Thái Dương Của Ngày Mai

Chương 6: Chương 6




Khi biết Kim Tịch Nhân đi Châu Âu công tác Khuất Triển Thư yên tâm, cậu cũng không biết chuyện bí mật của anh, hơn nữa một khoảng thời gian xa nhau, gặp lại đại minh tinh có lẽ đã quên hàng xóm của mình lài ai.

Nghĩ đến từ nay về sau, cuộc sống trở về sự yên bình ban đầu, Khuất Triển Thư an tâm

Kim Tịch Nhân ở Châu Âu, quản lý của cậu đã sớm sắp xếp ổn thỏa công việc, bay từ nước này sang nước khác, biểu diễn, chụp ảnh, mọi việc đều được chu toàn.

Viên Đồng Tư cũng phát hiện Kim Tịch Nhân của năm nay so với năm trước có chút khác biệt. Cậu ta thu liễm hơn trước một chút, kiên nhẫn cho nhân viên trang điểm làm việc, cũng không oán giận phòng thay đồ nhỏ hoặc nhiều người thực ồn ào…toàn thân từ trong ra ngoài đều rất ôn hòa nhã nhặn.

Vài nhà thiết kế quen biết Kim Tịch Nhân cũng nhận ra sự thay đổi của cậu, đối với biểu hiện trên sàn diễn của Kim Tịch Nhân càng thêm hài lòng, nhận thêm vài công việc có liên quan cho cậu làm.

Ở Milan, Kim Tịch Nhân đến gặp Mạc Tư Phàm chụp ảnh, hai người bạn tốt theo thông lệ cùng nhau ăn cơm.

Thấy Kim Tịch Nhân uống nước thay vì uống bia như trước, Mạc Tư Phàm khó hiểu hỏi “Tại sao không uống bia? Tôi không uống cùng thì cậu cũng có thể uống một mình”

Kim Tịch Nhân lắc đầu “Không được, hiện tại còn có việc, tôi phải chú ý một chút. Uống bia dễ béo, hơn nữa dù sao cũng ảnh hưởng không tốt lắm đến công việc. Khi nào xong lại uống”

“Oh, không đúng nha” Mạc Tư Phàm đưa tay sờ trán Kim Tịch Nhân “Cậu phát sốt?”

Kim Tịch Nhân né đầu “Làm gì? Anh quản tôi, tôi nói sai sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, bất quá cậu nghe lời như vậy Đồng Tư cũng bớt việc”

“Đồng Tư cái gì, anh chỉ biết mỗi Đồng Tư. Là Thư nói với tôi, anh ấy thông suốt đạo lý, tôi cũng cảm thấy đúng, cho nên…”Kim Tịch Nhân nhún nhún vai.

Mạc tư Phàm cười “Đúng là không thể trách tại sao ngay từ đầu Đồng Tư không phản đối cậu kết giao bạn bè với Khuất Triển Thư, anh ta là một người có tầm ảnh tốt đến kẻ khác”

“Anh ấy hay nói đạo lý, tôi làm cái gì không tốt, anh ấy phân tích đạo lý cho tôi nghe, tôi cảm thấy anh ấy nói đều là chuyện đúng đắn nên chậm rãi tiếp thu”

“Chúng tôi cũng nói đạo lý với cậu, chưa thấy cậu nghe bao giờ, cứng đầu như trâu. Kì quái, tại sao lại đột nhiên nghe lời anh ta”

Kim Tịch Nhân liếc Mạc Tư Phàm “Cái gì, các anh mắng tôi, còn bảo tốt cho tôi, càng nghe càng tức giận, càng muốn chống đối. Nhưng Thư không giống vậy, anh ấy nói chuyện không nhanh không chậm, đem chuyện đúng đắn nói ra một lượt, cũng không lệnh tôi làm việc này việc nọ, tôi tất nhiên nguyện ý nghe lời. Nói cho cùng, giọng nói Thư rất dễ nghe”

Mạc Tư Phàm gật đầu “Không tồi, Khuất tiên sinh nói chuyện rất đứng đắn, giọng nói lại trong suốt, nghe nói còn làm giảng viên đại học, sinh viên dự thính chắc chắn rất nhiều”

“Hai người có liên lạc không? Thời gian dài như vậy có gọi điện cho người ta không?” Mạc Tư Phàm tò mò hỏi.

Kim Tịch Nhân lắc đầu.

“Tại sao?”

“Tôi không biết số điện thoại”

Mạc Tư Phàm đẩy Kim Tịch Nhân một chút “Nói cậu ngốc thật đúng là ngốc, hàng xóm lâu như vậy, mỗi ngày ngủ ở nhà người ta, cậu lại không biết số điện thoại”

“Tôi không muốn hỏi, dù sao chúng tôi gặp mặt hàng ngày”

“Cậu không gọi đến Đồ thư quán hỏi nhân viên ở đó?”

Kim Tịch Nhân như tỉnh mộng “Đúng a”

Mạc Tư Phàm trừng Kim Tịch Nhân, vẻ mặt bất mãn“Cậu chờ giỏi lắm, chờ thêm một lúc, tôi cam đoan Khuất Triển Thư sẽ chạy theo người khác, còn cậu, hừ”

Kim Tịch Nhân đắc ý ngẩng đầu “Sẽ không, anh ấy rất chung thủy, không phải loại người như anh nói, cho dù không cùng một chỗ, anh ta cũng sẽ nói với tôi một tiếng rồi mới đến với người khác, anh ấy là người như vậy đó”

Mạc Tư Phàm khinh thường “Mới quen vài ngày, đã ảo tưởng giống như hiểu hết người ta vậy”

“Tôi không ảo tưởng, anh ấy thực sự rất đơn giản, anh tiếp xúc nhiều sẽ hiểu”

Mạc Tư Phàm đột nhiên buông tiếng thở dài “Ai, tôi với người nào đó tiếp xúc cũng không ít, vậy mà một chút cũng không hiểu”

“Người này thì đúng như anh nói, cùng là một hình tượng nhã nhặn, nhưng nội tâm sâu sắc hơn, Thư rất quang minh chính đại, không giấu giếm, còn người kia…”

Mạc Tư Phàm buông chén, xoa xoa thắt lưng “Có lẽ tại đặc điểm công việc, Khuất Triển Thư gắn bó với trường học, hoàn cảnh đơn thuần, người cũng đơn thuần, Đồng Tư ở trong ngành giải trí, đương nhiên lúc nào cũng có tâm đề phòng để bảo vệ chính mình”

“Đúng rồi, khi nào cậu quay về Hương Đảo?”

Kim Tịch Nhân cũng buông chén, chuẩn bị đi “Tôi nhanh nhất cũng phải đầu tháng mười, công việc khá nhiều, chưa chụp ảnh xong, còn thêm nhiều việc nữa”

Mạc Tư Phàm cười xấu xa “Cậu để ý chính mình”

“Tôi biết”

Về đến khách sạn, Kim Tịch Nhân vẫn không hiểu ý tứ trong câu nói cuối cùng của Mạc Tư Phàm.

Nhân viên khách sạn đặt rất nhiều tạp chí ở Hương Đảo trong phòng, trên trang bìa là tin tức cậu cùng các diễn viên khác trong bộ phim truyền hình vừa rồi, tin tức đủ các thể loại, cái gì cũng có, nào là cùng nam diễn viên khác tranh đất diễn, tranh nhau một nữ diễn viên, đêm khuya hẹn hò, còn có bản thân bị bệnh phải qua Châu Âu để chữa trị….Nội dung rất phong phú và kịch tính, đủ để viết thành một bộ phim truyền hình.

Kim Tịch Nhân ngồi ở sopha xem tạp chí “Cái này là sao? Này, ngay cả mọi người cùng nhau đi ăn cơm sau khi kết thúc công việc đều bị viết thành như vậy, tôi xem ra không cần làm việc khác người để gây chú ý nữa”

Viên Đồng Tư đi đến “Không cần phải để tâm, công ty đã có phương pháp đối phó, xem như một cách tuyên truyền vai diễn đi, bản thân cậu cũng không tham dự chiến dịch quảng bá bộ phim, vậy nên xem những thông tin này như một cách phối hợp tuyên truyền cũng tốt”

“Thanh danh trong sạch của tôi cứ như vậy bị các người bóp chết” Kim Tịch Nhân kêu to.

“Đối, cậu làm gì có cái gọi là thanh danh trong sạch, tại trong vòng thị phi này, cậu cho rằng người ngoài nghĩ gì?”

Nhìn ánh mắt nghi vấn của Kim Tịch Nhân, Viên Đồng Tư cừời khẽ một chút “Người ngoài đều nghĩ trong làng giải trí, chỉ cần đứng cười là được, kiếm tiền rất dễ dàng, mặc quần áo đẹp, ăn thức ăn ngon, đồng thời không học vấn, không nghề nghiệp, một bụng ngu ngốc, quan hệ nam nữ hỗn loạn, đa số mọi người đều nghĩ như vậy” Viên Đồng Tư nói sự thật.

Kim Tịch Nhân vừa nghe liền kêu to

Kêu xong, Kim Tịch Nhân vẻ mặt vô tội nhìn Viên Đồng Tư, ánh mắt sợ hãi “Anh ấy sẽ không nghĩ như vậy chứ?”

Viên Đồng Tư lắc đầu “Không, Triển Thư sẽ không nghĩ vậy, anh ta không phải loại người đó, chỉ khi nhìn thấy anh ta mới tin”

Kim Tịch Nhân vỗ vỗ ngực.

Viên Đồng Tư nhìn phản ứng của Kim Tịch Nhân, mỉm cười. Chính xác người ngoài nhìn vào làng giải trí sẽ có nhiều hiểu lầm, đương nhiên, không thể phủ nhận sự hỗn loạn trong đó. Nhưng Kim Tịch Nhân không giống suy đoán của nhiều người, cậu vào nghề rất sớm, công việc chính là làm người mẫu cùng diễn viên, chưa bao giờ bỏ bê công việc. Khải Kì là công ty quản lý làm ăn đàng hoàng, không bao giờ yêu cầu nghệ sĩ tiếp rượu mua vui, Kim Tịch Nhân cũng chưa bao giờ học xấu theo đàn anh.

Kim Tịch Nhân buồn rầu “Anh ấy nhất định cũng đọc được”

“Có lẽ không, anh ta không quan tâm loại tin tức này”

“Nhất định có, Đồng Tư, tôi phải làm sao bây giờ?”

Viên Đồng Tư sờ sờ cằm “Tôi cảm thấy không cần thanh minh. Chờ lúc cậu trở về giải thích cho anh ta, như vậy tốt hơn. Nhưng mà nói lại thì loại tin tức lá cải này anh ta cũng có thể đọc được. Mà cậu không giải thích với anh ta, cũng không gọi điện thoại”

Bị Viên Đồng Tư nói trúng, Kim Tịch Nhân thất bại ngã vào sopha.

“Có lẽ không. Anh ấy sẽ không quan tâm loại tin tức này.”

o.o.o

Khuất Triển Thư ở Hương đảo, đương nhiên nghe được đầy trời chuyện xấu của Kim Tịch Nhân, trong đôi mắt đen láy không chút gợn sóng, vẫn là lạnh nhạt xem qua, sau đó chuyển sang trang sau xem tin tức khác.

Không còn vị khách không mời mà đến, Khuất Triển Thư cảm giác thực tự tại. Lúc trước bởi vì có người khác trong nhà, anh không thể tùy tiện làm việc, lo lắng đối phương, hiện tại không giống vậy, tự do hơn rất nhiều.

Tuy rằng trong phòng im lặng hơi đáng sợ, nhưng đã trở thành thói quen của Khuất Triển Thư, hơn nữa, anh luôn tự nhủ phải tập thói quen sống như vậy, bởi vì anh đã quyết định chỉ sống một mình.

Đã không còn người khác quấy rầy, công việc của Khuất Triển Thư vẫn thuận lợi như thường, an bài hội đọc sách, học sinh nghỉ hè đến tham gia rất đông, hiệu quả cao, nhìn thấy bọn nhỏ đến thư viện đọc sách ngày một đông hơn, Khuất Triển Thư thực cao hứng.

Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt, mùa thu đã sang.

Mùa thu ở Hương Đảo vẫn còn một chút nắng gắt sót lại, thời tiết vẫn rất nóng bức.

Giữa tháng mười, Kim Tịch Nhân từ Châu Âu bay về Hương đảo.

Bởi vì thể hiện xuất sắc ở bộ sưu tập thu đông ở Châu Âu, Kim Tịch Nhân được nhiều nhãn hiệu thời trang nổi tiếng khẳng định tên tuổi, khuôn mặt thanh tú, tuấn mỹ xuất hiện trên khắp trang bìa các tạp chí ở Châu Âu, được nhiều người thừa nhận.

Người đến đón ở sân bay ngày càng nhiều.

Tiếng hét đinh tai nhức óc xuyên qua đám người, Kim Tịch Nhân muốn trở lại căn phòng yên lặng trên Tĩnh lộ. Đương nhiên, không phải nhà cậu mà là nhà hàng xóm.

Trở lại công ty Khải Kì, Viên Đồng Tư như thường lệ nhìn lịch làm việc “Nhân, ngày mai phỏng vấn, cậu đến công ty trước, thay đổi quần áo rồi chúng ta đi đến đài truyền hình”

Kim Tịch Nhân ngồi phịch xuống sopha “Đồng Tư, tôi có thể nghỉ ngơi vài ngày không?”

“Cậu thôi đi, trên tay hiện tại có ba hợp đồng quảng cáo, quảng cáo trên tivi đều đang xếp hàng chờ, cậu muốn nghỉ ngơi, chờ chụp xong đi”

“Khi nào mới chụp xong?”

“Khi nào hả, chờ khi nào không còn người để mắt đến cậu sẽ chụp xong”

Kim Tịch Nhân chu môi, làm khuôn mặt quỷ cho Viên Đồng Tư xem.

Tuy nói không thể nghỉ ngơi, nhưng có thể trở về sớm một chút, trợ lý chở Kim Tịch Nhân về Tĩnh lộ, nhìn cậu một mình lên thang máy, lúc này mới yên tâm rời đi

Một mình trong thang máy, Kim Tịch Nhân không ngăn được nhịp tim của mình.

Gấp rút nhảy ra khỏi thang máy, Kim Tịch Nhân ba bước đi thành hai bước chạy phóng đến phòng Khuất Triển Thư.

Chuông cửa quen thuộc vang lên bên tại, Kim Tịch Nhân không khỏi hát theo trong lòng “lấp lánh, lánh lánh ánh sáng trong suốt…”

Cửa mở, thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Nhìn khuôn mặt trí thức của Khuất Triển Thư, vẫn là đôi mắt kính viền vàng, Kim Tịch Nhân cười to “Tôi đã trở về”

Ngoài mong đợi, người trước mắt chẳng những không mỉm cười hoan nghênh, mà còn dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh không chút tình cảm nhìn chăm chú Kim Tịch Nhân, giọng nói lạnh như băng “Xin hỏi, cậu là ai?”

Kim Tịch Nhân ngốc lăng một lúc lâu, không tin được hỏi han “Anh nói cái gì?”

“Xin hỏi, cậu là ai?”

Kim Tịch Nhân giận dữ đến nhảy dựng lên “Cái gì, anh không biết tôi!”

Khuất Triển Thư không phải không nhớ rõ, khuôn mặt tuyệt sắc của Kim Tịch Nhân rất khó quên, chính là anh không muốn có gút mắc với cậu.

“Anh thực sự không nhớ rõ tôi?”

Khuất Triển Thư lịch sự trả lời “Cậu không phải tìm nhầm nhà?”

Kim Tịch Nhân nhìn chằm chằm Khuất Triển Thư “Anh thực sự không nhớ, mới hai tháng, đừng nói với tôi là anh mất trí nhớ”

Khuất Triển Thư mặt không đổi sắc.

“Anh nhớ rõ, tôi biết. Tôi là hàng xóm của anh, Kim Tịch Nhân. Tôi biết ban công nhà anh có một chậu hoa nhài, phòng khách có một chiếc đồng hồ bên trong có dàn nhạc, đàn violon, tủ lạnh side by side. Không cần nói với tôi anh cái gì cũng không nhớ rõ” Kim Tịch Nhân nhìn chằm chằm Khuất Triển Thư, chú ý biểu cảm trên mặt của anh.

Khuất Triển Thư hạ mi, nhẹ nhàng thở dài.

Kim Tịch Nhân nắm vai Khuất Triển Thư “Vì cái gì? Tại sao không chào đón tôi?”

“Vì cái gì phải hoan nghênh cậu?”

“Tôi đã trở về”

“Vậy thì thế nào? Cậu đi đâu có liên quan gì đến tôi? Cậu trở lại với tôi có quan hệ sao?”

Kim Tịch Nhân đẩy Khuất Triển Thư một chút, Khuất Triển Thư không khỏi lui về phía sau, Kim Tịch Nhân đi vào phòng “Chúng ta là hàng xóm, đương nhiên có quan hệ”

Biết muốn tránh cũng không thể, Khuất Triển Thư cũng chỉ lắc đầu, thả lỏng người đi vào nhà.

Ngả đầu xuống sopha, Kim Tịch Nhân thoải mái thở dài “Ở bên ngoài thường nhớ sopha của anh, sopha ở đâu cũng đều không thoải mái bằng ở đây”

“Tôi tặng cho cậu cũng được”

“Thật sự? Cảm ơn”

“Khi nào thì mang đi?”

Kim Tịch Nhân đưa tay lên gối đầu “Mang cái gì mà mang, tôi muốn ngủ, ở đây được rồi”

Cắn môi trầm tư thật lâu, Khuất Triển Thư ngồi vào phía đối diện Kim Tịch Nhân, trịnh trọng nói “Tôi không mời cậu, cậu không cần đến nữa”

“A?”

“Tôi nói là mời cậu quay về, không cần lại quấy rầy tôi”

“Tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh, anh yên tâm đi”

Khuất Triển Thư không thể không lớn giọng “Không, tôi nói là mời cậu không đến nhà tôi nữa, như vậy là quấy rầy cuộc sống của tôi. Cậu có cuộc sống của cậu, tôi có cuộc sống của tôi, chúng ta không xuất hiện trong cuộc sống của nhau, chúng ta là hai người xa lạ, mời cậu, không cần quấy rầy tôi lần nữa”

Kim Tịch Nhân lơ đễnh “Ai nói chúng ta là người xa lạ, tôi ở đây đã mấy tháng”

“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ ngài hiểu lầm cái gì mới có thể hành động như vậy. Muốn tôi nói thế nào ngài mới hiểu được?”

“Hiểu được cái gì? Như bây giờ không tốt sao?”

“Tôi cảm thấy thực phức tạp”

Chú ý vẻ mặt thống khổ của Khuất Triển Thư, Kim Tịch Nhân luống cuống, ngồi dậy “Anh làm sao vậy?”

“Thỉnh cậu, không cần quấy rầy cuộc sống bình yên của tôi. Cậu là cậu, tôi là tôi, thỉnh cậu, không cần đến nữa”

Kim Tịch Nhân nháy mắt “Anh không phải thích tôi sao? Tôi biết anh thích tôi nên tôi mới đến. Hơn nữa, tôi cũng thích anh”

Khuất Triển Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi “Kim Tịch Nhân, nếu tôi làm chuyện gì để cậu hiểu lầm, tôi vô cùng, vô cùng có lỗi. Tôi chưa từng thích cậu. Tôi đối với cậu một chút ý tứ cũng không có. Tôi nói như vậy, cậu hiểu chưa?”

Kim Tịch Nhân giật mình, qua nửa ngày mới kích động hỏi “Anh quả nhiên là có người khác?”

Khuất Triển Thư mạnh mẽ lắc đầu “Không, tôi lặp lại một lần nữa. Tôi đối với cậu, một chút ý tứ cũng không có, nếu tôi làm cậu hiểu lầm, tôi thực xin lỗi. Bất luận hiện tại tôi có vợ hay không, đó là chuyện tình cảm cá nhân tôi, không quan hệ đến cậu”

Kim Tịch Nhân ngồi thẳng, tay đặt trên đầu gối, giống học sinh tiểu học ngồi học bài ngày ngắn trước mặt Khuất Triển Thư “Anh nói là anh không thích tôi?”

“Phải”

“Vậy tại sao anh lại đối xử như vậy với tôi? Tôi nói gì anh cũng dễ dàng tha thứ, nấu cơm cho tôi, chăm sóc tôi, cho tôi ở lại đây, anh không thích tôi lại đối xử tốt với tôi như vậy sao?” Nói xong, Kim Tịch Nhân đầy phẫn nộ.

“Tôi nói, nếu tôi làm cậu hiểu lầm, tôi thực xin lỗi”

Kim Tịch Nhân hét lên “ Anh không thích tôi, anh không thích tôi lại đối xử tốt với tôi, anh làm như vậy để làm gì?”

“Thực xin lỗi, tôi chỉ coi cậu như hàng xóm”

“Ai lại đối tốt với hàng xóm như vậy? Anh cho rằng tôi ngu ngốc sao?”

“Hàng xóm chăm sóc lẫn nhau là chuyện bình thường, không có gì. Tôi nghĩ cậu thực sự hiểu lầm.”

“Nhưng mà tôi thích anh, vừa nhìn anh đã thích, như vậy cũng không được sao? Anh không thể tiếp nhận tôi sao? Tôi biết tôi không tốt, nhưng tôi có thể sửa, như vậy cũng không được sao?” Kim Tịch Nhân nóng nảy, giữ chặt tay Khuất Triển Thư.

Khuất Triển Thư vội vàng ngăn Kim Tịch Nhân “Thật có lỗi, tôi không thể nhận. Làm sao có thể? Chúng ta làm sao có thể?”

“Nhưng lão Mạc nói cho tôi biết anh với anh ta là cùng một loại người”

Khuất Triển Thư như bị sét đánh cứng ngắt, thì ra anh ta đã nói. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại “Đây là chuyện của tôi. Với cậu, tôi không có khả năng. Mời cậu rời xa cuộc sống tốt đẹp hiện tại của tôi”

“Vì cái gì? Vì cái gì? Tôi không tốt sao? Tôi nói mình có thể sửa đổi”

Khuất Triển Thư cúi đầu “Thực xin lỗi. Mời cậu rời đi”

Kim Tịch Nhân cắn môi, một lát sau, cậu đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang.

Khuất Triển Thư ngồi nửa ngày mới đứng lên đóng cửa.

Cũng đóng lại cánh cửa tâm hồn mình.

Viên Đồng Tư nhìn Kim Tịch Nhân, phát hiện cậu nghỉ ngơi không đủ, đôi mắt như gấu mèo, hơn nữa, thoạt nhìn vô cùng uể oải, tinh thần không phấn chấn, trước đây sau mỗi ngày làm việc, tuy rằng mệt nhọc nhưng Kim Tịch Nhân tinh thần lại hồ hởi bắt đầu giả định chuyện hai người

Viên Đồng Tư nghi hoặc trong lòng, muốn hỏi nhưng không tìm được cơ hội.

Nhân viên trang điểm Liên Đạt trang điểm cho cậu nửa này mới thấy cậu nhìn vào gương.

Đêm đó, Kim Tịch Nhân không về nhà mà trực tiếp đến phòng làm việc của Mạc Tư Phàm.

“Hoàn hảo, cuối cùng anh đã trở lại bằng không tôi khóc tìm khắp nơi” Ngồi trong phòng làm việc của Mạc Tư Phàm, Kim Tịch Nhân há to mồm uống bia.

“Lại làm sao vậy?”

“Anh ấy nói không thích tôi” Kim Tịch Nhân cúi đầu, giọng nói vô cùng ủy khuất.

Mạc Tư Phàm sửng sốt “Thật sự?”

“Đúng vậy, hoàn toàn cự tuyệt, một chút cơ hội cũng không có. Tôi nói mình có thể sửa đổi, anh ấy vẫn giữ thái độ cứng rắn”

Mạc Tư Phàm buông tay “Để xem, tôi chỉ biết ngay từ đầu đã khẳng định cậu đơn phương yêu thích. Cậu căn bản không hỏi qua tâm ý người ta như thế nào liền như trâu xông vào ruộng bắp, xông vào nhà người ta, xông vào cuộc sống người ta. Ai, anh ta không phải là có người khác chứ?”

“Anh ấy không có”

Mạc Tư Phàm ngồi bên cạnh lão hữu, an ủi “ Quên đi, cậu nếu muốn, tôi sẽ tìm một đống đàn ông, phụ nữ cho cậu chọn, chỉ là không tính anh ta. Quên anh ta đi”

Kim Tịch Nhân nặng nề đặt lon bia lên bàn, lắc đầu “Tôi nghĩ, tôi cuối cùng sẽ không tìm người tốt với mình như vậy”

Mạc Tư Phàm trầm mặc.

“Lão Mạc, tôi thực sự thích anh ấy. Anh cũng biết mà. Anh ấy đối xử tốt với tôi như vậy, ở cùng một chỗ với anh ấy, tôi cảm nhận được cảm giác được người quan tâm. Bất luận là thân xác hay tâm hồn đều được che chở. Anh ấy nấu cơm cho tôi, pha café rất thơm, anh ấy nói với tôi sách nào hay, giảng đạo lý cho tôi nghe, những việc anh ấy biết rất nhiều, rất nhiều. Anh ấy kéo violon, âm thanh thực sự tuyệt vời, còn có hoa nhài ở ban công nhà anh ấy. Lúc tôi mệt mỏi, có anh ấy ở bên cạnh liền cảm thấy mệt mỏi tan biết. Tôi thật sự yêu anh ấy” Kim Tịch Nhân nói xong, tiếng nói nghẹn ngào.

Mạc Tư Phàm đưa tay vuốt tóc Kim Tịch Nhân.

Kim Tịch Nhân ôm Mạc Tư Phàm “Lão Mạc, tôi rất buồn, buồn đến phát điên. Anh ấy vì sao không thích tôi? Vì cái gì? Anh ấy rõ ràng đối tốt với tôi như vậy, nhưng lại nói không thích tôi”

Mạc Tư Phàm cười chua xót “Nhân, thích cậu cũng không phải việc dễ dàng. Cậu là người nổi tiếng, nhất cử nhất động đều bị theo dõi, làm người yêu của cậu phải chấp nhận áp lực cực lớn. Cậu lúc nào cũng bay tới bay lui trên thế giới, riêng những điểm này đã khiến người khác chùn bước. Tình cảm cần thời gian để bồi dưỡng, nhưng cậu lại không có thời gian tự do. Chúng ta trong làng giải trí, yêu đương là chuyện xa vời, có mấy người có thể có tình cảm tốt đẹp, bao nhiêu người tuyên bố tình yêu oanh loanh liệt liệt, nhưng không được bao lâu, lại họp báo tuyên bố chia tay. Trong làng giải trí, tình cảm chỉ là một thứ trang trí cho cuộc sống mà thôi”

Kim Tịch Nhân lắc đầu “Không, tôi không, nếu là anh ấy sẽ không như vậy”

“Cậu thôi đi, người ta căn bản không cần cậu. Cậu là đại minh tinh thì thế nào? Người đàn ông đẹp trai, quyến rũ nhất thì thế nào? Anh ta căn bản không cần cậu. Kỳ thật, tôi cảm thấy có thể lý giải được, cùng một chỗ với cậu, áp lực quá lớn, căn bản không thể đối mặt với dư luận. Hơn nữa, hai người lại là đồng tính. Nếu anh ta muốn tìm, sao không tìm một người bạn ôn tồn, quan tâm lo lắng, chăm sóc lẫn nhau, vì sao phải cùng một chỗ với người ngu ngốc như cậu”

Kim Tịch Nhân đẩy Mạc Tư Phàm ra “Uy, anh rốt cuộc có phải đang an ủi tôi không?”

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật, thành thật mà nói, chúng ta sẽ không có được tình cảm tốt đẹp. Chúng ta đều xứng đáng là quỷ cô độc”

Kim Tịch Nhân uống hết chỗ bia còn lại trong lon “Tôi không cần. Từ nhỏ bố tôi đã không cần mẹ con tôi, vừa vào cấp 2 mẹ tôi lại mất, một mình tôi vượt qua, tôi muốn có người đối tốt với tôi, tôi hy vọng có thể được chăm sóc, muốn có người đợi tôi về nhà, vì sao lại khó như vậy? Tiền, tôi có, nhưng ích lợi gì, có thể mua được điều hòa nhưng không mua được hơi ấm. Vì cái gì?”

Kim Tịch Nhân hét lên, lại lấy một lon bia khác, Mạc Tư Phàm ngăn thế nào cũng không được, đành phải để mặc cậu ta. Kim Tịch Nhân uống bia, ngồi ở trên sopha của Mạc tư Phàm nói năng lộn xộn, nhiều từ không rõ nghĩa, cũng không nghe được, lại hát lên, vô cùng ầm ĩ, Mạc Tư Phàm bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ.

Cuối cùng, Kim Tịch Nhân đem rượu Vang đỏ Mạc Tư Phàm ủ kỹ ra uống, loại rượu này nồng độ cao hơn bình thường, uống đến khi ói ra mới dừng lại.

Thật vất vả mới đem Kim Tịch Nhân đang ói đến xây xẩm trời đất từ trong toilet mang ra, Mạc Tư Phàm đầu đổ đầy mồ hôi, sau đó lau mặt cho Kim Tịch Nhân, Mạc Tư Phàm không khỏi oán giận “Thực nên đem Khuất Triển Thư đến xem bộ dáng này của cậu”

Mạc Tư Phàm gọi điện cho Viên Đồng Tư “ Cậu ta ở phòng làm việc của tôi, đã say túy lúy, cậu có thể đến đem cậu ta đi không?”

Viên Đồng Tư đến rất nhanh, nhìn Kim Tịch Nhân như con mèo say rượu, không khỏi nhíu mày.

“Tôi không cản được cậu ta” Mạc Tư Phàm chỉ vào đám vỏ chai trên mặt đất.

“Làm sao lại uống nhiều như vậy?”

“Cậu có thể đoán một chút đi”

“Có liên quan đến Khuất tiên sinh?”

“Uhm” Mạc Tư Phàm gật đầu “ Khuất tiên sinh cự tuyệt lời thổ lộ của cậu ta, cậu ta chạy đến chỗ tôi uống. Thật vất vả mới có rượu Vang đỏ này, đều bị cậu ta uống hết rồi, thật là phá hư đồ tốt của tôi”

Viên Đồng Tư thở dài “Tôi đã biết kết cục sẽ như vậy. Triển Thư làm sao có thể cùng một chỗ với cậu ta. Người thường làm sao muốn cùng ngôi sao yêu đương, đã vậy, bọn họ đều là đồng tính. Cho dù xã hội đã không còn hà khắc cũng không tiếp nhận được chuyện này”

“Đúng vậy, trừ khi mặt trời mọc ở đằng Tây”

“Nhân cũng ngốc, làm bạn tốt không được sao? Tôi thật vất vả mới chọn được người hàng xóm tốt này. Thẳng thắn, rộng lượng, lại học nhiều hiểu rộng, nếu bọn họ là bạn bè, Nhân có thể học được rất nhiều điều. kết quả lại thành như vậy”

Mạc Tư Phàm đột nhiên cảnh giác “Là cậu lựa chọn?”

“Cùng người khác thuê trọ là ý tưởng của tôi, như vậy rất tốt, không dễ bị phát hiện. Trước kia, Nhân ở đâu cũng bị phóng viên lần ra”

“Ra vậy”

Nâng Kim Tịch Nhân dậy, Viên Đồng Tư chuẩn bị dẫn cậu rời đi.

Mạc Tư Phàm tắt đèn, tiễn hai người ra ngoài. Ngọn đèn tắt, Viên Đồng Tư thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, mặt nghiêng qua, dáng người như tượng chiếu vào trong mắt Mạc Tư Phàm, sườn mặt anh tuấn, đường cong như tạc.

Mạc Tư Phàm nắm chặt tay mới có thể khống chế tình cảm chính mình.

Viên Đồng Tư đưa Kim Tịch Nhân về nhà, đặt ở sopha, sau đó đi xung quanh tìm thuốc, chỗ Kim Tịch Nhân cái gì cũng không có, tủ lạnh rỗng không, ngay cả nước ấm cũng không.

Viên Đồng Tư không biết làm sao, đành đi gõ cửa nhà hàng xóm.

“Chuyện gì?”

Nhìn Khuất Triển Thư đang hơi kinh ngạc, Viên Đồng Tư giải thích “Thật có lỗi đã quấy rầy, có thể giúp tôi một việc không?”

Cho Kim Tịch Nhân uống xong trà giải rượu, nhìn cậu tựa hồ khá hơn một chút, không náo loạn nữa, cũng không hát linh tinh, không gọi bậy bạ, Viên Đồng Tư yên lòng, nhìn đồng hồ, đã rất khuya.

“Thật có lỗi, lại gây phiền toái cho anh”

Khuất Triển Thư lạnh nhạt như trước “Không có gì”

“Tôi phải đi về, ngày mai còn có lịch công tác. Có thể mời anh ở lại nhìn cậu ấy một chút không? Cậu ta say thành như vậy, tôi sợ cậu ta xảy ra chuyện”

“Có thể đưa đến bệnh viện”

“Không được” Viên Đồng Tư nói chắc nịch “Tin tức đi bệnh viện truyền ra, sẽ gây nên đủ loại thị phi, chuyện này tuyệt đối không tốt”

Khuất Triển Thư có chút khó xử nhìn người nằm trên sopha.

Viên Đồng Tư thành khẩn thỉnh cầu “Chỉ một lúc là được, cậu ta ngủ an ổn anh liền rời đi. Tôi đem điện thoại đặt bên cạnh cậu ta, nếu có cái gì cậu ta sẽ gọi điện thoại. Xin anh”

Khuất Triển Thư đành phải gật đầu.

Đi tới cửa, Viên Đồng Tư bỏ lại một câu “Làm phiền anh đổi áo sơ mi giúp cậu ta”Sau đó rời đi.

Khuất Triển Thư ngồi ở sopha một hồi, phát hiện Kim Tịch Nhân không có động tĩnh, muốn rời đi, lại nhớ đến lời của Viên Đồng Tư, nhìn áo Kim Tịch Nhân dính nước cùng với một chút vết bẩn, áo sơ mi bốc mùi khó ngửi, đành đứng lên.

Đi xung quanh xem xét một chút,Khuất Triên Thư phát hiện bên cạnh phòng ngủ có một phòng quần áo chuyên dụng, diện tích không nhỏ, xung quanh tường là các giá treo đầy quần áo.

Lần đầu tiên nhìn thấy tủ quần áo của Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư thực hoảng sợ, anh cẩn thận mở tủ, lại sợ hãi than một tiếng, bên trong treo đầy các loại quần áo, tây trang cùng áo bành tô, áo khoác, đồ ở nhà, sơmi, áo thun, còn có các loại quần, dây thắt lưng tương ứng, giày da theo phong cách xã giao trong các buổi tiệc trịnh trọng, rồi lại đến mọi loại quần áo cổ quái khác đều có, muốn mặc cái gì thì có cái đó. Mà chủng loại cùng số lượng rất nhiều, hoàn toàn có thể mở một shop quần áo nam, còn chưa tính đến giày dép tương ứng với trang phục.

Lại nhìn đến dây nịt, từ chất liệu bằng da đến tơ lụa, đá quý đủ mọi giá tiền đều có, Khuất Triển Thư lắc đầy, đây đúng là thế giới vật chất, không biết trị giá bao nhiêu tiền mới có thể mua hết số quần áo này.

Khuất Triển Thư lấy ra một chiếc áo sơmi trắng tinh đem cho Kim Tịch Nhân thay.

Ngồi xổm bên người Kim Tịch Nhân, Khuất Triển Thư thật vất vả mới cởi ra cà vạt, sau đó cởi áo sơ mi. Kim Tịch Nhân nửa thân trên không mặc gì, màu da bánh mật, đường cong cơ thể mềm mại lại rõ ràng, đặt biệt eo thon, bụng sáu múi làm cho Khuất Triển Thư hâm mộ.

Nắm cổ tay chuẩn bị mặc áo so mi cho Kim Tịch Nhân, Kim Tịch Nhân dường như tỉnh lại, lắc đầu, miệng lẩm bẩm không rõ nói gì.

Khuất Triển Thư nâng nửa thân trên Kim Tịch Nhân dậy, đưa tay cho cậu mặc somi vào, anh cũng không giống vô số chị em thét đến chói tai khi thấy dáng người hoàn mĩ của Kim Tịch Nhân. Kim Tịch Nhân nặng nề nằm ở sopha, Khuất Triển Thư vội mặc áo cho cậu. Đột nhiên, Kim Tịch Nhân đưa tay giữ chặt tay Khuất Triển Thư, không mở mắt, miệng thì thào “Thư, Thư, Thư”

Khuất Triển Thư sửng sốt, phát hiện chẳng qua là lời nói lúc say, tâm tình mới dịu xuống. Thay áo cho Kim Tịch Nhân xong, dìu cậu nằm xuống, Khuất Triển Thư yên lặng đóng cửa phòng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.