Thái Dương Rực Rỡ

Chương 3: Chương 3: Bọn họ rất quen thuộc sao?




Trung học A có giờ học vào trưa chủ nhật nên học sinh ba khối đều phải đến sớm để tự học.

Nghiêm Liệt ăn bữa sáng xong rồi đến trường, đặt ba lô lên bàn rồi đợi Phương Chước xuất hiện.

Cậu cũng không biết sao mình lại tò mò đến vậy, không thể giải thích được lại chú ý nhiều đến người bạn cùng bàn mới này.

Kết quả đến lúc khoảng một giờ trưa, giờ tự học đã bắt đầu được hai mươi phút, Phương Chước mới khoan thai đến muộn.

Cô cẩn thận đẩy cửa sau ra, rón ra rón rén đi vào. Lúc đến gần, trên người mang theo hơi lạnh, yên lặng đặt ba lô xuống, lấy cái áo khoác khác và một bàn chải nhỏ bên bàn rồi lại bước ra ngoài. Hành động nhanh đến mức làm cho Nghiêm Liệt muốn mở miệng hỏi cũng không có cơ hội.

Toàn bộ quá trình Nghiêm Liệt đều nhìn cô chằm chằm, thấy cô vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, trên mặt giày lấm lem bùn đất, vải vừa khô vừa ẩm ướt nên đoán chắc hôm qua cô không về nhà.

Suy nghĩ muốn đi nhà vệ sinh trỗi dậy một cách mãnh liệt.

Nghiêm Liệt để cuốn bài tập trong tay xuống, tiện tay mò túi giấy ăn rồi đi ra ngoài.

Người không ở trong nhà vệ sinh. Nghiêm Liệt theo tiếng nước đi một bước về phía phòng chứa đồ linh tinh bên cạnh, thấy Phương Chước đang ngồi xổm bên cạnh rãnh nhỏ mà bọn họ thường dùng để giặt cây lau nhà, đang vùi đầu chà giày.

Chiều cao của bồn rửa không phù hợp lắm, Phương Chước chân trần ngồi xổm trên mặt đất, lưng hơi cong, tư thế nhìn qua rất không thoải mái.

Đôi giày vải cũng vậy, đã bạc màu, chất lượng không tốt, có keo dán ở mũi giày bị cô chà mạnh không biết còn có thể dùng được bao lâu.

Nghiêm Liệt thầm nghĩ, tại sao vậy?

Sao trông giống như củ cải trắng nhỏ bị viết lên rất thê thảm ở khắp mọi nơi?

-

Cuối cùng Phương Chước cũng chà sạch vết bẩn trên đôi giày và lật ngược nó lại để vắt hết nước. Đứng lên duỗi eo một chút, chuẩn bị lau một chút vết bẩn trên áo khoác đồng phục.

Do phản chiếu trên mặt nước đọng nên khi quay lại, cô vô tình giẫm lên vũng nước, phần nước đen trong đó bắn ngược ra ngoài, dính lên một phần trên áo khoác cô.

Cô luôn cảm thấy mùi nước tanh hôi nên làm ướt xà phòng rồi xoa lên những vết bùn.

Tiết đầu tiên sắp kết thúc, Phương Chước muốn nhanh chóng giải quyết những rắc rối này trước khi giờ tan học kết thúc.

Bỗng nhiên trước cửa vang lên mấy tiếng gõ nặng nề, liên tiếp vài lần không ngừng lại, cô mới xác định đối phương là đang kêu mình.

Tầm mắt di chuyển qua, đầu tiên rơi vào trong tầm mắt là đôi giày vải trắng bình thường. Một bàn tay trắng nõn, gầy guộc đặt đôi giày xuống đất rồi đẩy nó về phía trước, sau đó có một dáng người xuất hiện sau bức tường, ngồi xổm trên mặt đất, vẫy vẫy tay về phía cô.

Mái tóc hơi màu hạt dẻ của đối phương ánh lên nhàn nhạt dưới ánh nắng nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Đi không vừa thì đến siêu thị đổi.” Nói xong liền tiêu sái rời đi.

Lại là cậu.

Phương Chước rủ mắt.

Bọn họ rất quen thuộc sao?

Phương Chước rửa sạch quần áo, lại rửa sạch chân rồi mới đi giày vào.

Kích cỡ rất vừa vặn nhưng đế giày hơi cứng.

Cô xách đồ về lại phòng học, để giày ở giá sau rồi treo áo ở lưng ghế. Dù sao cũng ngồi ở dãy cuối cùng nên không ảnh hưởng đến người khác.

Thẩm Mộ Tư ngồi ở đằng trước quay đầu lại, cong ngón tay gõ lên bàn Nghiêm Liệt, hỏi: “Anh Liệt, bài tập tiếng Anh cậu viết xong chưa? Cho tớ mượn chép chút.”

Nghiêm Liệt cũng không ngẩng đầu lên, chuyên chú chơi game trong điện thoại, nói: “Cho mượn rồi, cậu tự tìm đi.”

Phương Chước đi rót nước quay về, đúng lúc ngồi xuống. Nghiêm Liệt nhấc mí mắt lên nói: “Cậu hỏi Phương Chước đi, cô ấy chắc chắn đã viết rồi.”

Thẩm Mộ Tư chuẩn bị quay lại, nghe nói vậy chỉ có thể đổi hướng, quay người qua nhìn Phương Chước.

Phương Chước im lặng một lát rồi nhấp ngụm nước, kỳ lạ hỏi: “Cậu muốn chép của tôi?”

“Thì...” Thẩm Mộ Tư cũng không thân quen với cô, rất áp lực nói, “Cho tớ mượn chép một chút nhé?”

Phương Chước nói: “Cậu có biết lần trước tôi thi tiếng Anh được bao nhiêu điểm không?”

Giọng điệu cô nói chuyện kiêu ngạo ngang ngược thật sự như kiểu “Có biết ba tôi là ai không?” vậy, đến nỗi Thẩm Mộ Tư ngơ ngác một chút, nghiêm túc hỏi: “Bao nhiêu?”

Cậu ấy đều nhớ những người đạt điểm cao nhất trong mỗi môn học, môn toán và tổng hợp tự nhiên của Phương Chước khá tốt nhưng hình như tiếng Anh không tồn tại nhỉ?

Phương Chước thản nhiên nói: “72.”

Hai người: “............”

“Thì ra người giẫm lên đường đạt tiêu chuẩn trong lớp lần trước là cậu sao? Tớ tưởng là đầu gỗ nên cũng ngại hỏi.” Thẩm Mộ Tư nhỏ giọng nói thầm một tiếng, nói xong lại vội vàng nhìn trộm xem biểu cảm của Phương Chước, sợ cô không vui.

Kết quả Phương Chước chỉ rất bình tĩnh gật đầu, thẳng thắn nói: “Tiếng Anh của tôi không được tốt.”

Nghiêm Liệt bật cười, cũng không chơi game nữa, đặt điện thoại xuống nói: “Đợi.”

Cậu đi một vòng trong lớp, nhanh chóng tìm được bài tập của mình bị truyền đi khắp nơi.

Vẻ mặt Thẩm Mộ Tư lộ ra vẻ vui mừng, giơ cao hai tay chuẩn bị tiếp nhận, nịnh nọt: “Cảm ơn Liệt Liệt nhớ!”

Không ngờ Nghiêm Liệt giơ cánh tay né lên phía trên, ném bài tập lên trên bàn Phương Chước, hào phóng nói: “Xem đi, không biết thì hỏi tớ.”

Nụ cười của Thẩm Mộ Tư ngưng trệ. Cậu ấy liếc Nghiêm Liệt một cái muốn kháng nghị, nhưng đối phương đâu để ý đến cậu ấy. Lại liếc nhìn Phương Chước một cái, thấy cô lấy bài tập của mình ra, ậm ờ nói: “Chị... Phương Chước, cậu không chép sao. Điểm của cậu sẽ tự nhiên hơn nếu cậu tự làm.”

Thẩm Mộ Tư đi học sớm, so với bạn cùng lớp thì nhỏ hơn một hai tuổi, dáng người cũng không cao, gương mặt còn ngây ngô, nhưng tiếng 'chị' này hoàn toàn là vì tìm cách sinh sống mới kêu lên.

Nghiêm Liệt cầm cuốn vở khẽ cốc lên đầu cậu ấy, nói: “Cậu quản cô ấy à?”

Thực ra Phương Chước đã viết xong, cô nhanh chóng chép đáp án cho câu hỏi trắc nghiệm rồi đưa bài tập cho Thẩm Mộ Tư.

Đồng chí nhỏ vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn Phương Chước...”, âm cuối vừa dứt, thoáng nhìn thấy Phương Chước không có biểu cảm gì lại tự động bổ sung một chữ, “Chị.”

Phương Chước không có cậu em trai lễ phép như vậy, không hiểu sao cậu ấy lại nhìn mình như chuột nhìn thấy mèo, tóm lại là dễ mến hơn Phương Tiểu Đệ nhiều. Súc tích nói “ừm” một tiếng, xem như là khen ngợi cậu ấy.

Thẩm Mộ Tư hoài nghi bản thân, yên lặng quay người lên.

Sau khi buổi tự học tối kết thúc, đám người tốp năm tốp ba rời đi. Phương Chước thu dọn bàn xong rồi một mình quay về ký túc xá.

Lúc mấy bạn khác cùng phòng trở về, cô đang ngồi xổm giặt quần áo ở ban công nhỏ.

Mấy cô gái ngồi bên giường tán gẫu vài câu rồi xếp hàng đi qua tắm.

Ánh đèn màu quýt nhỏ ở ban công được bật lên, thu hút không ít muỗi ghé thăm.

Cô gái tắm xong đầu tiên chuyển cái ghế nhỏ sang đối diện Phương Chước, bỏ xà bông vào quần áo ướt ban nãy rồi bắt đầu quá trình đuổi muỗi.

Cô ấy nhìn quần áo Phương Chước để ở trong chậu, nhịn không được nói: “Phương Chước, cậu không cần siêng giặt quần áo như vậy đâu, như áo khoác đồng phục ấy, Tiểu Hi đều một tuần mới giặt một lần.”

Người đang bôi kem dưỡng da ở bên trong nghe vậy lớn tiếng kêu: “Cái gì mà lấy tớ làm ví dụ chứ? Cậu cũng không phải một tuần giặt một lần sao?”

Cô gái cười to, vắt quần áo trong tay cho ráo nước rồi treo lên trên thanh phơi quần áo.

Trước cửa vang lên tiếng gõ, người đến hỏi thăm đứng ở ngoài cửa gỗ, ló đầu vào nhìn xung quanh, hỏi; “Phương Chước có ở đây không?”

Phương Chước lau tay khô rồi đi qua.

“Cho cậu này.” Cô gái tóc ngắn cười nói, “Takoyaki đó, Bạch Lộ Phi mang cho cậu, còn có hộp sữa nữa.”

Phương Chước rủ mắt nhìn xuống cái hộp trước mặt mình, vẫn chưa mở miệng thì cô gái đối diện lại nói tiếp: “Cậu ấy nói nếu cậu không cần thì cứ vứt đi.”

Phương Chước nhíu mày. Hai ngày nay cô đã cảm thấy rất mệt, nhất là phải ứng phó loại chuyện nhàm chán này, mà thái độ nhẹ nhàng, thản nhiên của đối phương khiến cô cảm thấy rất không vui. Cô nhận lấy cái hộp, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cô gái đang định rời đi bèn quay đầu lại, “Hả?”

Phương Chước lấy mười tệ trong túi áo ra, sau khi làm phẳng nó rồi nhét vào tay cô gái, giọng điệu không hề dao động nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra sự bất mãn của cô: “Cậu nói cho cậu ta biết, sau này đừng đưa đồ đến ký túc xá của chúng ta, nếu không thì tôi sẽ nghi ngờ cậu ta là người mà phố ăn vặt nhờ cậy. Cậu cũng đừng mang hộ cho cậu ta, chúng ta không quen.”

Cô gái tóc ngắn vẫn chưa lấy lại tinh thần thì Phương Chước đã đóng cửa lại.

Cô tiện tay để đồ lên trên bàn, tựa vào đầu giường, ủ rũ ngồi xuống, sau đó lơ đãng liếc mắt nhìn cuốn sổ trên đầu giường.

Nguỵ Hi nhìn thấy bóng dáng chìm vào trong bóng tối kia, hỏi: “Phương Chước, món này cậu có ăn không?”

Phương Chước lắc đầu.

Nguỵ Hi nói: “Vậy cậu bán cho tớ đi, đúng lúc tớ đang đói.”

Phương Chước nói: “Không cần, cậu ăn đi.”

Nguỵ Hi lấy tiền đưa qua, cười nói: “Nếu cậu không lấy, hay tớ đổi đồ ăn vặt hoặc trái cây với cậu nhé?”

Phương Chước do dự một lúc lâu, vẫn là nhận lấy tiền.

Thực ra Nguỵ Hi đã đánh răng rồi, lấy cái tăm ăn hai cái, lại đưa một ít cho mấy bạn cùng phòng khác mới giải quyết xong.

Sau đó không bao lâu ký túc xá tắt điện, mấy người họ rửa mặt lần nữa rồi mới trèo lên giường.

Trong không khí vẫn còn chút mùi cá bột hoà quyện với nước sốt, Nguỵ Hi không nhịn được mà quăng ra một câu:

“Sao mấy đứa con trai lớp bên cạnh lại tự mình đa tình thế? Đã lên lớp 12 rồi, thành tích kém như vậy, ai mà muốn yêu đương với bọn họ chứ? Có chút tự giác không vậy?”

“Cái này không phải là vấn đề thành tích, chủ yếu là ấu trĩ, thiếu người quản bọn họ.”

Phương Chước gối lên tay mình, không lên tiếng.

“Mấy đứa con trai ở lớp mình thì bình thường hơn.”

“Người họp theo nhóm mà. Lớp chúng ta có Nghiêm Liệt có thể áp đảo, chứ mấy người bên kia luôn thích ồn ào.”

Phương Chước nghe thấy cái tên, mí mắt bỗng nhảy lên một cái.

“Anh Liệt chắc chắn tốt, nếu không thì sao có thể khiến bọn họ oán hận? Nhưng mà thẳng nam quá.”

Nguỵ Hi cười nói: “Cậu sai rồi. Thẳng nam thường được các cô gái thích, cho nên mới làm cho bọn họ căm hờn.”

“Đúng vậy Phương Chước, lần sau cậu ta còn làm phiền cậu, cậu cứ nói cậu thích Nghiêm Liệt. Anh Liệt chỉ có một mình, quanh năm đều bị làm bia đỡ đạn, cậu ấy không để ý đâu.”

Phương Chước trở mình, hoài nghi nói: “Thẳng nam?”

Nguỵ Hi nói: “Đúng vậy, Nghiêm Liệt là thẳng nam chính hiệu. Không quan tâm, không chu đáo, không hiểu nhu cầu của con gái tí nào, nói chuyện với con gái không đi sâu vào chủ đề, lúc nào cũng nói nghiêm túc, nếu không thì đã có bạn gái từ lâu rồi.”

Phương Chước suy nghĩ.

Cậu cũng gọi là thẳng nam sao?

Vậy phải yêu cầu quái đản lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.