Thái Giám

Chương 22: Chương 22




Về thăm… nhà?” Tiêu Ngữ nghi hoặc nhìn về phía Hạ Vô Ưu, hắn không phải không kích động, chỉ là ngày ấy tiến cung, tổng quản thái giám nhiều lần nhấn mạnh câu nói: “Vào trong cung, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể trở về, nên sớm yên phận đi”. Những lời này hắn hai mươi năm qua luôn ghi nhớ, cho dù lúc đầu còn có huyễn tưởng đến chuyện về nhà nhưng sau nhiều năm như vậy, một chút huyễn tưởng cũng đã sớm bị năm tháng tiêu diệt, vì vậy tối nay Hạ Vô Ưu nhắc đến chuyện này, hắn trong lúc nhất thời cũng không có quá nhiều phản ứng chỉ biết dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đối phương.

“Đúng vậy, về thăm nhà”. Hạ Vô Ưu trở mình một cái, nhìn đôi mắt hắn cười như gió xuân: “Trẫm một tháng nữa sẽ xuất cung, nếu như ngươi… biểu hiện tốt, ân, trẫm có thể sẽ suy nghĩ việc đưa ngươi theo, nếu có qua nhà ngươi, sẽ cho ngươi về thăm nhà, lẽ nào ngươi không muốn tận mắt thấy lễ thành hôn của đệ đệ mình? Không muốn được gặp lại người thân? Không muốn gặp lại con của ngươi…” Còn chưa nói xong, Tiêu Ngữ đã “Soạt” một tiếng ngồi dậy, tay hắn đã nắm chặt y phục của Hạ Vô Ưu lúc nào không hay, lại không ngừng la lên: “Hoàng thượng, ta…ta muốn… ta muốn về, dù cho chỉ có thể nhìn qua một chút, hoàng thượng, người… người sẽ cho ta về sao? Thực sự sẽ cho ta về sao? Ta…ta sẽ chỉ nhìn một chút thôi, nhìn xong cho dù có phải chết ngay lập tức ta cũng cam tâm tình nguyện, ta…”

Hạ Vô Ưu che miệng hắn lại, rồi vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cái gì nhìn qua một chút rồi ngay lập tức chết, nếu nói như vậy trẫm còn đưa ngươi về làm gì?” Tiêu Ngữ vội vã gật đầu: “Ân, sẽ không chết, hoàng… hoàng thượng, người thực sự sẽ…” Hắn do dự nhìn Hạ Vô Ưu, nếu như hắn lấy chuyện này ra để trêu đùa thì thực sự quá là độc ác.

“Ánh mắt của ngươi nói cho trẫm biết, nếu như trẫm nói dối ngươi, chỉ sau một khắc ngươi sẽ bổ nhào vào người trẫm cắn trẫm đến chết”. Hạ Vô Ưu cười cười nắm lấy hai tay của hắn: “ Ngươi thực sự làm trẫm thấy đau xót, ha hả, Tiêu Ngữ, đây là lần đầu tiên trẫm thấy ngươi có biểu hiện như vậy, vì có chuyện cầu xin trẫm nên cũng là lần đầu tiên sử dụng kính ngữ, lúc trước ngươi không phải đều xưng hô ngươi a với trẫm sao? A, không nghĩ tới biểu hiện khi kích động của ngươi lại khả ái như vậy, làm cho trẫm nhìn không ra”. Hắn nói xong lại nhéo nhéo chóp mũi Tiêu Ngữ một chút, vui vẻ nói: “Bộ dáng như vậy là sao? Đang hối hận chuyện đêm này bị trẫm triệu thị tẩm sao?”

Tiêu Ngữ lập tức lắc đầu, mặt khác vội vàng nói: “Không hối hận không hối hận, hoàng thượng… người…người thực sự sẽ mang… mang ta về quê sao?” Hắn kích động đến mức nước mắt đều theo đó mà rơi xuống.

Hạ Vô Ưu nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt trên mặt hắn, gật đầu nói: “Trẫm là thiên tử, kim khẩu ngọc nha, sao lại có thể lừa gạt Tiêu Ngữ đáng thương được chứ? Ha hả, ngươi cũng quá ủy khuất rồi, ở dưới trẫm đau nhức rên rỉ mà cũng không chịu lên tiếng, trái lại chỉ biết thỏa mãn “huynh đệ” của trẫm, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế làm nó lại càng thêm hưng phấn, ngươi phục tùng làm trẫm cùng “huynh đệ” của trẫm thỏa mãn, trẫm giúp ngươi làm chút việc nho nhỏ cũng là điều nên làm”.

Tiêu Ngữ hiển nhiên quên câu kia “đau nhức rên rỉ mà cũng không chịu lên tiếng, trái lại chỉ biết thỏa mãn “huynh đệ” của trẫm, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế làm nó lại càng thêm hưng phấn, ngươi phục tùng làm trẫm cùng “huynh đệ” của trẫm thỏa mãn, trẫm giúp ngươi làm chút việc nho nhỏ cũng là điều nên làm”, hắn nào có vĩ đại như thế, huống gì lời nói hạ lưu vô sỉ như vậy mà Hạ Vô Ưu thân là hoàng đế lại có thể nói ra mà mặt không hề biến sắc.

Thế nhưng đêm này Hạ Vô Ưu thực rất ôn nhu a. Tiêu Ngữ im lặng suy nghĩ: hắn đồng ý cho mình về nhà, chịu giúp mình lau đi nước mắt, còn có nụ hôn nhẹ kia nữa, vì cái gì hắn lại tự nhiên tốt bụng như vậy, nếu là người khác thì sẽ cảm động đúng không? Nếu như không phải đã hiểu rõ tính cách của đế vương, mình cũng sẽ chìm đắm thật sâu sao? Chìm đắm trong sự quan tâm của quân vương trong tình yêu này. Cho dù biết hắn thỉnh thoảng mới lộ ra chút dịu dàng, hắn cũng sẽ không tình nguyện những hành động như vậy suốt đời.

“Tiêu Ngữ, ngươi còn chưa nói với trẫm nhà ngươi ở chỗ nào vậy?” Hạ Vô Ưu ha hả cười, một đôi tay xấu xa không ngừng di chuyển trên thân thể trần trụi, Tiêu Ngữ đáng thương tất cả ý chí kiên cường đều bị hai chữ “về nhà” làm biến mất sạch sẽ, cũng không dám phản kháng, e sợ sẽ chọc giận Hạ Vô Ưu làm hắn đổi ý. Suy nghĩ một chút, cho dù thực sự không được về nhà, bản thân cũng không thể phản kháng được sự ân sủng của đối phương, chi bằng cứ nhẫn nhục chịu đựng, sớm một chút làm hắn thấy thỏa mãn là tốt nhất. Đương nhiên, sau khi về nhà làm cho hắn không còn muốn mình nữa còn tốt hơn.

Hạ Vô Ưu nếu như biết người bên cạnh mình lúc này vẫn đang nghĩ làm thế nào để hắn mất đi hứng thú e rằng sẽ thổ huyết mất. Sau lớp màn trướng, hắn nhẹ giọng hỏi tục lệ ở quê hương Tiêu Ngữ. Tiêu Ngữ quê ở Dương Châu, lập tức thao thao bất tuyệt kể về nơi đó. Kỳ thực hắn bị đưa vào cung khi tuổi còn rất nhỏ, tất cả về quê hương đều trở nên mơ mơ hồ hồ, những điều này chỉ là từ trong những lá thư hắn mới biết, lại thêm những kỷ niệm thuở nhỏ ùa về, kể lại cho Hạ Vô Ưu nghe. Hạ Vô Ưu trước đó cũng đã từng đến Dương Châu, hắn đương nhiên biết nơi nào phồn hoa, chỉ là không hiểu vì sao, khi nhìn thấy đôi mắt tỏa sang lấp lánh của Tiêu Ngữ, bởi vì hưng phấn mà cả mặt đều ửng đỏ, còn có đôi môi mỏng duyên dáng kia chưa bao giờ lại kích động mà nói nhiều như vậy, hắn thầm nghĩ so với khi hôn còn thú vị hơn nhiều, hai người một người nói đến mê mẩn, một người nghe đến ngây người, trong chốc lát trong phòng chỉ còn lại thanh âm mềm mại uyển chuyển của Tiêu Ngữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.