Thái Dương Rực Rỡ

Chương 1: Chương 1: Cô muốn leo qua bức tường cao




Trong tay Phương Chước đang cầm hai cây dù đứng ở lối vào. Hơi lạnh và bọt nước bắn tung toé bị gió cuốn vào qua cửa kính mở toang.

Chân cô mang một đôi giày vải cũ đã sờn nứt, bị chà cho đến khi mặt giày bạc màu, sần sùi bị bùn ven đường bám lên loang lổ không chịu nổi, trên ống quần cũng dính đầy những vết bẩn li ti. Có lẽ là lo lắng về việc sẽ làm bẩn nền gạch sáng màu nên cô chỉ đứng ở bên cửa chống dù xuống.

Lúc Phương Dật Minh cầm theo túi công văn đi ra khỏi cầu thang liền thấy Phương Chước đang cười nhạt nói chuyện với đồng nghiệp của ông ta.

Da mặt của Phương Chước không tính là rất trắng nhưng ngũ quan đẹp đẽ, khí chất lành lạnh, hơn nữa dáng người cao gầy, đứng ở chỗ đó vô cùng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Cần cổ thon dài trắng ngần lộ ra dưới cái áo rộng thùng thình, vẻ mặt lúc nói chuyện trầm tĩnh, trông dáng vẻ tự nhiên khiến cho ông ta trong phút chốc nhớ đến một gương mặt sắp bị lãng quên.

Phương Dật Minh còn đang chần chừ thì Phương Chước chú ý đến ông ta, gọi một tiếng: “Ba.”

Nghe thấy tiếng gọi, đồng nghiệp xoay người lại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Phương Dật Minh lưỡng lự một lát rồi đi lên trước hỏi: “Sao con lại đến đây?” Giọng điệu nghe không ra là có đang vui hay không nhưng tốc độ nói có hơi nhanh.

“Có hiếu đấy nha!” Người phụ nữ trung niên đã tiếp lời, “Tôi cũng không biết ông còn có một đứa con gái hiểu chuyện như vậy, tôi tưởng ông chỉ có một đứa con. Cô bé rất xinh đẹp, mắt to sống mũi cao, tôi ăn ngay nói thật đấy, cố gắng chọn những ưu điểm của hai người cũng chưa đẹp vậy đâu.”

Mũi của Phương Dật Minh là mũi cao thẳng nhưng dáng mặt và mặt mày lại nghiêng về kiểu mạnh mẽ. Diện mạo vợ ông ta – bà Lục cũng bình thường, có lẽ là vì ảnh hưởng tính cách nên tướng mạo có hơi khắt khe. Thực ra Phương Chước cũng không quá giống hai người bọn họ.

Ánh mắt Phương Dật Minh trầm xuống, khoé môi miễn cưỡng cong lên một chút khiến cho người ta nhìn không ra cảm xúc.

Phương Chước nói: “Cháu giống mẹ cháu.”

Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm gương mặt cô đánh giá một lát, cười phất tay nói: “Đâu phải bác chưa từng thấy dáng vẻ mẹ cháu lúc còn trẻ chứ, muốn nói là có giống bà ấy hai phần nhưng vẫn giống ba cháu hơn một chút.”

Phương Chước dịu dàng nói: “Mẹ cháu họ Diệp.”

Người phụ nữ sửng sốt, ánh mắt liếc về phía Phương Dật Minh, rõ ràng cũng không biết rằng người đồng nghiệp đã làm việc với bà ấy hơn mười năm này còn có vợ trước.

Phương Dật Minh cười gượng giải thích: “Con bé trước đó vẫn luôn ở dưới quê cùng với bà nội nó, sau khi mẹ tôi qua đời mới chuyển đến đây. Bây giờ đang học cấp 3, bình thường ở lại trường, tôi ít khi gặp con bé.”

“À.” Người phụ nữ này rất nhiệt tình lại khéo nói, nghe vậy mới hỏi một câu, “Tới đây rồi có quen chưa cháu?”

Phương Chước nói: “Chuyển trường vào năm lớp 11 nên cháu cũng gần như quen rồi.”

Bà ấy quét nhanh qua logo trên đồng phục của cô, gật đầu nói: “Trung học A là một trường học rất tốt, không tồi.”

Trường trung học A không nằm trong top đầu của thành phố A nhưng tinh thần học tập tốt, tỷ lệ trúng tuyển cũng rất cao.

Chỉ là bộ đồng phục Phương Chước mặc này rõ ràng không vừa người, màu sắc cũng có hơi cũ, phần nhiều là đồ mua lại. Bà ấy cảm thấy trong lòng có hơi mâu thuẫn nhưng cũng không nghĩ sâu.

Thấy hai người vẫn còn định nói chuyện nữa, Phương Dật Minh bỗng nhiên hỏi một câu: “Con đến đây làm gì vậy?”

Phương Chước còn chưa mở miệng thì đồng nghiệp đã lớn giọng nói: “Cái này còn cần hỏi sao? Đưa dù cho ông đấy! Cái ông Phương này thật là, thận trọng quá đấy.”

Phương Chước đưa cây dù đen qua, hơi cúi đầu, trông khiêm tốn lễ phép, “Cái dù ở nhà vẫn còn để ở cửa nên mang đến cho ba.”

Phương Dật Minh chẳng ừ hử gì mà nhận lấy cây dù, chàođồng nghiệp một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Cơn mưa đã nhỏ đi không ít, nhẹ nhàng rơi xuống.

Phương Dật Minh cầm lấy cán dù rồi mở ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Chước. Có lẽ vì thực sự không có lý do gì để không hài lòng với cô, ông ta mở miệng nói không chút do dự: “Ba đi đón em trai con trước, con tự về nhà đi.”

Phương Chước nhàn nhạt nói: “Vâng.”

-

Nghiêm Liệt đi ra khỏi lớp bổ túc, vừa cúi đầu bấm điện thoại vừa đi nhanh dọc theo tán cây trước cửa hàng, tranh thủ ngước mắt lên nhìn thấy Phương Chước đang đứng yên ở bên đường.

Cậu dừng bước, cách Phương Chước chưa đến hai mét. Dường như đối phương không phát hiện ra, chuyên chú nhìn toà nhà bình thường ở phố đối diện kia.

Dung mạo hơi lành lạnh, khi đặt trên người khác sẽ có một loại hiền hoà thương xót nhưng ở trên mặt Phương Trước chỉ lộ ra vẻ lạnh nhạt, xa cách.

Làn da trên chóp mũi, lỗ tai đều ửng đỏ lên vì lạnh, tính tình lạnh lùng làm cô chống cự người khác hàng nghìn dặm, cộng thêm hai phần quật cường không thể giải thích được càng làm cho vẻ mỉa mai trong nụ cười của cô rõ ràng hơn.

Nghiêm Liệt cũng không hiểu rõ cô, mặc dù là bạn học khoảng chừng một năm nhưng nói chuyện với nhau chưa vượt qua mười câu.

Trước đây cậu cho rằng Phương Chước là kiểu người có tính cách quái gở, người lạ chớ đến gần, nên là người không có cảm xúc bình thường. Giờ đây nhìn cô lẳng lặng đứng yên ở đó giống như cái cây lặng yên mang theo sự kiên cường thờ ơ, mới nhận ra có lẽ là không phải.

Không đợi cho cậu hiểu rõ được cảm giác này thì Phương Chước đã nhận ra sự tồn tại của cậu, thu hồi tầm mắt rồi dạo qua người cậu một vòng, sau đó khoé môi ép xuống, nụ cười khó nắm bắt ấy được thu lại, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày. Không dừng lại bao lâu đã lặng lẽ xoay người rời đi.

Điện thoại của Nghiêm Liệt vẫn đang được giơ lên giữa không trung, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Phương Chước, cảm thấy tính cách quái gở của người này đã trở nên rõ ràng hơn một chút.

Bởi vì cậu cũng đã từng có biểu cảm như vậy với người nào đó.

-

Phương Chước ngồi trên sofa, em trai trên danh nghĩa của cô ngồi xổm trước bàn trà cách đó không xa xem tivi. Cậu ta quăng remote, cúi đầu chơi điện thoại, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn gameshow trên màn hình.

Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn còn chưa ngớt, hạt mưa lắt nhắt mà thưa thớt vẫn rơi không biết mệt mỏi.

Không bao lâu sau, bà Lục tan làm trở về. Lúc mở cửa thấy Phương Chước, động tác thay giày dừng một chút, lập tức ngẩng đầu kêu tên đứa con của bà ta một tiếng, cao giọng giục nó đi làm bài tập. Không nhìn Phương Chước nhiều mà xoay người đi vào phòng bếp giúp Phương Dật Minh nấu cơm.

Tiếng ồn của máy hút mùi lẫn với tiếng thì thầm của hai người họ, nghe không rõ lắm, thỉnh thoảng còn xen lẫn với tiếng gõ bàn, bà Lục cáu kỉnh dọn đồ ăn ra.

Nửa tiếng sau, phòng bếp vang lên giọng kéo dài kêu Phương Tiểu Đệ qua ăn cơm.

Trên bàn đặt ba bộ chén đũa, một nhà ba người ngồi vây quanh chiếc bàn hình chữ nhật, tự quan tâm mình rồi bắt đầu tán gẫu trên bàn ăn.

Khách mời trong gameshow đang chơi trò chơi, tiếng nói cười khoa trương làm nổi bật lên cuộc nói chuyện dông dài trong thực tại, khiến cho cảnh hoang đường này thêm chút buồn cười.

Phương Chước muốn cười.

Lúc cô mới tới, tuy bà Lục không chào đón nhưng gia đình này không có phân biệt rõ ràng như vậy. Có vẻ sự kiên nhẫn của bà Lục đã hết sau một năm trời phí hoài.

Phương Chước lại ngồi sofa một lát, đợi đến lúc qua quảng cáo rồi đứng dậy đi qua bàn ăn, ngồi xuống chiếc ghế trống, lẳng lặng nhìn bọn họ chằm chằm.

Có thể là bị nhìn như vậy không thoải mái lắm nên Phương Dật Minh mở miệng muốn nói gì đó, lại bị hành động gắp rau của bà Lục cắt ngang.

Thiếu niên vùi đầu ăn cơm quay đầu lại lườm Phương Chước một cái. Trong ánh mắt của nó có sự hung ác của con sói, có lẽ là phản ứng khinh thường, lại quay người dịch chỗ ngồi cách xa Phương Chước một chút.

Mí mắt Phương Chước run lên, bình tĩnh đặt ngón tay lên đầu gối, mặt không chút thay đổi chớp mắt.

Cô mở miệng nói: “Học phí học kỳ này còn chưa đóng.”

Phương Dật Minh hất hất cằm về phía bà Lục, “Buổi chiều bảo bà đi rút tiền, có mang theo không?”

“Đừng gấp chứ.” Lúc bà Lục nói với giọng nhẹ nhàng và chậm rãi, lẽ ra phải khiến cho người ta cảm thấy dịu dàng nhưng vẫn luôn có một giọng điệu khó chịu, nghe ra còn trở nên kỳ quái. Bà ta nói: “Chuyện dì bàn bạc với con trước đó, con suy nghĩ thế nào rồi?”

Phương Chước bình tĩnh lại kiên quyết nói: “Không được.”

“Dì cũng là vì muốn tốt cho con.” Đôi đũa của bà Lục bới tới bới lui trong đĩa, giọng điệu bắt chẹt nói, “Dì đã tìm rất nhiều quan hệ mới sắp xếp được cho con. Con đi Tam Trung, trường học sẽ bồi dưỡng trọng điểm. Nếu năm sau tham gia một kỳ thi, học phí ba năm sẽ được trả lại toàn bộ. Nếu như bình thường thành tích tốt, mỗi học kỳ còn có mấy ngàn tiền học bổng nữa. Con ở Trung học A không theo kịp tiến độ của người ta. Lần trước thầy con còn gọi điện thoại cho dì, nói nền tảng của con quá kém.”

Từ đầu đến cuối Phương Dật Minh đều yên lặng.

Bà Lục bỏ đũa xuống nói: “Con đừng nhìn ông ấy, con nhìn dì.”

Phương Chước chuyển tầm mắt về phía bà ta, lặp lại lần nữa: “Không được.”

Phương Chước chưa từng gặp mẹ mình, từ khi cô hiểu biết đến giờ đều sống dưới quê cùng với bà nội.

Bà nội không thích cô lắm cũng như không thích Phương Dật Minh. Bình thường rất hiếm khi quan tâm, chăm sóc Phương Chước, không thường nói chuyện với cô lại càng không nói chuyện có liên quan đến mẹ cô. Phương Chước chỉ biết tên đầy đủ của mẹ mình ở trên giấy khai sinh.

Nhưng bà nội chưa từng ngăn cản cô đi học. Học phí của Phương Chước có được là từ tiền tiết kiệm trong khoản bảo hiểm mất đất của bà ấy.

Lúc biết được bản thân sắp qua đời, bà ấy nhặt hết toàn bộ trứng gà có trong nhà, mang theo một chiếc túi vải đỏ rồi lặng im dẫn Phương Chước tập tễnh đến ngôi trường mà cháu gái đang đi học lúc đó.

Không biết bà ấy và lãnh đạo trường học nói gì với nhau mà cuối cùng đích thân chủ nhiệm lớp đưa Phương Chước đến trường Trung học A để tìm quan hệ, để cô ngoại lệ tham gia một cuộc thi, sau khi thi đậu mới chuyển đến trường trung học này.

Trung học A là một trường học tốt về mọi mặt, mà Tam Trung là trường cấp 3 hạng thấp, số học sinh thi đậu đại học trong hai năm qua chỉ có ở hàng đơn vị.

Phương Chước tăng thêm giọng điệu: “Cho tôi học phí.”

Thực ra Phương Chước hiểu rõ. Cô như cây cỏ lăn bị gió thổi trong sa mạc, phiêu bạt khắp nơi, không có nơi nào thật sự chào đón cô.

Chỉ là sa mạc rộng lớn mênh mông mà thế giới của cô lại chật hẹp, hai bên còn là tường thành cao ngất san sát nhau.

Cô ghét cuộc sống cô quạnh lẻ loi không có ánh sáng này.

Cô muốn leo qua bức tường cao lớn để ngắm nhìn biển sao; muốn đi qua bóng tối trùng điệp để đón chào ánh nắng rực rỡ của mặt trời.

Trong quá trình cô trưởng thành, có vô số người dùng ánh mắt thương hại hoặc thông cảm để nhìn cô, vỗ bả vai cô nói: “Bạn phải chăm chỉ học hành.”

Cho nên trong thế giới của cô, chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, chính là học.

Hoặc là cam chịu số phận, hoặc là học.

Cô dựa vào sự quật cường để bò lăn đến ngày hôm nay, bất kể kẻ nào cũng không được tới phá hoại cuộc đời của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.