nhất thời chưa phản ứng kịp.

“A nha” Kim Tịch Nhân đột nhiên kêu to một tiếng, ba chân bốn cẳng chạy đến phòng khách.

Tiếng nhạc tinh tế vang lên. Đồng hồ trên tường đổ chuông, ở chính giữa mặt đồng hồ, từ sau cánh cửa nhỏ hiện ra một dàn nhạc nho nhỏ, tấu vang “Bài ca hạnh phúc”

Kim Tịch Nhân đứng giữa phòng, chăm chú nhìn dàn nhạc nhỏ xinh kia.

“Này, như thế nào không giống?” Kim Tịch Nhân lớn tiếng hỏi.

Khuất Triển Thư đưa tay day day thái dương.

“Cái gì không giống?” Âm thanh tràn ngập từ tính vang lên phía sau, Kim Tịch Nhân không khỏi nghĩ thầm, tiếng nói người này thực dễ nghe, giống như tiếng suối mùa xuân chảy róc rách.

“Dàn nhạc này thế nào lại không phải người, cái kia, là ngựa sao? Còn có gà, cái gì a”

“Đây là những nhạc công thành Bremen”

Kim Tịch Nhân càng sờ không thấu ý nghĩa thực sự, chớp chớp mắt.

Khuất Triển Thư mím môi một chút “Đồng hồ này sản xuất ở Đức, dàn nhạc nhỏ kia là xuất phát từ câu truyện cổ tích “Những nhạc công thành Bremen”, người ta phỏng theo nguyên mẫu truyện cổ mà thiết kế, trong truyện cổ tích, một nhóm động vật tổ chức thành một dàn nhạc”

Kim Tịch Nhân lắc đầu “Chưa từng nghe qua” Vẫn là vẻ mặt hoang mang.

“Truyện cổ Grim là truyện của 2 nhà văn người Đức biên soạn thành một tuyển tập, rất nổi tiếng, mọi người đều đọc qua”

Kim Tịch Nhân nhìn thẳng Khuất Triển Thư, muốn đọc ra điều gì đó từ đôi mắt màu đen sâu thẳm kia, tuy rằng đôi mắt Khuất Triển Thư như hồ nước phẳng lặng, không chất chứa điều gì, nhưng Kim Tịch Nhân cảm giác được, người đàn ông anh tuấn trước mặt đang khinh miệt mình.

Trong mắt Kim Tịch Nhân hiện lên ảo não, xấu hổ, không cam lòng, tức giận, cậu trừng Khuất Triển Thư một hồi, bỏ lại một câu “Tôi đi đây” liền nhanh tay đóng cửa bỏ đi.

Khuất Triển Thư cười khổ, Kim Tịch Nhân nhạy cảm có lẽ đã nhận ra điều gì đó trong lời nói của anh, chính là, nếu đã như vậy, cậu có thể không đến nữa, điều này lại là một kết thúc tốt đẹp.

Tuy rằng trong lòng có chút hối hận, nhưng Khuất Triển Thư vẫn là quên đoạn chuyện này đi, thu lại tâm tình tiếp tục làm việc.

Kim Tịch Nhân lại đến “Phi lãnh thúy” chụp ảnh, quảng cáo cho một bộ sưu tập thời trang.

Khoảng thời gian giải lao, Kim Tịch Nhân kéo Mạc Tư Phàm sang một góc, nói với lão hữu những chuyện xảy ra ở nhà hàng xóm.

Mạc Tư Phàm vừa nghe vừa cười.

“Tôi chỉ biết là anh ta xem thường tôi, anh ta căn bản là thấy tôi không thuận mắt. Không phải đọc nhiều hơn vài cuốn sách sao? Có gì đặc biệt hơn người, giả thanh cao, con mọt sách” Kim Tịch Nhân bất mãn nhả khí.

“Cậu không để ý đến anh ta không phải rất tốt sao, công ty hẳn là đã nói với cậu chú ý lời nói và hành động của mình, cậu thế nào có thể chủ động đến nơi của hàng xóm, vạn nhất lại bị chú ý, hàng xóm của cậu viết một câu chuyện ví như người mẫu đặc biệt cổ quái, lại thu hút không biết bao nhiêu chuyện thị phi, vậy cuộc sống của cậu lại thêm nhiều màu sắc”

“Anh ta, anh ta sẽ không, anh ta không phải loại người như vậy, anh ta khinh thường những người làm những việc này”

“Yêu, cậu mới vắng mặt vài ngày, đã hiểu hàng xóm như vậy” Mạc Tư Phàm líu lưỡi.

“Tôi cảm giác anh ta cũng không phải người đơn giản, con mọt sách có thể có nhiều điều phức tạp”

Mạc Tư Phàm dựa sát vào Kim Tịch Nhân, tinh tế đánh giá một phen, hạ giọng nói “Mĩ nhân, cậu không phải là đã thích hàng xóm đi?”

“Cái gì!” Kim Tịch Nhân cơ hồ nhảy dựng lên “Anh nói bậy bạ gì đó! Ai sẽ thích cái loại quái vật lạnh như băng này, giả làm con mọt sách thanh cao nhã nhặn, ai biết hắn còn bộ mặt nào giấu tôi. Tôi vì cái gì phải thích anh ta!”

Mạc Tư Phàm cười một cách quỷ bí “Khó thấy cậu để ý một người như vậy a”

“Ai nói như vậy, tôi cũng chỉ là ham mới mẻ vài ngày, qua vài ngày nữa sẽ không nhắc đến anh ta”

Mạc Tư Phàm đưa tay vuốt mặt Kim Tịch Nhân, mang theo nụ cười tươi sáng “A a, thật vất vả nuôi lớn mĩ nhân, lại đem cho người khác ăn luôn, thực làm cho người ta đau lòng. Sớm biết vậy không bằng tôi ăn trước” Một mặt nói, một mặt lại sờ cằm Kim Tịch Nhân, tay kia sờ sờ thắt lưng.

Kim Tịch Nhân vội vàng trốn tránh “Uy, lão Mạc, tôi và anh cũng không giống nhau”

“Có cái gì không giống, tôi bây giờ mới biết, cậu với tôi là cùng một loại người, tôi như thế nào không sớm phát hiện? Kết quả đem dưỡng mỹ nhân thành mĩ thực ngon miệng, đến thời điểm chín mùi hương sắc lại bị người khác cướp đi, tôi đau lòng a”

Trên mặc Mạc Tư Phàm là biểu tình vô cùng đau đớn, tiếp tục động tay động chân với Kim Tịch Nhân.

Hai người trong lúc ám muội, nghe được một tiếng ho nhẹ.

Viên Đồng Tư đang đứng cạnh cửa.

Vẫn duy trì giọng nói cùng thái độ bình tĩnh, Viên Đồng Tư nói “Thời gian nghỉ ngơi cũng không sai biệt lắm, có thể bắt đầu chuẩn bị chụp tiếp được không?”

Kim Tịch Nhân đứng lên “Tốt, tôi đi thay quần áo” Nói xong chuồn mất.

Viên Đồng Tư cũng xoay người rời đi.

Mạc Tư Phàm ngồi ngẩn người trên ghế, thở dài, một lần nữa anh lại để cho Viên Đồng Tư nhìn thấy bộ dáng tựa hồ là thất thố của mình, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. Đừng nói tới chuyện thổ lộ, Viên Đồng Tư trừ bỏ công việc sẽ không nói thêm một từ nào với anh, người đàn ông thanh sạch mà thiện lương này, anh ta nhất định sẽ không chấp nhận anh.

Mạc Tư Phàm là người đồng tính, cũng từng có không ít bạn trai. Kim Tịch Nhân biết xu hướng của lão hữu, cũng không ngại. Tuy rằng bạn bè cũng đoán già đoán non quan hệ của hai người bọn họ, nhưng Mạc Tư Phàm chỉ thuần túy xem Kim Tịch Nhân là bạn bè, anh em. Mặc dù Kim Tịch Nhân đẹp trai như vậy.

Từ khi cùng Khải Kì hợp tác, bởi vì quan hệ công việc, Mạc Tư Phàm nhận biết Viên Đồng Tư. Anh là nhiếp ảnh gia của Kim Tịch Nhân, tiếp xúc với Viên Đồng Tư ngày càng nhiều, thời gian trôi qua, Mạc Tư Phàm dần dần yêu thích Viên Đồng Tư, cảm giác anh thân thiết giống như anh trai nhà bên, một người hiền lành chất phác, nhưng Mạc Tư Phàm cũng chỉ có thể đặt phân tình cảm này ở tận đáy lòng.

Mạc Tư Phàm không dám thổ lộ, anh biết, hình tượng của mình trong mắt Viên Đồng Tư có chân thật nhưng cũng có hiểu lầm. Mạc Tư Phàm rất rõ ràng, Viên Đồng Tư không phải một loại người giống mình, cho nên, tình cảm của anh trong mắt Viên Đồng Tư là cấm kỵ, nếu nói kết quả duy nhất là đẩy Viên Đồng Tư ra xa hơn thì Mạc Tư Phàm chỉ có thể một mực cố gắng thu liễm chính mình, mong khoảng cách với Viên Đồng Tư gần hơn một chút.

Bởi vì Mạc Tư Phàm không cẩn thận, đem tình cảm của anh dành cho Viên Đồng Tư tiết lộ cho Kim Tịch Nhân, điều này rơi vào trong tay yêu tinh Kim Tịch Nhân chính là nhược điểm chí mạng của anh, lúc nào hắn cũng khơi mào trêu chọc, hơn nữa trước mặt anh còn cố ý làm ra hành động thân mật với Viên Đồng Tư, khiến cho Mạc Tư Phàm mắt bốc hỏa.

Công việc một ngày đã xong, nhóm nhân viên hậu trường lại cùng nhau liên hoan.

Liên Đạt trong lúc ăn cơm đột nhiên hỏi một câu“Mĩ nhân, có đi chào hỏi hàng xóm mới hay không?”

Cắn miếng măng, Kim Tịch Nhân tức giận nói “Ai muốn đi chào hỏi con mọt sách lạnh như băng kia”

Tiểu Kiều di một tiếng “Không đi chào hỏi làm sao biết được là con mọt sách lạnh như băng”

“Chính là anh ta. Bất quá, anh ta pha café thực ngon, kéo đàn violon cũng hay”

Mạc Tư Phàm cầm đũa cười “Ngu ngốc quả nhiên là ngu ngốc”

Kim Tịch Nhân lúc này mới phản ứng lại, nhìn mọi người “Làm sao vậy? Người kia cũng chỉ là con mọt sách”

Viên Đồng Tư ôn hòa khuyên can “Tịch Nhân, không cần nói Khuất tiên sinh như vậy, người ta là người có học thức”

“Hừ, cái gì học thức, đọc sách đến chết thôi. Còn đương nhiệm nhân viên công vụ”

Hồng Hồng ngồi bên cạnh hỏi “Hàng xóm mới của Tịch Nhân là ai? Công ty nhất định đã điều tra qua mới cho hắn trở làm hàng xóm của Tịch Nhân đi”

Nhóm người Mạc Tư Phàm cũng vô cùng hiếu kì hàng xóm mới của Kim Tịch Nhân là dạng người nào, mọi người nhất tề nhìn về phía Viên Đồng Tư.

Viên Đồng Tư đem những gì mình biết nói ra “Khuất Triển Thư là trợ lý của người sáng lập Lập đồ thư quán, bởi vì người này đau ốm, cho nên anh ta hiện tại ôm đồm hết mọi công việc. Khuất tiên sinh tốt nghiệp đại học ở Hương Đảo, sau đó sang học tiếp ở London và Paris, học về giáo dục cùng lịch sử, có hai bằng thạc sĩ về Văn học so sánh và văn học Anh Mĩ, sau khi tốt nghiệp trở về, trực tiếp vào bộ giáo dục nhậm chức, rất có học vất, nhân phẩm đoan chính”

Hồng Hồng kinh ngạc nói “Anh ta có bốn bằng thạc sĩ!”

“Uhm, cùng một khoảng thời gian so với người khác, anh ta lấy được nhiều bằng thạc sĩ hơn”

“Anh ta bao nhiêu tuổi?”

“Trên dưới hai mươi tám tuổi”

Xôn xao, xôn xao. Hồng Hồng vừa nghe mắt biến thành hình trái tim “Thật không sai a”

Kim Tịch Nhân khinh thường nói “Học mấy thứ này cũng vô dụng, có khả năng làm gì chứ. Chúng ta nộp thuế thu nhập cá nhân là dùng tiền hay dùng mấy bằng thạc sĩ trên người này”

Viên Đồng Tư khẽ nhíu mày “Tịch Nhân, không cần nói như vậy”

“Tôi nói sai chỗ nào sao?”

“Khuất tiên sinh thời gian rảnh rỗi chuyên nghiên cứu lịch sử nhà Tống, bên cạnh đó còn kiêm nhiệm giảng viên ở trường đại học, trong lúc nhậm chức ở Lập đồ thư quán, nhiều lần tổ chức hoạt động xã hội, ngày toàn dân đọc sách, tham dự sự kiện công ích, tổ chức các bữa tiệc từ thiện, thường xuyên tổ chức các buổi triển lãm tranh vẽ cùng giới thiệu sách mới, tọa đàm văn học, cổ vũ thanh thiếu niên đọc sách, đối với sự nghiệp văn hóa nghệ thuật của thành phố rất tích cực, anh ta làm nhân viên công vụ là xứng đáng”

Kim Tịch Nhân lắc đầu không nói nữa.

Mạc Tư Phàm âm thầm gật đầu, xem ra, người đàn ông này thực sự rất xứng đáng, đảo mắt nhìn Kim Tịch Nhân, nghĩ thầm, lúc này, cậu gặp được đối thủ rồi.

Cố ý tránh đi cơ hội gặp mặt ở bãi đỗ xe, Khuất Triển Thư đã có một đoạn thời gian không nhìn thấy Kim Tịch Nhân, cũng không bị hắn tái quấy rầy, cuộc sống hồi phục lại vẻ bình yên ban đầu.

Một ngày trời mưa, Khuất Triển Thư không lái xe đi làm, đến trạm dừng, mưa vẫn không ngớt. Vì muốn hưởng thụ một chút không khí trong lành ngày mưa, Khuất Triển Thư xuống xe bus ở Tĩnh lộ, mở ô, chậm rãi về nhà.

Vì mưa mà sắc trời trở nên mông lung, nhìn thấy phố phường trong làn nước, ánh đèn neon trong mưa mờ ảo thoạt nhìn có cảm giác hơi rùng rợn. Khuất Triển Thư đắm chìm trong thế giới của mình.

Từ lúc nào tòa nhà đã nhanh hiện ra trước mắt, phía sau đột nhiên vang lên tiếng otô.

Khuất Triển Thư quay đầu lại, trong tầm nhìn là một chiếc xe thể thao màu đỏ như lửa, in hình con nhện bên thân rất là chói mắt.

Một người thò đầu ra từ trong xe “Hi”

Là Kim Tịch Nhân mang theo vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời.

Khuất Triển Thư khẽ gật đầu, hơi né tránh nhường đường, ý bảo xe đi qua.

“Đi lên a, tôi chở anh”

Khuất Triển Thư lắc đầu “Cảm ơn, không cần”

“Anh không cần khách khí”

Đang muốn cự tuyệt một lần nữa, một âm thanh là lạ lọt vào trong tai.

Kim Tịch Nhân hiển nhiên cũng nghe thấy “Là cái gì vậy?”

Khuất Triển Thư đưa ô lên cao, nghiêng tai lắng nghe.

“Hình như là tiếng kêu của động vật”

Kim Tịch Nhân mở cửa xe đi tới.

Khuất Triển Thư đánh giá một chút vị người mẫu nổi tiếng này, hắn ta quả nhiên là thực cao, chân dài, sơ mi màu trắng vô cùng đơn giản hòa hợp với quần da đen, mặc trên người Kim Tịch Nhân phá lệ xinh đẹp, thanh niên nam nữ thời đại nhất định đều muốn mua một bộ như vậy để diện.

Kim Tịch Nhân đứng trong mưa nhìn xung quanh “Như thế nào không có âm thanh”

Ngữ tư đường người đi rất ít, Kim Tịch Nhân cũng không sợ có người nhìn thấy cậu, chỉ lo đứng ở ven đường hết nhìn đông lại nhìn tây.

Nhìn thấy hạt mưa làm ướt tóc cùng quần áo Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư tiến lại gần, đem ô che trên đầu cậu.

Kim Tịch Nhân ngẩng đầu, nở nụ cười “Cảm ơn anh”

Nhìn hạt mưa vương trên mi Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

“Rốt cuộc là cái gì? Trời tối như vậy, tìm không thấy”

Hai người che chung một chiếc ô, trong màn mưa tìm kiếm ở ngã tư đường.

Rốt cuộc, tìm được rồi, nguyên lai ở góc đường có một chú mèo con nho nhỏ.

Nương theo ngọn đèn đường, Khuất Triển Thư nhìn thấy chú mèo nhỏ bị thương, chân trước có vết thương còn mới.

“A, nhỏ như vậy” Kim Tịch Nhân liền một tay bế chú mèo lên.

Mèo con kêu meo meo, lui lui về phía sau.

Kim Tịch Nhân mở ra vạt áo, đem mèo nhỏ bỏ vào trong.

“Theo ta đi đi”

“Ai, người này…”

Không đợi Khuất Triển Thư nói xong, Kim Tịch Nhân đánh gãy lời Khuất Triển Thư “Tôi xem, không có vòng đeo cổ, là mèo hoang lưu lạc”

“Nhưng là cậu…”

“Trước mang về rồi nói sau”

Đợi đến lúc đem mèo nhỏ về nhà, Kim Tịch Nhân lại không biết nên làm cái gì bây giờ, đem mèo đặt ở trên mặt đất nhìn nửa này, lại ôm lấy, đến gõ cửa nhà hàng xóm.

Nhìn thấy Kim Tịch Nhân ôm mèo nhỏ đứng ngoài cửa, Khuất Triển Thư bất đắc dĩ thở dài.

“Đi lấy máy sấy, nơi này của tôi không có” Khuất Triển Thư tiếp nhận mèo nhỏ, đơn giản phân phó.

Miệng hỏi vì cái gì, Kim Tịch Nhân vẫn là ngoan ngoãn mang tới.

Đem một cái khăn mặt đưa cho Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư nói “Cậu tốt nhất nên thay đổi quần áo”

Dùng khăn mặt chà lau tóc, Kim Tịch Nhân nói “Không cần, tôi không có lạnh” sau đó cởi ra áo khoác da bên ngoài.

Khuất Triển Thư chuẩn bị tốt nước ấm, thay mèo nhỏ tắm rửa, thấy anh làm việc này có chút thuần thục, Kim Tịch Nhân không khỏi tò mò“Anh đã từng nuôi thú cưng?”

“Không có”

“Vậy mà bộ dáng của anh thực giống”

“Uhm”

Tắm rửa cho mèo nhỏ xong, lại dùng máy sấy sấy khô lông, rồi lấy một cái khăn mặt mới đem mèo nhỏ bọc lại, Khuất Triển Thư bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của mèo ta, phát hiện chính là trầy da nho nhỏ, yên lòng, lại mang tới hòm thuốc, chuẩn bị động thủ.

“Anh còn có thể thay thế bác sĩ thú ý?”

“Hôm nay trễ rồi, ngày mai mang nó đến cho bác sĩ khám, tôi trước xử lý một chút miệng vết thương, đến, giúp tôi đè nó lại”

Kim Tịch Nhân nháy mắt, nhìn Khuất Triển Thư cẩn thận cạo sạch lông bên miệng vết thương, sau đó sát trùng, bôi thuốc, băng bó, tay anh làm việc này phi thường nhẹ nhàng mềm mại, mới đầu mèo nhỏ còn không nghe lời giãy dụa nhảy lên, nhưng sau đó lại liền phối hợp cho đến khi miệng vết thương băng bó tốt.

“Anh thật lợi hại”

Khuất Triển Thư buông mèo ta, rửa tay, dọn dẹp phòng khách, nhìn thấy Kim Tịch Nhân ngồi trên sopha, bên cạnh là mèo nhỏ“Ngày mai tôi sẽ dẫn nó đi bác sỹ thú y”

“Cám ơn anh” Mèo là do cậu đem về, kết quả lại phải để Khuất Triển Thư bận rộn giải quyết tốt hậu quả, Kim Tịch Nhân có chút xấu hổ.

“Mèo nhỏ trước cứ để ở chỗ tôi, cậu có thể về chưa?”

Kim Tịch Nhân không muốn đi, Khuất Triển Thư cũng ở một mình, nhưng không biết vì cái gì phòng anh lại mang đến cảm giác ấm áp cho Kim Tịch Nhân, này không phải chỉ cần tăng thêm nhiệt độ không khí là có thể cảm thấy ấm áp mà là một loại cảm thụ rất đặc biệt.

“Café?” Kim Tịch Nhân tâm cơ vừa động.

Khuất Triển Thư vẫn chưa lộ ra vẻ mặt mất hứng, lạnh nhạt đi vào phòng bếp.

Kim Tịch Nhân lại ra sopha ngồi, đem mèo nhỏ ôm vào lòng, vuốt ve đầu mèo con.

“Này, anh nói, mèo này bao nhiêu tuổi?”

“Ước chừng trên dưới hai tháng”

“Nó có phải uống sữa nữa hay không?”

“Phải”

Kim Tịch Nhân uống café thơm lừng, nhìn mèo con trên sàn nhà uống sữa.

Khuất Triển Thư nhìn mèo con, lại nhìn Kim Tịch Nhân, mỉm cười.

Kim Tịch Nhân nhìn thấy, giống như kẻ phát hiện ra lục địa mới “Uy, nguyên lai anh cũng cười”

“Là người ai cũng cười”

“Nhưng anh chưa bao giờ cười với tôi”

Khuất Triển Thư ngậm miệng, nhìn Kim Tịch Nhân liếc mắt một cái, nghĩ thầm, tôi cũng không phải bán rẻ tiếng cười bên đường, vì cái gì phải cười với cậu.

Kim Tịch Nhân đứng lên đi lại chung quanh, chú ý tới chậu hoa ngoài ban công “Này, từ lâu tôi vẫn muốn hỏi anh, anh trồng là hoa gì vậy?”

“Hoa nhài”

“Đây là cây hoa nhài?” Kim Tịch Nhân đến ban công nhìn cho rõ. Chậu đựng hoa màu trắng viền lam, bên trong một gốc cây tràn trề sức sống, phiến lá hình trứng xanh biếc, bời vì trời mưa, thoạt nhìn phá lệ xanh ngắt, giữa phiến lá có mấy đóa hoa nho nhỏ xen ngang, nhìn xa chỉ là một chậu hoa bình thường không chút cuốn hút, nhưng đến gần lại nghe mùi hương đặc biệt thơm ngát phiêu phiêu.

Kim Tịch Nhân nhịn không được hít lấy hít để “Thơm quá, thật là cây hoa nhài, tôi lần đầu nhìn thấy”

Đưa tay chạm tới bông hoa trắng noãn ly ti, Kim tịch Nhân hỏi “hoa này dễ trồng không?”

“Không, không hề dễ dàng, tôi phải đi thỉnh giáo vài vị đồng nghiệp cũng yêu thích trồng hoa”

“Nở ra thật thơm”

Kim tịch Nhân trở về phòng khách, lại quay đầu nhìn bồn cây hoa nhài “Thật là giống cái gì gọi là hưởng thụ, một thân một mình, nấu cơm, kéo đàn, dưỡng hoa, không tồi a”

Khuất Triển Thư nghe xong, biểu tình lạnh nhạt, mở miệng nói “Cậu cần phải trở về”

Kim Tịch Nhân lâp tức lộ ra biểu tình trêu tức “Anh cười lại một lần cho tôi xem, tôi sẽ về”

Nhìn biểu cảm vô lại hiện rõ trên mặt Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư tuy rằng tức giận, nhưng sắc mặt trước sau vẫn bình tĩnh, nhìn Kim Tịch Nhân một hồi, sau đó nhẹ nhàng tác động khóe miệng.

“Này, tôi kêu anh cười” Kim Tịch Nhân bất mãn, sau đó nở nụ cười như ánh ban mai cười nói “Thấy không, như vậy mới gọi là cười” Một mặt nói, một mặt mỉm cười, cười ngọt ngào, cười đến biểu cảm phong phú, diễn một cách chuyên nghiệp giống như đang trong lúc chụp ảnh cho Khuất Triển Thư xem.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Kim Tịch Nhân, cười như ánh mặt trời, Khuất Triển Thư không có biểu tình đứng lên, mở cửa.

Cảm giác cực kì thất bại, Kim Tịch Nhân đành phải đứng lên “Hừ, anh chính là đối xử hung hãn với tôi, tôi làm sai cái gì? Anh so với Đồng Tư còn hung dữ hơn, thái độ gì vậy” Sau đó giương giương rời đi.

Trở lại nhà mình, Kim Tịch Nhân đột nhiên nhớ tới, áo khác da để quên ở phòng khách Khuất Triển Thư, muốn đến lấy, lại đổi ý, ngồi xuống.

Khuất Triển Thư mượn giờ nghỉ trưa đem mèo nhỏ đến chỗ bác sĩ thú y.

“Vết thương nhỏ, không có việc gì, qua vài ngày thì tốt rồi, tôi đã kiểm tra qua, cũng đã tiêm vắc xin phòng bệnh, anh nếu muốn nuôi dưỡng, đến hội bảo vệ động vật thông báo, vòng cổ còn phải đợi khoảng một tuần sẽ có” Bác sỹ trả lời.

“Không, tôi không tính toán nuôi, chờ vết thương của nó tốt lên tôi sẽ đưa nó đến chỗ chăm sóc động vật thất lạc”

“Tại sao?” Bác sĩ cảm thấy kỳ quái “Con mèo nhỏ này đáng yêu như vậy, tuy rằng huyết thống không rõ ràng, bất quá bộ dáng hoàn hảo, anh nhìn xem gương mặt tinh xảo đáng yêu, ánh mắt tròn tròn này. Nuôi đi, đừng đưa nó đến chỗ ấy, bạn gái của anh hẳn là sẽ thích nó”

Khuất Triển Thư cười cười “Tôi thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, tất nhiên là có thể nuôi thú cưng, bất quá nhóm động vật khỏe mạnh vẫn là không nuôi dưỡng tốt hơn. Tôi ở một mình, công việc bề bộn, rất nhiều thời điểm nó sẽ phải ở một mình ở nhà, tôi cảm thấy không tốt lắm. Vẫn là đưa nó cho người có thể chiếu cố tốt cho nó thì hơn”

“Có thể cùng bạn gái chiếu cố nó a” Bác sĩ còn đang cố gắng khuyên bảo.

“Tôi không có bạn gái”

o.o.o

Buổi tối, Kim Tịch Nhân lại sang gõ cửa.

Khuất Triển Thư mang áo khoác ra mở cửa, đem áo khoác từ trong cửa đẩy ra ngoài.

Nhận lấy áo khoác đã được giặt qua, Kim Tịch Nhân đưa tay cản lại cửa “Này, anh có ý tứ gì?”

“Tôi phải làm việc, xin thứ cho tôi không tiện tiếp đãi”

“Tôi là đến xem mèo nhỏ cũng không phải đến xem anh” Kim Tịch Nhân dương dương tự đắc cầm thức ăn cho mèo trên tay.

“Kia không phải mèo của cậu”

Kim Tịch Nhân vặn lại “Cũng không phải của anh. Anh hiện tại cũng không có giấy phép nuôi dưỡng”

Nhìn người ngoài cửa, dung mạo thanh tú nhưng lại mang theo nụ cười của tiểu ác ma, Khuất Triển Thư bất đắc dĩ nhân nhượng.

“Meo meo, meo meo” Kim Tịch Nhân kêu “Ơ đâu rồi, chạy đi đâu rồi?”

Khuất Triển Thư lấy ra một cái chén nhỏ đưa Kim Tịch Nhân, đem mèo con dẫn đến.

“Đến đến, đến ăn cơm” Kim Tịch Nhân đổ thức ăn vào chén, nhìn mèo nhỏ ăn.

Ngồi ở sopha, Kim Tịch Nhân nhìn thẳng mèo con bé xíu “A, nó thật nhỏ, đầu lưỡi đều nho nhỏ”

Khuất Triển Thư trở lại thư phòng, tiếp tục công việc.

Cho mèo con uống sữa, Kim Tịch Nhân hỏi “Này, nhà anh có cái gì uống không, tôi khát”

“Tự tìm trong tủ lạnh”

Kim Tịch Nhân mở cửa tủ lạnh, phát hiện đồ vật bên trong đều được sắp xếp chỉnh tề. Trong ngăn lạnh có rau dưa, hoa quả, trứng chim rửa sạch, mặt khác còn có bia, nước trái cây, cậu cảm thấy hâm mộ, tủ lạnh của cậu vĩnh viễn vẫn là lộn xộn hoặc là trống trơn, hơn nữa luôn thiếu thứ gì đó.

Uống xong một lon bia, Kim Tịch Nhân oán giận “Này, chỗ của anh rất im lặng, cũng không xem TV, mèo nhỏ cũng cảm thấy nhàm chán”

“Cậu còn chưa đủ ầm ĩ sao?”

Kim Tịch Nhân nhìn bóng dáng mặt nhăn mày nhó của Khuất Triển Thư, lại nhìn mèo con ở sopha, suy nghĩ một chút, đem lon bia trống không lại, câu dẫn mèo nhỏ.

Kim Tịch Nhân bắt đầu đem lon rỗng đưa đến đưa đi, mèo nhỏ ở phía sau truy đuổi, đuổi tới hay dùng móng vuốt quào quào, một người một mèo truy đuổi loạn chiến.

Khuất Triển Thư quay đầu, nhìn thấy mèo nhỏ cùng Kim Tịch Nhân trên sàn nhà lắc đầu cười khổ.

Kim Tịch Nhân cười hồn nhiên, bò trên sàn nhà, hết nghiêng sang đông lại bổ nhào về tây “Đến, bên này, bên này” Sau đó với tay ra bên ngoài, cùng mèo nhỏ truy đuổi.

Nhìn Kim Tịch Nhân một tay đè lại lon rỗng, không cho mèo nhỏ lấy đi, đồng thời vẻ mặt còn nghiêm túc nói chuyện với mèo ta “Là ta lấy được trước, là của ta” Khuất Triển Thư ruốt cục buồn cười, này làm sao lại là đại minh tinh a, căn bản là một con mèo.

Kim Tịch Nhân ngẩng mặt, thấy Khuất Triển Thư tươi cười, ánh mắt hai người va chạm một chỗ. Khuất Triển Thư thu hồi ý cười, xoay mặt cúi đầu.

Kim Tịch Nhân đứng lên, chậm rãi đi đến cửa thư phòng, tà tà dựa tựa đầu vào cánh cửa “Này, anh cũng không phải chán ghét tôi?”

“Tôi không chán ghét bất luận kẻ nào”

“Tôi ngày mai có thể đến không? Tôi mang đồ chơi đến cho mèo nhỏ”

“Tôi muốn mang nó đến nhà thu dưỡng động vật thất lạc”

Kim Tịch Nhân vừa nghe, biểu tình ôn nhu liền thay đổi, trợn mắt lên “Cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì muốn đem nó đuổi đi”

Khuất Triển Thư quay đầu “Nơi này của tôi không thích hợp nuôi mèo”

“Nó sẽ không gây phiền toái cho anh”

“Đây là hai việc khác nhau”

Kim Tịch Nhân đi đến bên cạnh Khuất Triển Thư “Vì cái gì? Anh nói luôn lý do đi”

“Tôi ở một mình, không có thời gian chiếu cố động vật”

“Đây cũng tính là lí do?”

Khuất Triển Thư xoay người lại, nhìn Kim Tịch Nhân “Cậu đừng tưởng rằng nuôi một con vật nhỏ, cho nó chỗ ở, cho nó ăn như vậy là đủ rồi”

Kim Tịch Nhân chớp chớp mi“ Quên đi, anh không nuôi tôi nuôi, cùng lắm thì vậy thôi”

Khuất Triển Thư hỏi lại “Cậu có thể nuôi như thế nào?”

“Liền mang về nuôi a”

Khuất Triển Thư ngữ khí ôn hòa “Uhm, chính là mang về, để ở nơi đó của cậu, sau đó cậu đi công tác, để mèo con ở nhà một mình, lại sợ nó chạy đi chạy lại làm bẩn nhà, vì thế bỏ nó vào lồng hoặc dùng phương pháp khác hạn chế hành động của nó, bảy mươi phần trăm thời gian trong ngày nó không nhìn thấy cậu, chính là đơn độc một mình. Lúc rảnh cậu cùng nó chơi đùa, không rảnh thì không quan tâm chăm sóc, lúc cao hứng thì ôm một cái, lúc mất hứng lại đá một cước, là như vậy sao?”

Kim Tịch Nhân lập tức phản bác “ Không phải, không phải như vậy”

“Như thế nào không phải? Cậu cẩn thận ngẫm lại đi”

Kim Tịch Nhân cúi đầu.

“Người độc thân tốt nhất không cần nuôi thú cưng, đối với chính mình cũng như đối với thú cưng đều không tốt. Tôi đưa nó đến hội bảo vệ động vật, nơi đó tự nhiên sẽ vì nó tìm kiếm chủ nhân thích hợp, tốt nhất là đại gia đình, không gian rộng rãi, lúc nào trong nhà cũng có người, bọn họ nhất định sẽ đối tốt với nó. Cho dù nhất thời không tìm thấy thì nó cũng có thể ở cùng với những con mèo khác”

Kim Tịch Nhân vẫn muốn vớt vát một chút “Chính là phương tiện ở hội bảo vệ động vật không tốt, mỗi con mèo là một cái lồng sắt, ở bên trong đi tới đi lui, rất khó chịu, anh cũng không nguyện ý để nó ở nơi đó, giống ngục giam”

“Người ta cũng thả chúng ra chơi đùa. Chính phủ đã cải thiện phương tiện rất nhiều, nhưng dù sao chi phí hữu hạn, hơn nữa, người nhất thời muốn nuôi vật cưng sau đó cảm thấy phiền toái đuổi đi rất nhiều. Lễ giáng sinh hằng năm, thường có chính sách tuyên truyền vận động, yêu cầu cha mẹ không cần tặng những động vật nhỏ cho con cái, yêu cầu những gia đình không còn yêu thích động vật không được đem bỏ chúng ngoài đường”

Kim Tịch Nhân hạ thấp lưng, tay chống đầu gối, nhìn Khuất Triển Thư ngồi thẳng trên ghế “Có thể để vài ngày nữa hay không. Xin anh”

Nhìn đôi mắt màu nâu trong suốt của Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư gật gật đầu “Một tuần”

Kim Tịch Nhân cười to xán lạn “Cảm ơn anh”

o.o.o

Đem chuyện mèo nhỏ kể cho Viên Đồng Tư, Kim Tịch Nhân cùng anh thương lượng, hy vọng cậu có thể thu lưu mèo nhỏ, Viên Đồng Tư quả quyết cự tuyệt.

“Cậu làm sao có thể nuôi mèo, cậu nhất thời cảm thấy hứng thú, chơi vài ngày, sau đó liền để ra sau đầu”

“Anh sao có thể liền nói tôi như vậy”

“Đương nhiên, tôi còn không hiểu cậu sao, cậu sẽ chiếu cố nó sao? Cậu a, chơi với mèo nhỏ hiện tại thì được, muốn nuôi dưỡng thì không thể được”

Đưa tay kéo áo Viên Đồng Tư, Kim Tịch Nhân xuất ra công phu làm nũng “Đồng Tư, Đồng Tư, cho tôi nuôi, tôi ở một mình thật cô đơn”

“Lúc cô đơn có thể làm rất nhiều việc, làm việc gì cũng tốt, mặc kệ là đọc sách, học tập hoặc vận động đều được, chính là không được nuôi mèo”

Nhìn Viên Đồng Tư biểu tình nghiêm túc, Kim Tịch Nhân biết là không thể, kỳ thực cậu cũng hiểu được, bản thân cậu không thể nuôi dưỡng những động vật nhỏ, lúc nào cũng bay tới bay lui các nơi biểu diễn, thời gian ở nhà cũng không cố định, thời gian ở Châu Âu lơ đễnh cũng là nửa năm, muốn nuôi động vật chỉ là một phút hứng thú mà thôi.

Chu miệng, Kim Tịch Nhân thì thào tự nói “Mèo nhỏ thực đáng yêu”

“Động vật nhỏ đều đáng yêu, nhưng cậu thì không đáng yêu” Viên Đồng Tư cau mày, nhìn người trước mặt.

Kim Tịch Nhân đột nhiên nảy ra sáng kiến “A, Đồng Tư, nếu anh kết hôn, anh có thể nuôi thú cưng đúng không? Anh nhanh kết hôn sau đó anh nuôi, tôi đến nhà anh chơi”

Viên Đồng Tư thở hắt ra “Thật sự chịu không nổi cậu” gõ trên trán Kim Tịch Nhân một cái “Cậu im miệng cho tôi, nhanh đánh mất ý nghĩ thiếu thực tế này trong đầu, làm việc đi”

Kim Tịch Nhân cúi đầu tránh xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.