Thái Giám

Chương 47: Chương 47: Đại kết cục




Hạ Vô Ưu địa khái là quá đắc ý, quả nhiên không có phát giác, còn đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, loại dược này là thần bí nhất trong võ lâm do Nguyên Thánh giáo giáo chủ chế ra, Hông Mặc trước kia nhân duyên vừa khéo cùng vị giáo chủ này… Ách…chung sống một thời gian ngắn, cái kia… sau đến hắn…thuận lợi lấy được viên dược này… Vốn là nghĩ đến lúc mình gặp nguy hiểm thì dùng, ai biết lại bị trẫm sờ tới. Lúc đầu hắn còn không chịu cho, ngu ngốc, cũng không ngẫm lại, thuộc này là vị kia giáo chủ chế ra, triệu chứng gì hắn đương nhiên nhất thanh nhị sở, có thể dùng dược này để tránh sự truy đuổi của hắn sao? Hừ, cho dù có thông minh đến đâu cũng có lúc ngốc đến buồn cười”.

Do người kia lúc đầu thì ấp úng lúc sau lại nói lầm bầm Tiêu Ngữ biết người tên Hồng Mặc cùng vị giáo chủ nọ không phải chỉ là một loại cố sự bình thường., bất quá lúc này không phải thời gian thỏa mãn lòng hiếu kỳ, dù thế nào thời gian sau này của bọn họ còn dài, bây giờ việc cần biết nhất chính là việc kia.

“Nếu… Ngươi biết…Ân, là dược giả chết, buổi tối hôm đó, vì sao còn làm bộ làm tịch, ân, làm ta một chút hoài nghi cũng không có…” Ngữ khí đã rất nguy hiểm, vẫn còn đang chìm đắm trong kiệt tác của mình Hạ Vô Ưu không có phát hiện, ha hả nở nụ cười: “Tiêu Ngữ ngươi cũng biết ngươi là người sống hướng nội, nếu như trẫm muốn được nghe chính ngươi nói ái ngữ, e rằng không phải là một chuyện dễ dàng a, nhưng con người đến khi gần kề cái chết, lời nói thật nào cũng có thể nói, trẫm diễn một vở kịch đau lòng với ngươi, ngươi không phải đều hướng trẫm thẳng thắn nói sao? A, mỗi khi nhớ đến những lời hôm đó của ngươi, trẫm đều cực kì hạnh phúc a. ‘Có những lời này của hoàng thượng, như vậy đủ rồi, ngươi… không được quên Tiêu Ngữ, ta không cầu người khắc khắc đều nhớ đến ta, bới vì đó là điều không thể, ta chỉ cầu hoàng thượng… tương lai sau này lại có người mà ngươi sủng ái, sẽ ở vườn hoa dưới ánh trăng thỉnh thoảng… trong đầu người lại xẹt qua hình ảnh Tiêu Ngữ… khuôn mặt’ còn có câu kia ‘Không oán cũng không hận… Chỉ có không cam lòng… Chỉ là không cam lòng… Vì sao ngươi lại là hoàng đế? Vì sao lại không để chúng ta… đầu bạc răng long… Không cam lòng a… Vì cái gì không thể…’ ha ha lúc đó trẫm cảm động muốn khóc, a, thực sự là chỉ nghĩ đến đã khiến lòng người ấm áp dễ chịu a”.

“Ấm áp… Ấm áp cái đầu ngươi…” Người bị hại cuối cùng nhịn không được nữa, đứng dậy trèo lên người Hạ Vô Ưu chuẩn bị cắn.

Mỹ nhân chủ động tìm đến là việc tốt, thế nhưng khi Hạ Vô Ưu nhìn thấy đôi mắt ánh lên hung quang, lập tức nhớ đến hắc y nhân kia lúc bị cắn tai, hắn mãnh liệt rung mình một cái, huynh đệ ở khố hạ sau khi xem xét tình huống, cũng nhanh chóng thu lại tư thái oai hùng. Hạ Vô Ưu chật vật nhảy xuống giường, bị Tiêu Ngữ đuổi ra đến gian ngoài, nghĩ đến thể diện của hoàng đế, Hạ Vô Ưu vội vã ho khan vài tiếng, cố gắng bình tĩnh nói: “Y Đức, cái kia… Tiêu Ngữ càng ngày càng không có phép tắc, còn dám đánh trẫm, khái khái, hảo hảo quản lí thủ hạ của ngươi, biết không? Nhanh, giúp trẫm ngăn cản một chút”. Thấy Tiêu Ngữ ở trong phong bắt đầu mặc quần áo, hắn vội vàng nhắc chân chuồn mất. Bởi vì vội vội vàng vàng chạy đi nên hắn không có phát hiện những người trong phòng mặt đã đen như đáy nồi.

“Các ngươi thử nói xem, nếu là diễn kịch, vì cái gì mà lúc Tiêu Ngữ chết xong hoàng thượng lại bi thương như thế?” Lạc Cầm là người đầu tiên đưa ra nghi vấn trong lòng.

“Hừ, khẳng định là để cho chúng ta xem rồi, hoàng thượng không nhìn thấy chúng ta khổ sở thì sẽ khó chịu”. Duyên Hỉ đưa ra cho mọi người đáp án.

“Một chủ tử xấu xa như thế, chúng ta có cần phải giúp đỡ hắn không?” Không hẹn mà cùng hỏi một câu rồi lại không hẹn mà cùng trả lời: “Không, để Tiêu Ngữ đuổi theo giết hắn đi, hừ, chúng ta khổ sở nhiều ngày như thế, giờ cũng nên đến lượt hắn” [Ôi mẹ ơi, Đùa à mấy bạn cung nữ thái giám thật là có biết anh ý là vui không =))) ]

“Thế nhưng… Hắn dù sao cũng là hoàng thượng a”. Vẫn có một thanh âm do dự vang lên [ Cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện nha ]

Y Đức bỗng nhiên nở nụ cười thản nhiên nói: “Không cần phải lo, đừng quên, Tiêu Ngữ hiện tại là hoàng hậu, không phải là những những tiểu thái giám cung nữ như chúng ta có thể ngăn cản được. Ân, kì thật nghĩ kỹ lại, hoàng thượng ngày đó nói là “ban thưởng phong” mà không nói là “truy phong” [Cái này chắc là phong làm hoàng hậu, ban thưởng là còn sống, mà truy là dành cho người đã chết], nếu như chúng ta không bị hắn lừa đảo triệt để thì chắc chắn sẽ có nghi ngờ, kết quả là chúng ta lại không công thương tâm khổ sở như thế nhiều ngày”. Hắn nói xong nhìn Tiêu Ngữ ở bên trong cuối cùng cũng mặc áo khoác đầy đủ hô lớn: “Hoàng hậu, đi thôi, chúng ta đều ủng hộ ngươi hung hăng cho hoàng thượng nếm chút khổ sở”.

Đã qua nửa đêm, đêm đầu mùa đông lạnh thấu xương, nhưng ngự thư phòng lúc này lại ấm áp như mùa xuân, Tiêu Ngữ truy sát tới nơi lại giống như là gà trống tự đưa mình đến miệng hồ ly. Tại trong đó làm xong một hồi vận động, Tiêu Ngữ lại thấy Hạ Vô Ưu rơi vào trầm tư, nhịn không được hỏi: “Ngươi lại đang suy nghĩ việc xấu xa gì?”

Hạ Vô Ưu thở dài: “Nga, trẫm đang suy nghĩ, nếu như lúc thả các đại thần ra, để cho bọn họ biết phán tử bọn họ chỉ là một hồi diễn kịch, bọn họ có phải hay không ở trên triều giết vua tạo phản”

Tiêu Ngữ quay đầu đi. Ân, đây cũng là một vấn đề nghiêm trọng, bất quá để Hạ Vô Ưu tự mình nghĩ biện pháp là được rồi, thực sự mà nói hiện giờ tất cả nhìn có vẻ như viên mãn, cho dù có chút rắc rối, hắn cũng nhất định giải quyết được. Đúng vậy, nhất định có thể giải quyết được, ha hả. Mỉm cười thỏa mãn, Tiêu Ngữ dần chìm vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.