Sống trên đời thực ra có rất nhiều thứ đáng ghét, hơn nữa tùy từng địa điểm, thời gian mà một thứ ngày trước ta thấy cũng bình thường thôi nhưng giờ lại thấy ghét, xen hận, lẫn căm thù.
Ví dụ điển hình cho việc này là Lăng Lam ngày trước thực tình không có ghét muỗi, cùng lắm thì chỉ thấy hơi khó chịu vì mấy tiếng vo ve của chúng, thỉnh thoảng bị chích cho vài nhát cũng thường thôi. Nhưng giờ phút này đây, ở nước An Nam khí hậu vừa nóng vừa ẩm này… Nàng ghét chúng! Nàng hận chúng! Nàng căm thù chúng!
Đốp!
Nàng đưa tay ra đập, kết quả là đập hụt, đang ngồi trên giường bệnh cũng mất đà mà lao thẳng xuống nền đất cứng toét mông. Sao mà vui thế!
Xoa xoa mông mình, Lăng Lam lầm rầm chửi rủa lũ muỗi rồi vịn tay vào thành giường, cố nhấc người mình lên nhưng bị trượt ngã lại xuống đất. Khốn khổ!
Lăng Lam bỏ cuộc, ngồi trên sàn phòng, thơ thẩn ngước mắt ra ngoài khoảng trời qua khung cửa sổ rộng, họng âm ỉ ngân một bài hát lạ chính nàng phổ nhạc. Nàng dựa đầu vào chân bàn, mắt nhắm hờ, tay vân vê gấu áo theo thói quen, cứ thế ngồi ngoan cho tới khi trời tối dần…
Mặt trời lạ lắm, mới đó thôi vẫn còn sáng rực, vậy mà chỉ trong vài khắc đã lẩn đi mất, nuốt chửng lấy bóng dáng tàn phế của nàng.
- Lam nhi!- Một giọng sốt sắng xen cả lo lắng thực tâm vang tới cùng tiếng bước chân hối hả, chàng dìu nàng dậy, đặt lên giường.- Muội ngồi thế này bao lâu rồi?
Lăng Lam nhoẻn cười, ra dấu tay, lắc đầu,”không lâu”.
Chàng không tin, con mắt thương xót phủ lên cánh tay khẳng khiu của nàng.
- Muội ăn chưa?
Lăng Lam lại cười, gật gật.
Cái nhíu mày xuất hiện trên trán Hồ Bình, chàng đứng dậy, gọi tì nữ hầu hạ Lăng Lam vào:
- Tiểu thư dùng bữa chưa?
Chúng lấm lét nhìn nhau, rịn mồ hôi tay:
- Dạ bẩm… tiểu thư… tiểu thư…
- Nói!- Chàng không quát, giọng mạnh hơn, cũng đủ để nước mắt hai tì nữ nước mắt lưng chòng:
- Tướng quân tha tội! Tiểu hư cả ngày nay chưa có hạt cơm nào vào bụng! Phu nhân cấm chúng nô tì…
- Hừ.- Hồ Bình phất tay.- Đi chuẩn bị thức ăn cho tiểu thư đi.
- Dạ.
Mấy tì nữ vội vàng lui.
Hồ Bình nhìn Lăng Lam đau xót, khi nào nàng cũng nở nụ cười dịu dàng ấy được. Chàng biết phu nhân của mình ngược đãi nàng nhưng chính nàng lại không muốn chàng biết, giờ chàng phải làm sao với nữ nhân khó hiểu này?
Hồ Bình ngồi xuống, chà sát bàn tay lạnh cóng của Lăng Lam vào tay mình, chỉ mong có thể truyền cho nàng chút hơi ấm. Nàng khẽ cười, lặng câm đưa tay áo thấm mồ hôi trên trán chàng. Thời điểm này quan trọng tới thế, vậy mà chàng vẫn về thăm nàng. Lăng Lam chỉ không muốn Hồ Bình bận tâm về những điều nhỏ nhặt của mình.
Thức ăn đưa lên, chính tay Hồ Bình thổi canh gắp cá đút cho nàng, Lăng Lam hạnh phúc nuốt đồ ăn giản dị mà bỗng thấy ngọt như ăn đường phèn. Nàng nhìn chàng, lòng chộn rộn một cảm giác khó tả. Vẫn đôi mắt sâu thăm thẳm, cái mũi cao thanh thoát, nét môi vương giả và cả mùi hương của cỏ ngát, nam nhân mà nàng từng bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu gặp mặt ấy giờ lại đang ở ngay trước mặt nàng. Nghĩ tới ngày ấy làm Lăng Lam khỏi bật cười. Hồi đó nàng dụ Hồ Bình kết nghĩa huynh muội chỉ là cái cớ tiếp cận nhưng sau đó cũng không hề gặp lại. Vậy mà khi tỉnh dậy, người nàng nhìn thấy đầu tiên lại là chàng. Chính Hồ Bình đã cứu tính mạng Lăng Lam. Chính nam tử mày rồng, khí chất phi phàm này đã cứu sống nàng…
- Chàng muốn ta phải làm sao?- một nữ nhân y phục vàng rực tiến vào, hất chén canh trên tay Hồ Bình.- Ả què chứ có cụt đâu mà chàng phải bón cơm cho ả!!
Lăng Lam trơ mắt nhìn nữ nhân vừa bước vào. Nàng ấy có một nét đẹp sắc sảo tới mức khiến người ngắm nhìn phải đứng tim, tà áo rủ hờ hững trên vai, không lả lơi nhưng lại vạn phần quyến rũ. Mắt phượng mày ngài, làn da trắng như tuyết, cử chỉ muôn phần tao nhã, tới cả bát canh vừa bị nàng ta hất cũng lăn trên đất rất nghệ thuật, nếu có tài tử nào qua chắc chắn có thể họa một bức khiến hậu nhân trầm trồ.
- Phạm Liên, đừng vô lí như thế. Sức khỏe Lam nhi yếu tới vậy, nàng ấy còn là nghĩa muội của ta, vậy mà nàng ghen ầm lên, đối xử tệ bạc với muội ấy như thế mà phải sao?
- Có thứ huynh muội kết nghĩa nào tình cảm như thế này không?- Phạm Liên tức khí, tiếp tục hất đổ cả khay cơm. Hất xong là lập tức liếc mắt căm giận nhìn Lăng Lam, nhưng nàng lại không hề phản kháng gì vì vẫn đang đờ người mê muội ngắm nhìn cửu vĩ hồ đẹp tới mức nín thờ này. Ai bảo nàng ta quá ĐẸP cơ chứ?
Mãi cho tới khi Hồ Bình thở dài, sai người giúp Lăng Lam dùng bữa còn mình thì kéo phu nhân tới chỗ khác nói chuyện thì nàng mới tỉnh hồn. Chà, quả nhiên là lần đầu gặp mặt với vị chính thê của Hồ Bình thật đặc sắc! Nàng ta lại đẹp tới mức khiến nữ nhân như nàng còn hồn xiêu phách lạc như thế… Khi nào túng tiền, bán nàng ta vào lầu xanh cũng không tệ nhỉ…
Tới khi bóng hai người ấy khuất hẳn, Lăng Lam cười nhạt, vạt áo dài phất nhẹ gọi tì nữ tới. Một bạt tai giáng xuống bên má trái, ngay khi tì nữ đó chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lại một bạt tai nữa giáng xuống má phải. Mắt nàng ta trợn to bất ngờ, nước mắt cũng theo đó mà lăn ra rất thảm thiết.
Không nói thêm một lời nào, nàng nhỏ nhẹ dùng bữa, ánh mắt quét qua khiến toàn bộ gia nô sợ hãi vội vã rút lui.
Chắc hẳn Hồ Bình đã dùng tình hình chiến tranh mà nói lí với Phạm Liên. Sẽ lại là cái bài muôn thuở kiểu như “ta đã trăm nghìn nỗi lo vì dân rồi, nàng hãy giúp ta giữ trọn đạo nghĩa với nghĩa muội…” vân vân và vân vân.
Lăng Lam xoay xoay ly trà trong tay, làn hơi nóng bốc lên làm mờ ảo làm nét mặt nàng trở nên khó đoán. Trận đánh vừa rồi Nguyễn Cửu Dật đã thắng, hẳn huynh đệ Hồ Bình đang rất lo lắng như ngồi trên đống than cháy đỏ, vậy mà Hồ Bình vẫn về phủ thăm nàng, có nên thấy cảm kích không nhỉ?
—o0o—
Một năm trước…
Cự Dã cùng Châu cách cách đánh xe ngựa mang Lăng Lam vừa ra khỏi cổng thành đã bị Phúc Khang An chặn lại. Bên cạnh hắn còn có Hà Tam Cô phất tà áo bích đào khinh công chạm đất chặn đầu xe như tiên nữ hạ phàm.
Châu cách cách hít lấy một hơi nặng nhọc, thật là xui xẻo, vốn định mang nàng ta cho mấy tên lính thèm khát nữ nhân để Lăng Lam chịu nỗi thống khổ cuối cùng trước khi chết vì kịch độc thì giờ lại gặp hai khách không mời này tại đây. Kế hoạch tuy có chút thay đổi, có lẽ nàng sẽ lỡ hẹn với mấy tên lính, nhưng cho dù thế nào thì Lăng Lam cũng sẽ chết.
Hai bên giao chiến kịch liệt, quân lính theo hộ tống Châu cách cách và Cự Dã cùng dàn trận binh pháp bẫy Phúc Khang An và Hà Tam Cô, một mình Châu cách cách đánh xe ngựa rời khỏi nơi hỗn chiến đó.
Tới gần bờ sông, ngựa không hiểu sao ngày càng đi chậm lại rồi cuối cùng gục ngã xuống, Châu cách cách tức giận xuống xe, đá cho nó vài nhát rồi phát hiện ra kim châm tẩm thuốc mê mà Hà Tam Cô đã phi vào cổ ngựa. Nàng hì hụi kéo Lăng Lam ngã khỏi xe tới bờ sông rồi dìm xuống nước, mạnh tay xiết cổ.
Trong giờ khắc ấy, mọi kỉ niệm chợt ùa về như đám lá khô bị gió thổi bay quét vào tâm trí nàng. Cái ngày ấy, cái ngày xa xôi ấy…
Châu cách cách đứng dưới gốc cây, nàng bám chặt lấy gốc cây, sợ chẳng may cái cây này đổ thì Lăng Lam chắn chắn què, bàn tay nhỏ bé của đứa bé gái tám tuổi run vì sợ hãi, giọng chỉ lí nhí vang lên:
- Lam ca ca… huynh cẩn thận đó…
Lăng Lam đang trèo cây, tay cố với tới ngọn đang vắt vẻo con diều giấy trắng muốt, nói xuống:
- Châu nhi yên tâm, ta chỉ chút nữa thôi là sẽ lấy được cho muội.
Lăng Lam cứ rướn, Châu cách cách càng sợ hãi, nhắm mắt co người lại.
Tới khi bàn tay ấy chạm vào cánh diều, sắp lấy được thì cả người Lăng Lam mất đà lao xuống đất, cánh diều thoát khỏi những cành cây chằng chịt thì cũng theo đó mà nương theo gió thoát ra bay vút lên trời.
Bịch.
Âm thanh cực êm ái, Lăng Lam vốn nghĩ mình sẽ gãy cổ nhưng thực ra nàng đáp đất cực mềm mại. Mắt đang sợ hãi nhắm lại nãy giờ cũng từ từ ti hí mở ra. Dưới thân nàng, bị đè cho bẹp là khuôn mặt cạu cọ của Cự Dã. Hắn hất nàng ra, xoa xoa cái lưng mình, gắt:
- Trèo cây thì ngu mà ngã thì khôn nhỉ? Nhằm đúng chỗ êm mà ngã!
- Hê hê.- Lăng Lam cười, phủi đám cỏ vướng trên ống tay áo, sung sướng đứng dậy. Chẳng hiểu sao tự dưng lại có cái bị thịt dưới gốc cây ưu ái cho nàng khỏi gãy cổ nên thực tình nàng đang rất sướng.- Ngươi tới đây làm gì thế? Không xun xoe bên Huệ phi nữa à? Lớn tồng ngồng rồi còn ra chỗ trẻ con bọn ta chơi làm gì?
Cự Dã liếc nàng một cái rõ sắc rồi tới bái kiến Châu cách cách. Hóa ra là Hoằng Lịch hiện vừa phê duyệt tấu chương xong, đang rỗi rãi mà bị cả thái giám thân cận lẫn muội muội bỏ rơi, không có ai chơi cùng nên đang buồn rầu, sai hắn lôi cổ hai nhân vật ấy về nghịch với hắn.
Lăng Lam cười hề hề, vỗ vai Cự Dã, nói cực kì thành khẩn:
- Cự Dã ngươi xem, chỗ này xa Càn Thanh cung như thế, bước chân của Châu nhi thì ngắn, ta vốn từ khi sinh ra đã lề mề, về tới nơi chắc chắn là trời đã tối, thể nào hoàng thượng cũng trách phạt ngươi. Hay là…
Nàng nhìn hắn đầy hàm ý, tên đại nội mật thám thông minh này lườm nàng một cái rõ sắc rồi một tay ôm Châu cách cách vào lòng cực dịu dàng, một tay nhanh chóng vác nàng lên vai khinh công như bay.
Lăng Lam nàng cho dù có la lối tới thế nào thì tên chết tiệt này cũng không chịu đổi cách mang nàng. Tại sao lại có sự phân biệt đối xử như thế? Nhẹ tay với nàng một chút thì hắn chết à? Đúng là đồ nhỏ nhen!
Châu cách cách thấy Lăng Lam la tới khản giọng thì cực kì thương cảm, khều khều tay áo Cự Dã, mắt rơm rớm nói:
- Dã huynh ơi… Lam ca ca chắc khó chịu lắm… huynh…liệu có thể…
Cự Dã liếc Châu cách cách một cái sắc lẻm, vậy là nàng im bặt.
Lăng Lam đưa tay gãi mông, tên này đúng là đồ kinh dị, nói thì ít mà lườm thì nhiều. Đàn bà trả về tiền! Chỉ khổ cho cái nàng Huệ Như kia, ngày trước là thanh mai trúc mã với hắn, chắc chắn đã chịu nhiều uất ức nên mới từ hôn chạy theo Hoằng Lịch như thế! Haizz… Thế mới nói, vạn sự trên đời đều có lí do của nó…
Cự Dã đang khinh công trên nóc hoàng cung thì phát hiện ra phía xa có bóng dáng mỹ nhân hắn hằng thương nhớ. Lăng Lam thầm kêu khổ, quả nhiên, chỉ vài giây sau…
Bịch.
Hắn ngang nhiên đánh rơi nàng và Châu cách cách ngã xuống đất, xun xoe tới bên Huệ phi như cún con thấy chủ, chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi ngoe nguẩy nữa thôi là đủ bộ.
Lăng Lam đứng dậy, hằn hằn học học định lao tới tính xổ với hắn nhưng mà cuối cùng vẫn tỉnh táo không động thủ. Cự Dã hắn võ công cao cường, mưu mô giảo hoạt, đấu khẩu hay đấu lực nàng đều chắc chắn thua, tốt nhất là im cho đỡ hoài công lực.
Đỡ Châu cách cách đứng dậy rồi hai kẻ lùn tí hin cùng dắt tay nhau về cung Càn Thanh trong tâm trạng cực-kì-bực-bội.