Ngoại truyện 2: Tình trạng rối loạn của công chúa.
Editor: Cẩm Yên.
Beta: Trịnh Phương.
-- Có soái ca nhiệt tình cầu hôn, nên nhẩy cẫng vui mừng, hay là nên xông
tới dội cho hắn gáo nước lạnh, mắng hắn một trận rằng hắn nhận lầm người rồi?
Quạ đen kêu quang quác bay qua đỉnh đầu, ta tiếp tục đờ
người sắm vai tảng đá nhìn Thẩm Không Minh trước mặt. Ừm, cái tên lang
sói đến từ Phương Bắc này thật sự rất có tư thái vương giả, kể ra thì
rất tuấn tú, thật có cảm giác. Nhưng hắn đến là để hòa thân, ta lại
không phải công chúa, tuy là công chúa đã bỏ trốn theo trai, thế nhưng…
cũng chưa từng nghe đến việc Thái hậu phải gả thay. Cho nên, chỉ có thể
nói, ta không được phép hy vọng xa vời với soái ca nữa rồi… Than ôi, vì
cớ gì soái ca đều là của nhà người khác, vì cớ gì vừa đến cổ đại, khắp
nơi đều là soái ca? Lẽ nào thực sự là bởi vì môi trường không bị ô nhiễm cho nên đất thiêng sinh người ưu tú hay sao? Mẹ nó, nền sản xuất công
nghiệp hiện đại hóa kia hãy trả lại soái ca cho ta!
Thế nhưng, vấn đề cốt yếu là, ta nên làm gì với tình huống này bây giờ?
Trông nụ cười vô cùng mê người đến mức chói lóa của soái ca, ta nhận ra Thẩm
Không Minh này cũng không giống như Hạ Hầu Dận, Hạ Hầu Duật, Hạ Hầu Du,
mà là thuộc kiểu soái ca chói sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Rất khó
tưởng tượng người như thế cư nhiên lại là một Hoàng đế. Ôi, lãng phí
rồi, thật sự là lãng phí quá đi rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, ta cuối
cùng vẫn nhịn đau hất tay hắn ra. Ánh mắt Đại nhi tử sắp phun hỏa đến
nơi, khóe miệng tiểu nhi tử cũng đã muốn rút gân rồi, nếu ta cứ giữ mãi
vẻ muốn chiếm lấy soái ca này, phỏng chừng bọn chúng sẽ muốn chém ta
trước tiên mất, oa oa.
Vì vậy ta không tình nguyện mà lùi về phía sau, rút tay ra, áy náy nhìn vẻ mặt tràn đầy hy vọng nhìn ta của Thẩm
Không Minh, cười cười mở miệng, “Xin lỗi, ta không phải là công chúa Hạ
Hầu Lâm, ta là thái hậu Đoạn Phiêu Phiêu, xin được chỉ giáo nhiều hơn”.
Thật ngượng, người ta không biết lễ nghi hoàng gia, thiếu sót thì xin
chỉ giáo, vậy cũng không sai chứ?
“Thái hậu? Thái hậu?!” Thẩm
Không Minh vốn còn cho rằng mình sắp thành công, sau khi nghe ta nói
xong liền bật dậy la lớn với ta: “Gạt người, nàng mà là thái hậu?”
“Đúng vậy, ta là thái hậu, không thể giả được, cho nên ngươi vẫn nên đi tìm
công chúa đích thực của ngươi đi”. Ta bĩu môi, nghiêm túc nói rõ.
“Thật đáng tiếc, khó có khi ta vừa ý một người đẹp, không ngờ lại là Thái
hậu, vận số của ta đây thật sự cũng quá kém đi.” Thẩm Không Minh nhất
thời giống như trái cà héo, ủ rũ mở miệng: “Được rồi, công chúa đâu,
nàng ở đâu?” Một bộ sống dở chết dở.
Ặc, ta chớp chớp con ngươi nhìn hắn, tiểu tử này làm sao vậy? Chịu đả kích vì thất tình?
Ta ngẩng đầu dò xét Hạ Hầu Dận, Hạ Hầu Du, hai người này cùng nửa cười nửa không mà nhìn ta. Đặc biệt là Hạ Hầu Dận, vẻ mặt tối thui tựa như ta
thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, mà vẻ mặt của Hạ Hầu Du không đổi. Kính nhờ,
Thẩm Không Minh nhận lầm người liên quan gì đến ta cơ chứ. Dáng vẻ trẻ
trung cũng không phải lỗi của ta, có được hay không hả.
Kết quả
là, buổi đón tiếp khôi hài kết thúc một sự hiểu lầm đến gà bay chó sủa.
Sau đó, Hạ Hầu Dận cho bắt đầu yến tiệc, kéo tinh thần hoảng hốt của
Thẩm Không Minh trở lại. Hạ Hầu Du vừa lôi kéo ta đuổi theo, vừa cười
đến mờ ám với ta: “Ta đã nói rồi, ngươi không đi tìm phiềm toái, phiền
toái cũng sẽ tìm đến ngươi thôi.”
“Ngươi nằm mơ đi, chuyện này
liên quan gì tới ta, tuổi còn trẻ cũng không phải lỗi của ta”. Ta hung
hăng trợn mắt nhìn tiểu nhi tử một cái, thật là tự vạch áo cho người xem lương: “Vậy, làm sao bây giờ? Dù sao tiểu tử này cũng biết ta không
phải Hạ Hầu Lâm rồi, các ngươi đi đâu tìm Hạ Hầu Lâm chân chính cho hắn
đây?” Đây mới chính là vấn đề trọng điểm. Hừm, hơn nữa, thật đáng tiếc,
khó có khi gặp trúng một đoại soái ca đẹp trai rạng ngời như vậy, lại
không thể là của ta, thật thảm.
“Ừm, vấn đề khó khăn kiểu này
liền giao cho hoàng huynh giải quyết đi, ta đoán tám phần mười bây giờ
huynh ấy đã nói rõ tình hình với Thẩm Không Minh rồi, chỉ có điều, cũng
không biết giải quyết như thế nào nữa”. Hạ Hầu Du sờ cằm một cái, lơ
đãng nói: “Dù sao thì, riêng ta cảm thấy, bất luận là gả người đẹp nào
đi cũng được, chứ nếu như thực sự cưới Hạ Hầu Lâm vào cửa, nửa đời sau
của hắn mới là xong đời đấy.”
Nghe lời nói của tiểu nhi tử, ta
cũng hiểu được, lòng không khỏi sầu muộn. Quả thật là với tính tình của
Hạ Hầu Lâm, không quậy tung lên, khiến hậu cung đại loạn mới là lạ, đoán chừng sẽ mang lại hậu quả vô cùng kinh người.
“Nói cũng phải,
nhìn cũng đủ biết. Aizzz, thật đáng tiếc mà.” Ta liếc nhìn soái ca tao
nhã phóng khoáng Thẩm Không Minh, không ngừng tiếc nuối vì không thể có
được hắn.
“Thế nào, hắn có thể đẹp trai hơn ta sao? Phiêu Phiêu,
ngươi mất hồn thật rồi.” Hạ Hầu Du nhạy bén phát hiện tình trạng của ta, bắt đầu quay qua chế nhạo.
Ta liếc xéo hắn một cái: “ Ngươi đẹp
trai thì cũng vô dụng, người ta ở trong hậu cung này, nhiều trai đẹp
cũng chỉ có thể nhìn cho no mắt, hiếm có khi gặp được soái ca vừa gặp đã yêu ta, ta lại không thể chiếm lấy, đương nhiên cảm thấy vô cùng thiệt
thòi, rất phiền muộn.” Còn không mất hồn, chán nản mới không phải nữ
nhân đấy, aaa!
“A, là vậy sao, ta cứ nghĩ tại sao gần đây Phiêu
Phiêu trông thật mất tinh thần, thì ra là đang tư xuân nha…” Hạ Hầu Du
kéo dài âm cuối, làm như vừa vỡ lẽ, bộ dáng thật đáng đánh.
Ta
chẳng thèm tranh luận với hắn, buồn rầu mở miệng: “Ngươi sai rồi, Hạ Hầu Du, không phải là ta thèm muốn đàn ông, mà là muốn được hạnh phúc, ở
đây, ngươi tưởng rằng ta có thể hạnh phúc sao?” Nói xong, ta mặc kệ Hạ
Hầu Du, tự đi thẳng lên phía trước. Ta là một nữ tử bình thường, sao có
thể không khát vọng có được hạnh phúc thật sự? Mà nhìn hạnh phúc hiển
hiện ngay trước mắt cứ thế vuột khỏi tầm tay, đương nhiên ta sẽ cảm thấy khổ sở. Cái tên khốn Hạ Hầu Du kia, hoàn toàn chẳng biết cái thá gì cả!
Nhưng thật kỳ quái, hắn không phải là ta, không biết cũng là bình thường, sao ta lại vì thế mà tức giận như vậy?
Thôi, mặc kệ hắn, yến hội bắt đầu rồi, ta có được một bữa cơm đủ no là tốt rồi.
Mà Hạ Hầu Du, từ lúc bị ta trách móc xong vẫn không sát tới chỗ ta, chỉ
ngồi bên cạnh nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, ta cũng lười quản
đến hắn. Về phần Hạ Hầu Dận, một mực cùng bạn học Thẩm Không Minh trao
đổi làm quen, ta coi như hiểu, chẳng qua là ngoại giao, là kết giao trên bàn rượu mà thôi.
Nhưng không thể không nói, rượu quá tam tuần, Thẩm Không Minh đã dần buông lỏng, có điều cũng liền dẫn tới nội dung chính: “Công chúa đâu? Nếu có thành ý, có phải cũng nên để ta gặp mặt công
chúa hay không?” Thẩm Không Minh hỏi.
Hạ Hầu Dận cứng ngắc, sau
đó bắt đầu thở dài, lát sau liền kể khổ: “Aizzz, tiểu muội của trẫm ấy,
trẫm vốn muốn gả nàng cho một người tốt, là ngươi thì ta cũng an tâm,
thế nhưng từ nhỏ nó đã bị trẫm cùng phụ vương nuông chiều sinh hư, không ngờ vừa nghe nói phải xuất giá liền uy hiếp trẫm, bỏ nhà ra đi cùng
thần tử của trẫm, còn nói cái gì mà nhất định phải tự do yêu đương.
Ngươi xem đi, ta thật sự chẳng còn mặt mũi gặp người khác nữa.” Chà, núi băng này giả bộ đáng thương cũng rất giống đó chứ.
Thẩm Không
Minh bấy giờ lập tức chập mạch, sau đó tròng mắt chớp đảo vài cái, rốt
cuộc tiếp nhận được nội dung câu chuyện của Hạ Hầu Dận: “Ừm, tóm lại
chính là, hôn sự này không thành đúng không?” Một lời trúng phóc.
“Không không, dĩ nhiên không phải, tiểu muội trẫm không tốt, không xứng với
Vương thượng, nhưng những tiểu thư khuê tú khác trong triều, bất luận là ai, nếu vương thượng đã coi trọng, cứ mở miệng, coi như là Bổn vương
bồi tội cùng ngài.” Lời nói của Hạ Hầu Dận vừa chuyển, lập tức thi triển mỹ nhân kế.
“ Phải không? Thật chứ?” Thẩm Không Minh cười cười,
không hề tức giận, cũng không có chút hưng phấn, nhìn ra được hắn là một nhân vật không tệ, đối mặt với chuyện này lại có thể mặt không đổi sắc. Ấn tượng của ta đối với hắn càng tốt hơn.
Chẳng qua, không biết
sự tình ra sao, ta cuối cùng phát hiện người này không ngừng nhìn ta,
hơn nữa ánh mắt kia còn vô cùng kỳ quái.
“Đó là chuyện đương
nhiên, chuyện này vốn là lỗi của trẫm, ngươi đã không chê trách, trẫm
cũng nên giải quyết triệt để vấn đề này.” Hạ Hầu Dận gật đầu, sau đó khẽ vung tay. Một hàng người đẹp tiến lên phía trước, tinh thần hết sức
phấn chấn. Không trách được, thấy soái ca trước mắt, hết thảy sói cái
nơi đây đều bị chấn động, thiếu chút nữa là đã trực tiếp nhào tới.
Tiếc là, nhiều mỹ nữ như vậy, sắc mặt Thẩm Không Minh vẫn không chút lay
động, bộ dáng không thèm để ý, khiến cho mọi người đều sốt ruột.
“ Hạ Hầu Dận, chúng ta là hai nước láng giềng, cũng là bạn bè, lần này ta tới, quả thật là vì muốn thúc đẩy mối quan hệ đôi bên càng thêm tốt
đẹp, nhưng mà công chúa không nguyện ý làm thê tử ta, miễn cưỡng cũng sẽ không hạnh phúc, mà Bổn vương cũng không muốn chon vùi hạnh phúc của
bản như vậy. Cho nên, ý tứ của Bổn vương chính là đằng nào cũng phải kết hôn, không bằng lấy người mình ưng thuận, ngài nghĩ sao?” Thẩm Không
Minh cười hì hì mở miệng, mặc dù lời này có phần bất kính, nhưng không
thể phủ nhận đạo lý trong đó, làm ta nhịn không được mà gật gù.
Vẻ mặt Hạ Hầu Dận không đổi, gật đầu nói: “Đúng vậy, Bổn vương đồng ý với
quan điểm này. Một khi đã như vậy, hẳn Tù Ảnh Vương đã có người vừa ý
rồi?”
“Có chứ.” Thẩm Không Minh bỗng nhiên cợt nhả mở miệng, sau
đó đứng lên, ánh mắt lướt qua các vị mỹ nữ phía trước, tầm nhìn đột
nhiên chuyển về phía ta, còn xuồng xã mỉm cười cùng ta: “Chỉ là không
biết Hoàng thượng có nguyện ý buông những thứ ngài yêu thích hay không.”
“Hả?” Sắc mặt Hạ Hầu Dận trầm hẳn xuống, nhịp tim của ta cũng bắt đầu tăng
tốc. Không biết từ lúc nào, Hạ Hầu Du đã nhích lại gần ta, bộ dáng muốn
bảo vệ, rất dễ nhận thấy, tất cả mọi người đều cảm giác được sự nguy
hiểm.
Chỉ là, bạn học Thẩm Không Minh cũng không có ý muốn giải
trừ (hủy bỏ) nguy hiểm, hắn từng bước đi tới chỗ, rồi đứng lại trước mặt ta, tươi cười rạng rỡ nói: “Thái hậu nương nương, không bằng ngài thay
công chúa gả cho ta đi, thế nào?”
“…” Ta không nói nổi một lời, triệt để hóa đá, qua đen kêu gào, bay loạn trên đầu…
Người xưa quả thật rất phóng túng, rất mạnh mẽ, vậy mà còn có thể cầu hôn với Thái hậu như ta. Nhưng người ta quả thật vô cùng rung động, đây chính
là lần đầu tiên trong đời có người cầu hôn ta, biết làm sao bây giờ.
Ta hoàn toàn rối rắm, mà hiện trường lại càng thêm hỗn loạn.
Tiểu nhi tử của ta đã coi Thẩm Không Minh như một loại động vật nguy hiểm,
gắt gao ôm lấy ta, đề phòng ta bị người khác chiếm mất. Về phần đại nhi
tử Hạ Hầu Dận, hắn đã phát ra tia x quang, hung tợn nhìn chằm chằm Thẩm
Không Minh, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn. Chỉ có ngài Thẩm Không
Minh nhàn nhã kia là vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nhìn ta, đợi câu trả lời.
“ Thái hậu nương nương, ý ngài thế nào?” Nói xong, lại nháy mắt một cái.
Ta như bị điện giật cho choáng váng, nhưng còn chưa đến nỗi ngu ngốc,
chẳng qua là bị trai đẹp làm cho rối loạn trận tuyến, khiến cho hai nhi
tử vốn rất thông minh của ta phát hiện ra thì coi như gặp họa lớn rồi.
Không được, không được, trai đẹp trong thiên hạ còn nhiều, việc gì ta phải
lưu luyến mỗi một cành hoa này, ta cần phải nhịn, rồi sẽ có trai đẹp,
rồi sẽ được cầu hôn, càng không thể không có hôn lễ. Phiêu Phiêu à, phải nhẫn nại, xuất cung mới là tốt nhất.
Vì vậy ta chớp mắt, làm bộ
khó xử nhìn hắn: “Việc này, Vương thượng, ngài nghe ta này, hôm nay ai
gia chỉ đến xem náo nhiệt, không phải đến tuyển lão công (chọn chồng).
Theo ta, hay là ngươi cứ chọn lấy một thê tử đưa về trước, nếu sau này
có ngày ta tuyển lão công, ngươi lại đến đăng ký, có được không?”
“ Như vậy sao…” Bất chấp mọi người xung quanh đang thổ huyết la liệt,
soái ca Thẩm Không Minh bày ra dáng vẻ vô cùng cao thượng mà suy ngẫm về đề nghị của ta: “Vậy hiện tại ta ghi danh trước có được không?”
Người này, quả nhiên không thể chỉ nhìn vẻ ngoài rạng ngời của hắn, trên thực tế, hắn thật sự là vô cùng… bá đạo.
Phải làm sao bây giờ?
Ta sờ sờ cằm, có cảm giác gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê*…
*Nguyên văn: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn. Đây là một câu thơ trong bài
“Dịch thủy ca” của Kinh Kha. Cả bài gồm hai câu: “Phong tiêu tiêu hề,
Dịch thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục phản”. Tạm dịch: “Gió đìu
hiu sông Dịch lạnh lùng ghê/ Tráng sĩ một đi không trở về.”