Hà Tam Cô ngồi trên bậc cửa, đôi hài nhỏ khẽ đung đưa không chạm đất. Mưa rất lớn, mái hiên dù có rộng cỡ nào cũng không đủ để che chắn cho nàng, tà áo mỏng manh màu bích đào bị tạt cho ướt nhẹp, không thể thướt tha bay như mọi khi. Một vài hạt mưa giăng trên mi mắt nàng, Hà Tam Cô không buồn để ý, đôi mắt nàng trống rỗng vô hồn nhìn vào màn mưa xám xịt. Tiếng mưa đập xuống đất rào rạo như vứt đá, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chuông gió coong keng khi bị mưa đánh vào, một thứ âm thanh rời rạc thiểu não như nhạc gọi hồn.
Đám nô tài phải chạy mới kịp theo bước của Càn Long, tay mỏi nhừ cầm chiếc lọng lớn che cho hắn khỏi bị ướt mưa. Hà Tam Cô nhìn thấy bóng hắn thì chỉ nhếch mép cười khinh bạc. Nửa năm rồi không tới chỗ nàng, nay tới thì lại với khuôn mặt hùng hùng hổ hổ thế kia, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành. Bất giác ý nghĩ về Cự Dã vụt qua tâm trí nàng, hừ, có lẽ rời khỏi Càn Long như hắn lại là thượng sách… Nàng cũng từng nghĩ thế… nhưng Cự Dã và nàng tuy cùng là đại nội mật thám nhưng lại khác nhau… hắn… đâu có yêu Càn Long như nàng…
- Tại sao ngươi lại ngu xuẩn thế?- Càn Long cất tiếng hỏi, viên thái giám đặt một bát thuốc xuống trước mặt nàng, bát thuốc vẫn còn bốc khói nghi ngút, một mùi hương thoang thoảng nhẹ tênh tách biệt với mùi thuốc, đó là hương của loại kịch độc nàng nghĩ ra, chỉ riêng mình nàng mới biết cách bào chế. Hà Tam Cô nhíu mày, cớ gì nó lại có trong bát thuốc này? Nàng hít kĩ thêm mùi thuốc, đây là thuốc an thai, hừ, bát thuốc của Lăng Lam. Hóa ra đó là lí do Càn Long tới nơi này.
- Không phải thần thiếp hạ độc.- Hà Tam Cô nói chậm rãi.- là Lăng Lam đã gắp lửa bỏ tay người.
- Chính Lăng Lam tự hạ độc bản thân?
- Đúng, để đổ tội cho thần thiếp.
- Đó là loại độc dược chỉ mình ngươi có!
- Thánh thượng, Người nghĩ thần thiếp ngu ngốc tới mức hạ độc nàng ta bằng chính thứ thuốc độc của mình sao?
- Lăng Lam muốn tự sát chắc?
- Nếu thần thiếp thực sự muốn hạ độc Lăng Lam, chẳng lẽ thánh thượng lại dễ dàng phát giác tới thế???
Đôi mắt nàng xói thẳng vào Càn Long, hắn bắt đầu thấy mông lung. Phải, Hà Tam Cô là đại nội mật thám, nàng ta đâu có xuẩn ngốc tới thế. Hắn cắn môi, nhưng cũng không thể là Lăng Lam được, nếu hắn chỉ cần sơ sẩy không để ý thì chính nàng ấy sẽ uống bát thuốc, như thế thì chắc chắn bỏ mạng.
Lông mày Càn Long nhíu lại, mắt hắn khép hờ rồi chợt mở ra:
- Chủ ý của ngươi là như thế!- hắn khẳng định.
- Cái gì?- nàng trợn tròn mắt nhìn hắn. Ý của Càn Long là gì?
- Nếu Lăng Lam chết một cách yên bình không dấu vết, ta sẽ biết ngay đó là ngươi, chỉ ngươi mới có tài năng ấy. Ngươi đã cố tình tạo những sơ hở như tự dùng thuốc độc của mình để gạt ta!
Hà Tam Cô bật cười khổ, giờ thì hay rồi. Cả Càn Long, cả nàng đều không thông minh bằng Lăng Lam. Ả ta biết chắc lối tư duy của thánh thượng sẽ như thế này nên đã dàn xếp mọi chuyện rất chi tiết tỉ mỉ. Ả ta cũng biết chắc rằng những chuyện liên quan tới ả, Càn Long luôn hồ đồ tới khó tin. Canh bạc này nàng đã thua. Hừ, nàng- một đại nội mật thám lừng lẫy được rèn luyện từ nhỏ, nay lại thất bại trước một tiểu nữ tử giả thái giám! Mối nhục này có xuống âm ti địa tào cũng không quên được!
Càn Long nhìn biểu hiện đau khổ của Hà Tam Cô trước mặt mình, đôi mắt đó biểu hiện rằng nàng ta bị lừa…
Hắn lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi, Hà Tam Cô là đại nội mật thám, diễn kịch là một trong những thứ chính hắn ra lệnh họ phải rèn luyện, suýt chút nữa thì cũng chính hắn bị nàng ta lừa.
- Giải Hà phi vào thiên lao!- hắn ra lệnh, mấy viên thị vệ liền tiến tới kéo Hà Tam Cô đi, ánh mắt nàng ta nhìn hắn đầy ưu thương oan ức nhưng rồi nàng ta cũng quay đầu về phía trước, giằng tay khỏi hai tên thị vệ mà ngẩng cao đầu, kiêu hãnh bước. Cho dù lần này mưa đã làm ướt nhẹp tà áo và cả mái tóc tuyệt mĩ của nàng, phong thái thanh thoát vẫn lấp ló trong từng bước chân…
Phải, có lẽ không đi theo hắn, nữ nhân ấy đã có một phu quân hết mực nâng niu, yêu thương…
Sai lầm của cuộc đời nàng… chính là đã gặp hắn…
—o0o—
Lăng Lam cứ thế xoay xoay thỏi bạc trong tay rồi lại buồn rầu đặt xuống, thở dài một tiếng não nề.
- Nàng sao vậy?- Càn Long tiến tới, giọng dịu dàng lo lắng.- Nàng nghén sao?
Lăng Lam ngước mắt nhìn hắn, hốc mắt có phần ướt nước, nàng nghẹn ngào:
- Phải… ta nghén…
- Nàng muốn ăn thứ gì? Ta cho Ngự thiện phòng nấu ngay!
Nàng vẫn nhìn hắn, nước trong mắt có phần dâng trào hơn:
- Ngự thiện phòng có nấu được… bạc không?
- Hả?- Càn Long không hiểu, ngây ngốc nhìn nàng.
- Ta thèm ngân lượng, mã não, trân châu, phỉ thúy,… đem mấy thứ đó tới, ta sẽ hết nghén liền…
Hắn đứng trân trân, ánh mắt vẫn phủ lên khuôn mặt đáng thương của nàng mà không dịch chuyển nổi. Thực sự là có nữ nhân trên đời nghén kiểu này sao? Bây giờ mà cười thì sẽ bị nàng đánh, nhưng mà nhịn cười thì chắc hắn đau bụng, thật tình rất khó xử…
- Lam nhi…- cuối cùng hắn vẫn phải nén cười, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn ngọc ngự kiêu sa trên ngón cái, đặt vào lòng bàn tay nàng.-… bây giờ thì nàng thấy khá hơn chưa?
Lăng Lam vẫn bí xị, ánh mắt ngây ngô của nàng cố ý mà như vô tình liếc miếng ngọc bội hắn đang đeo thắt lưng. Lập tức hiểu ý, Càn Long cũng tháo ra buộc vào thắt lưng nàng.
Nàng nhìn hắn, mắt long lanh, cười hi hi khiến Càn Long cũng phải cười theo, hắn xoa đầu nàng, đặt nàng ngồi lên đùi trong khi Lăng Lam mải mê ngắm nghía mấy món đồ mới. Nàng giơ chúng lên cao, soi rõ dưới làn ánh sáng tinh khiết qua cửa sổ lùa vào phòng.
- Chắc không phải đồ giả ha?- Nàng quay đầu hỏi hắn, chớp chớp. Lần trước cùng hắn tới chợ phiên, thấy rất nhiều đồ kiểu này, nhưng mà đều là hàng dởm cả, không biết Càn Long có đem đồ giả dụ nàng không nữa.
Càn Long nhìn miếng ngọc bội toát ra tiên khí dưới ánh nắng cùng chiếc nhẫn vạn thành không mua nổi rồi lại ngó tới khuôn mặt nàng đang rất chân thực chờ đợi câu trả lời của hắn, đột nhiên muốn cắn má nàng vài cái cho bõ tức:
- Ta cũng chẳng biết.- Hắn nói, cố tình trêu ghẹo nàng.- Lần trước vi hành có mua mấy đồ hàng giả y thật về, chẳng biết có phải chúng đó không.
Lăng Lam chun mũi, tay huơ huơ ngọc bội soi soi xem xét rồi chống cằm.
- Ta nghĩ là đồ thật đó…- nàng chiêm nghiệm, suy nghĩ đã có phần bớt mông lung.-… chỉ có vua ngu mới đeo đồ giả diễu khắp Tử Cấm Thành thôi…
Càn Long nghe xong, không nói không rằng, bất thần đặt nàng ngồi lại xuống ghế, còn bản thân tiến lại phía cửa mà đóng lại, cài then.
Lăng Lam rùng mình, hắn định thủ tiêu nàng sao? Nàng chỉ nói thực suy nghĩ bản thân thôi mà! Chẳng phải mấy tiểu thuyết diễm tình vẫn nói hoàng đế thường bị ấn tượng bởi những nhi nữ đặc biệt đó sao? Trời ơi là trời, lần này mà nàng chết, quyết tâm xuống âm ti không đọc mấy thể loại sách đó nữa! Thà xem mấy quyển xuân cung còn có ích hơn! Hu hu.
Hắn nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt không có tí gì hung ác nhưng… gian xảo vạn phần. Lăng Lam nổi da gà, chỉ có đồ ngu mới không biết hắn tính làm chuyện gì!
- Hoàng thượng!- nàng thét.- Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, đừng có giở trò đồi bại!
Hắn phi thân qua chiếc bàn đang chắn giữa hai người để túm nàng nhưng túm hụt, Lăng Lam nghiêng người né rồi khinh công lên ôm cột trên trần nhà. Nàng nhanh chóng liếc cửa sổ, giờ chỉ còn đường đó để thoát thân. Nếu không bị hắn túm được, chắc lần này nàng sẽ sinh đôi!
- Sao nàng thô thiển thế? Không tìm được từ nào mĩ miều hơn để miêu tả việc ta muốn làm à?- hắn miệng thì vẫn cằn nhằn, chân đạp lên bàn lấy đà, bay lên thanh sà ngang, ngồi vắt vẻo như con chim chích khiến nàng tức xì khói.
- Người mà làm càn, ta thả tay rơi xuống sàn là cái bụng nát bét!- nàng đe dọa, tiếp tục dùng chiêu chân thối dứ dứ về phía hắn.
Nhưng có vẻ không ăn thua, tên này hình như đã nghiện mùi chân nàng cũng nên, hắn vẫn tiếp tục xê mông tới chỗ nàng trong niềm thích thú có phần hơi quá khích:
- Nàng không sợ đau à?- hắn chỉ chỉ xuống dưới.- sàn nhà cứng lắm, chắc chắn dập mông!
Mặt Lăng Lam ngẩn ra, ừ nhỉ, ngã vầy chắc là đau lắm…
Nhân cơ hội nàng sơ ý, hắn túm lấy eo nàng, bay xuống, đáp gọn xuống đất và cũng nhanh như chớp đặt nàng nằm lên giường trước khi Lăng Lam kịp định thần chuyện gì vừa xảy ra. Phải mất mấy giây nữa, hắn buông rèm xong rồi nàng mới lại hô lên:
- Còn làm nữa ta đánh rắm cho coi!!!
Càn Long đau khổ liếc nàng, rút cục thì nàng còn bao nhiêu trò nữa để dọa hắn? Mà sao trò nào cũng kinh dị thế? Ở bên nàng thêm mấy tuần nữa, chắc người hắn bốc mùi nhà xí quá!
Cuối cùng thì Càn Long cũng chịu thua, ngoan ngoãn cuộn rèm lên, mở cửa phòng cho thoáng khí. Lần trước nàng cũng dọa hắn như vầy, nhưng hắn không tin trên đời có người bảo đánh rắm là đánh được nên cứ làm tới, kết quả là suýt chết ngạt, ốm nguyên ba ngày. Bệnh đó thần y cũng không chữa được, chỉ biết lần sau tốt nhất đừng để nàng phải dùng vũ khí hơi mùi như thế ra sử dụng là được.
Ngồi được một lúc ngắm nàng mân mê chiếc nhẫn ngọc, hắn lại mất kiên nhẫn, phút chốc đầu óc sáng lạng thông minh hẳn ra, nghĩ ra một diệu kế. Hắn không mon men tới gần nàng như mọi lần mà rút từ trong ngực áo ra một bức họa bị cháy xém các góc, đẩy tới trước mặt nàng, dùng giọng ngọt ngào nhất có thể:
- Nàng xem, một xuân nữa đã qua rồi mà giờ chúng ta vẫn ở bên nhau…
Họa này hắn vẽ nàng vào hôm sủng ái Hà Tam Cô đây mà, tên ngu độn này mang ra làm gì, muốn nhắc tới chuyện cũ đó để nàng tức lên đạp vào mặt hắn à?
- Họa đó ta luôn mang theo mình, chính ngày đôi ta nguyện chết cháy trong rừng, nó cũng bị lẹm mất mấy góc…
À… hóa ra hắn định gợi lại kỉ niệm lãng nhách như miếng giẻ rách ấy… Nàng quay ra nhìn hắn, cười trừ một nhát, mắt tiếp tục hướng tới chiếc nhẫn ngọc.
Quái, sao trên đời lại có nữ nhân lạnh lùng được như nàng nhỉ? Hay nàng học cổ nhân Võ Tắc Thiên?
Hắn giận dỗi ra giường ngồi, đưa hai chân lên giường, cằm đặt lên đầu gối, tay gẩy gẩy hình thêu long phụng trên giày rồi thổi phù phù. Hắn hiện tại đang rất chán chẳng có việc gì chơi, tấu chương hôm qua hắn đã thức cả đêm xem cho hết để sáng nay tí tởn tới chỗ nàng, vậy mà Lăng Lam lại nỡ lòng nào yêu mấy món phỉ thúy, bạch ngọc hơn cả hắn… Tủi thân quá!
Mông hắn ngồi trên nệm giường thiệt là êm, mà đêm qua thì hắn không có ngủ nên mắt Càn Long dần dần lim dim, díu cả lại, hắn nheo nheo mắt, thấy Lăng Lam vẫn đang ngồi xem ngọc, dáng nàng sáng ngời dưới nắng, rồi hắn quay lại nhìn chiếc gối êm, nghĩ ngợi một hồi rồi nằm luôn xuống, đánh một giấc cho khỏe.
Tới khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Càn Long, Lăng Lam mới dứt mắt ra để nhìn hắn. Nàng mỉm cười, kéo chăn đắp cho hắn rồi ngồi xuống giở kinh thư ra đọc. Được vài trang, nàng lại liếc mắt ngó hắn, lại gần giường nhìn hắn ngủ. Càn Long khi ngủ không xảo quyệt như khi thức, má hắn đến trong mơ vẫn còn phụng phịu, chắc dỗi nàng. Lăng Lam mỉm cười, tiện tay nhéo hắn một cái. Vẫn chưa đã, lại nhéo cái nữa. Bị trêu ghẹo khi đang ngon giấc, mặt Càn Long nhăn nhó, lật người quay lưng vào phía trong. Thấy hay ho, nàng tiếp tục nhéo má hắn.
Sau khi đôi má của Càn Long đỏ rần lên, tên vua ngốc này vẫn chưa có dấu hiệu gì của việc muốn thức dậy. Bây giờ mà nàng nổi hứng đâm hắn chắc sử sách sẽ được phen múa bút rằng vị hoàng đế tài dũng song toàn Càn Long đã chết vì ham ngủ.
Nàng đang thích chí nhìn vẻ mặt phụng phịu của hắn thì Phúc Khang An xuất hiện trước cửa, ánh nhìn lạ lẫm của hắn cho Lăng Lam biết là hắn tìm mình. Cúi xuống nhìn Càn Long đang say ngủ, mày nàng nhíu lại hơi đăm chiêu nhưng rồi cũng ra hiệu cho hắn đợi mình và lặng lẽ rời phòng.
Cầu nhỏ bắc qua dòng nước, tiết trời sắp chuyển đông, cây cối vàng ươm đượm một màu, một vài cành đã trơ trụi lá, khoe ra những nhánh khẳng khiu vạch lên nền trời như những vết sấm.
Lăng Lam bước nhỏ, Phúc Khang An theo sau, hắn chợt cất tiếng:
- Tại sao nương nương lại phải diệt trừ Hà Tam Cô?
Nàng không trả lời hắn, nhặt hòn đá nhỏ ném xuống nước, những vòng tròn nhỏ cứ lan rộng ra gờn gợn như cảm giác trong lòng nàng lúc này. Hừ, Phúc Khang An lần này lại gọi nàng là “nương nương” cơ đấy!
- Nếu thần tìm được kẻ đã giúp nương nương lấy độc dược từ Hà Tam Cô, Người có lẽ sẽ phải bị luật pháp trị tội đấy! Thánh thượng cho dù có yêu người tới mức nào cũng không thể cứu người được. Vậy nên tốt nhất nương nương hãy đầu thú ngay đi!
Lăng Lam liếc ánh mắt dò xét trên khuôn mặt hắn. Phúc Khang An có thể tìm được tay chân của nàng thật sao? Sáu năm trời ở bên hoàng thượng, thế lực của nàng lớn mạnh tới thế nào chẳng lẽ hắn không rõ? Đâu chỉ riêng thái giám, cung nữ, cung phi mà cả đại quan triều đình cũng bao phen phải nhờ tới sự che chở của nàng. Càn Long cho dù có đổi họ tất cả thái giám thành Vương thì cũng chẳng thể ngăn cản mạng lưới mà nàng đã dày công xây dựng. Giờ nàng lại còn ở chức hoàng quý phi, trong người mang long thai, vây cánh càng mạnh mẽ, vậy mà tên Phúc Khang An to gan lớn mật này nói rằng có thể túm được cái đuôi của nàng lôi ra ánh sáng? Đúng là tấu hài!
- Bổn cung chẳng làm gì nàng ta cả!- Lăng Lam khẳng định, ánh mắt nói rõ rằng mình không có liên can tới chuyện này.- Tướng quân về đi, ta phải tới chỗ Thái hậu bây giờ.
Phúc Khang An nhìn nàng, tia hi vọng cuối cùng trong mắt hắn cũng tắt, lặng lẽ quay gót dứt khoát rời đi. Nữ nhân này đúng là yêu nghiệt! Thâu tóm tâm trí thánh thượng, diệt trừ đại nội mật thám, giờ lại còn muốn giành sủng ái từ thái hậu sao? Thật hết thuốc chữa, đã vậy, hắn quyết lôi cái đuôi hồ li của nàng ta ra trưng!!
Lăng Lam rảo bước tới Từ Ninh cung, lần này nàng đã diệt Hà Tam Cô-kẻ đang xun xoe bên cạnh thái hậu gần năm nay và bà ta thì có vẻ coi nàng như ái nữ, cũng nên tới đánh tiếng với lão bà đó một chút, nếu không lại mang tiếng “con dâu” bất hiếu. Nàng chỉ ước mình được như Giả Nam Phong, hại được Dương thái hậu khiến bà “mẹ chồng” đó phải khổ sở, nhưng thật đau đớn thay, Càn Long không ngây ngô như Tấn Huệ Đế. Bất giác Lăng Lam thở dài, thế mới nói, nữ nhân sướng hay khổ đều phụ thuộc phu quân cả.
Thái hậu mặc phụng bào, ngồi ghế phượng khiến Lăng Lam cực ngứa mắt. Lão bà đó ngồi trên địa vị chủ nhân lục cung bao năm rồi? Mặc dù Càn Long chưa có hậu, nhưng giờ đã có hoàng quý phi là nàng, tại sao vẫn còn không chịu giao “hoàng hậu chi bảo” cho nàng? Bà ta có còn ở ngôi hoàng hậu nữa đâu, lại còn già rồi mà sao lại tham công tiếc việc tới thế! Hừ, bực dọc ngẫm nghĩ một hồi nhưng cuối cùng Lăng Lam vẫn phải hành lễ.
- Lam hoàng quý phi nay lại rảnh rỗi tới thăm bà lão này cơ đấy…- bà ta cất tiếng mỉa mai. Nàng hừ lạnh một tiếng, ngày trước khi làm thái giám còn thấy lão bà này đáng thương vì tình mẫu tử lạnh nhạt nhưng từ khi nàng trở thành nữ nhân, cứ nhìn thấy nàng là bà ta hầm hè, cứ như là ghen tị với sắc đẹp của nàng ấy. Ai trêu chọc gì mà bà ta phải thái độ với nàng như thế?
- Thần thiếp thật sơ suất, không thể vấn an thái hậu thường xuyên được, mong thái hậu lượng thứ…- nàng cúi đầu thỏ thẻ, ra vẻ ngây thơ biết lỗi nhất có thể.
Thái hậu không nói gì, chỉ chăm chăm xọc mắt vào khuôn mặt nàng. Bà không ưa gì nữ nhân này, nàng ta có khuôn mặt giống một cung nhân ngày trước được Ung Chính sủng ái như đúc, chính Càn Long cũng nặng tình với nữ nhân ấy khiến chính bà phải ra lệnh xử tử. Nhìn thấy Lăng Lam cứ như cung nhân kia hiện hồn về bắt bà đền mạng.
Càng nghĩ, thái hậu càng nhìn nàng hằn học hơn khiến Lăng Lam lạnh sống lưng, tức khí cũng giương mắt lên nhìn lại bà.
Được một lúc, khi nàng còn đang mải mê đấu mắt với lão bà bà kia thì có tiếng chân vội vã của một nữ tử bước vào. Đúng là xuất hiện lúc gay cấn khi tròng mắt hai người sắp nổ lửa, người vô duyên vô cớ dội một gáo nước vào đám cháy ấy không ai khác chính là Châu cách cách!
Không biết bao lâu rồi nàng chưa gặp lại Châu cách cách, chính xác là không còn mặt mũi nào để gặp nàng ấy… Gặp rồi thì biết nói sao, xin lỗi vì đã lừa dối nàng ấy? Vấn đề ở đây chính là Lăng Lam chưa có lần nào nói rằng mình yêu Châu cách cách, chỉ là… có vài bận dụ dỗ nàng ấy phải lòng mình mà thôi… Tội lỗi, tội lỗi…
- Hoàng ngạch nương…- giọng nàng nho nhỏ, miệng bái kiến Thái hậu nhưng ánh mắt lại nhìn Lăng Lam buồn thương, nàng ấy thương cho Lăng Lam hay thương cho chính bản thân mình ăn phải quả đắng? Lăng Lam thở dài, thầm nghĩ: “chắc là thương cho ta thôi, rơi vào tay hoàng huynh của nàng thì tất nhiên là kẻ đáng thương bội phần rồi…”
Châu cách cách bước tới bên cạnh thái hậu, đối diện với Lăng Lam, không ngần ngại chút nào xói ánh nhìn vào ngực ta tìm kiếm. Nàng muốn xác minh có thật người trước mặt mình là nữ không đây mà… ôi, Châu cách cách, tới khi nào nàng mới hết ngây ngô đây? Chẳng lẽ nàng không thấy bụng Lăng Lam đang nổi lên cồn cộn mầm họa mà hoàng huynh nàng gieo rắc hay sao??
- Bái kiến Châu cách cách…- Lăng Lam nói, đang định nhún gối thì nàng chạy tới đỡ ta dậy, ngại ngần cất tiếng:
- Đừng khách khí… hoàng tẩu…- ồ… tiến bộ lớn, giờ lại có can đảm gọi hai tiếng “hoàng tẩu” cơ đấy, nữ tử này có vẻ cũng đã gần trưởng thành rồi…
Thái hậu ban ghế ngồi. Cả ba lặng thinh ngó nhau, tay cầm ly trà nhưng chẳng uống nổi. Không khí lặng câm tới mức khó chịu ngột ngạt. Biết nói gì với nhau bây giờ? Mẹ chồng-nàng dâu-em chồng. Chẳng phải mối quan hệ này từ xưa tới nay thường chỉ cãi vã bất hòa với nhau thôi sao? Giờ lại không thể nổi xung thiên như nhà bình dân được, chẳng còn cách nào khác là ngồi tìm hơi nóng bốc lên từ chung trà đã lạnh ngắt cả…
Thời gian một nén nhang trôi qua, cuối cùng Lăng Lam cũng đứng dậy xin phép được hồi cung của mình, tất nhiên là thái hậu cho phép ngay, không một chút lưu luyến. Hừ, lão bà đó cho dù có ghét nàng tới đâu cũng không nên vui ra mặt vậy chứ!
Giờ chỉ còn lại hai mẫu tử với nhau, thái hậu mới thở dài:
- Hoàng thượng hôm trước có tới chỗ ta… đợi Lam hoàng quý phi hạ sinh xong sẽ sách lập nàng ta làm hoàng hậu…- con mắt bà buồn, hoàng thượng tới cốt chỉ để thông báo với bà vậy thôi, bà nào có quyền gì can dự cho dù muốn ngăn cản…
- Nhi nữ hôm nay tới gặp hoàng ngạch nương cũng là có chuyện thông báo…- mồ hôi trên trán Châu cách cách rịn ra, chiếc khăn lụa trong tay nàng đột nhiên bị vò nát, nàng cúi mặt nói, mắt nhắm lại run rẩy.
- Chuyện gì?- những ngón tay thái hậu nãy giờ vẫn để trên thái dương suy ngẫm, bà cất tiếng hỏi, sự mệt mỏi không cho bà mở mắt quan sát biểu hiện của nhi nữ mình lúc này.
Châu cách cách hít một hơi dài, nàng mở mắt nhìn thẳng vào mẫu thân mình, giọng không còn phân vân mà dứt khoát mạch lạc, nhấn mạnh từng chữ:
- Lam hoàng quý phi chính là tiểu thái giám Lăng Lam!
Chú thích:
- Giả Nam Phong: Vị hoàng hậu nổi tiếng xấu xa trong lịch sử Trung Quốc, vợ của Tấn Huệ Đế Tư Mã Trung, bức hại Dương thái hậu và cả gia đình bà tới con đường chết. (con dâu loại này thật hiếm gặp nha, bình thường chỉ thấy mẹ chồng " ăn hiếp " nàng dâu thui. Giả Nam Phong này thật quá độc ác nhưng cũng có thể là đã mở đường cho một thế hệ con dâu mới từ thời cổ dại chăng ? =’>)
- Sách bảo là những “sách” và “bảo” được ban phát khi hoàng đế lập hoàng hậu hoặc sách phong các vị phi khác. Sách có kim sách, ngọc sách, tương đương như chứng thư hiện nay. Bảo là ấn chương, là vật tượng trưng cho thân phận của những hoàng thái hậu, hoàng hậu, hoàng quý phi, quý phi, phi, tần. Chỉ hoàng thái hậu và hoàng hậu mới được tiến kim sách, kim bảo, những vị kia chủ yếu chỉ được ngọc sách, ngọc bảo hoặc thiếu một trong hai thứ. “Hoàng hậu chi bảo” dùng vàng ròng điêu khắc, nặng một nghìn tám trăm gam, hình khối vuông, ấn chữ Mãn và chữ Hán. Chế độ tỷ bảo đã lưu truyền hơn hai nghìn năm ở Trung Quốc. Nó là vật tượng trưng cho hoàng quyền, dùng để đóng dấu vào các chiếu thư, văn cáo để biểu thị lòng tin đối với thần dân trong thiên hạ. Đó chính là một cách tuyên truyền và khẳng định của nền thống trị phong kiến