Editor: Tiểu Song
Quả nhiên xuyên qua chỗ nào cũng có , nhưng mà tôi lại xuyên qua thành thân phận của
”Ô ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Mơ hồ tỉnh lại, giống như nghe thấy tiếng khóc của một đám người, khóc lóc thảm thương, giống như cha mẹ chết vậy.
Tôi nghĩ đại khái là tôi đã xuống địa ngục, một đám quỷ đang ai oán khóc lóc bên tai tôi. Thiệt là, mất mặt người hiện đại quá, chết thì chết, có cái gì mà phải khóc. Lão tổ tông không phải đã nói sao? Mười tám năm sau là một hảo hán, khóc sướt mướt nhưng cũng được đầu thai, khóc cái quỷ gì.
Tôi nhẫn nhịn không ngừng liếc mắt, suy nghĩ đến cuộc đời của Tần Phiêu Phiêu tôi thật quá sức buồn, vừa thông minh vừa đáng yêu, lớn lên lại càng xinh đẹp và hào phóng, đó là quà tặng giữa cuộc sống và cái chết, thật là sự tuyệt vời điển hình. Kết quả những tên đàn ông kia lại không biết điều mà cưới tôi, thôi, bản tiểu thư cao quý như vậy, tại sao có thể cùng bọn họ ở chung, quá vũ nhục phong cách của tôi rồi. Giống như tôi vậy, thế nào cũng có một anh chàng đẹp trai, có tiền, dịu dàng, chung tình ở cùng. Chỉ là đời này là chết sớm, không thể trông cậy vào. Đời sau vẫn còn có thể trông cậy, quyết định, đời sau tôi nhất định phải gả cho người đàn ông tốt, cuộc sống sau này nhàn nhã hơn.
Tôi suy nghĩ rồi từ từ mở mắt, đại não còn hỗn loạn nhìn có chút không rõ, nhưng mà hình như tôi đang nằm trên một chiếc giường cao quý, bên cạnh là một đám nữ nhân mặc đổ cổ kính đang khóc, thì ra là tiếng khóc của các nàng phát ra, tôi choáng.
Chỉ là không khỏi cảm khái sự phát triển kinh tế của địa ngục và văn hóa a, xem một chút, tôi là một cô hồn như thế này lại nằm trên một chiếc giường hạng xịn, cái giường này xem ra được làm từ lâu, tuyệt đối là đồ cổ, hơn nữa còn rất hoa lệ, những nữ nhân này mặc đồ cổ đại, đã nói gần đây mọi người đang chuộng đồ cổ, ngay tại địa phủ này cũng yêu thích chủ nghĩa cổ điển đặc sắc, lưu hành vô quốc giới, quả nhiên là chân lý.
Chỉ là, bọn họ khóc cái gì?
Tôi chết cũng không khóc, bọn họ sao lại khóc? Chẳng lẽ họ thầm mến tôi? Không được không được, tôi đối với nữ nhân không hứng thú, tôi lắc đầu như trống lắc, liều mạng lui về phía, nhưng mà hiển nhiên họ đã phát hiện ra tôi, từng người một lộ ra vẻ mặt vui mừng, thét lên nhào tới chỗ tôi, “A, Thái hậu, người đã tỉnh rồi, ngươi thật tỉnh rồi sao?” Bộ dáng kích động này, giống như họ nhặt được vàng trên trời rơi xuống, quá quỷ dị. Chỉ là, cũng bởi vì bọn họ thật quỷ dị khiến tôi không chú ý nhiều.
”Tôi tôi…tôi. . . . . . tỉnh, các ngươi đừng tới đây.” Tôi sợ đến run một cái, mặc dù những tiểu cô nương này không nặng lắm, nhưng mà thân thể tôi lại yếu, không thể chịu được nhiều người nhào tới như vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến sức khỏe sau này đầu thai thì thế nào? Mặc dù nói quỷ cũng không sợ chết, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an tâm.
Chỉ là tôi lại bỏ quên cử động của những tiểu cô nương này, may là tôi nhanh rút về, tay vẫn bị nha đầu này nắm, cảm thấy đau ở bàn tay khiến mặt tôi nhăn lại tôi nỗ lực dứt ra, nhưng không bằng sức khỏe của người ta. . . . .
Đột nhiên tôi trở nên tái nhợt, không phải tôi đã chết rồi sao? Người chết sẽ không cảm thấy đau đúng không? Không thể nào. Nhưng tôi thật sự cảm thấy đau đớn, lại còn dùng sức giành lại, hơn nữa đầu ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp. . . . . .
Nói như vậy. . . . . . Tôi chưa chết?
Tôi ngơ ngác nhìn đám tiểu cổ nương mặc đồ cổ trang, lại dùng nhéo mặt của mình, thiếu chút nữa đau đến nhảy lên, lần nữa xác nhận tôi thật sự không chết. Nhưng ông trời của tôi ơi , không chết thì không chết, tôi rất vui mừng, nhưng đây rốt cuộc là đâu, tại sao lại có một đám người mặc đồ cổ trang ở đây, còn có cách bài biện đồ vật ở nơi này quá xa xỉ, này này này này. . . . . . Tôi chẳng lẽ đã xuyên qua đến một triều đại nào khác? Đi du lịch sao?
Mặt tôi xuất hiện vạch đen, dù sao thoát không nổi họ, như vậy để họ thích làm sao thì làm thế đo thôi, vấn đề là ai làm ơn nói cho tôi biết đây là địa phương quái quỷ nào đây? Tôi rốt cuộc đã đi đâu?
”Cái đó. . . . . . Khụ khụ, các ngươi có thể đừng khóc nữa hay không, buông tay ta ra, rất đau a.” Vấn đề thực tế ngay trước mắt, tôi quyết định tự cứu. Nhưng vừa mở miệng nói chuyện, tôi mới phát hiện cổ họng của tôi. . . . . . thật là khàn, kỳ quái, tôi đi xe giường nằm bị xe đè lên sao? Tôi buồn bực.
”A, Thái hậu, xin lỗi người, nô tỳ thấy Thái hậu tỉnh nên quá kích động, nô tỳ sẽ buông ra ngay.” Tiểu cô nương buông tay của tôi ra, tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, trên bàn tay in hai vết, mồ hôi rơi, Đại Lực Kim Cương Chỉ sao, tôi cắn lưỡi.
Chỉ là, tôi còn chưa kịp thả tay xuống, nhẹ một hơi, tôi lại không thể động đậy.
Không nên hiểu lầm, không có thích khách cầm kiếm chỉ vào đầu của tôi, cũng không phải những nữ nhân khóc sướt mướt này lại tỏa ra lực lượng cường đại, mà tôi rốt cuộc mới phản ứng. . . . . .
Vừa rồi họ gọi tôi là. . . . . . Thái hậu. . . . . .
Sau ót ta nhói lên, rầm rầm liền tiếng té xuống.
Qủy thần ơi, ông trời ghét tôi nên mới nguyền rủa tôi đến thế giới quái quỷ này đây hay sao?
Ưmh oa, tôi thật sự không muốn xuyên qua thời không, không muốn đi chuyến du lịch thời không miễn phí này, nhưng tại sao lại thế này? Đời trước tô không gả đi được, đời này lại là một quả phụ.
Trời gì thần gì, nếu là quả phụ bình thường cũng không có gì, thế nhưng lại là quả phụ hoàng gia. Tôi khóc, tôi còn có tuổi thanh xuân, không cần vô duyên vô cớ chạy tới đây biến thành bà lão thế này. Tại sao người ta có trai đẹp để yêu cuồng nhiệt? Tôi lại phải ở nơi cung đấu? Cuộc sống quả nhiên là không bình đẳng, xuyên qua đã là xiu xẻo, lại còn cho tôi ở một nơi không tốt chút nào, tôi muốn kháng nghị, tôi muốn chống án, tôi muốn chuyển kiếp!
Trước khi bất tỉnh, tôi còn nghe đám nữ nhân kia rống lên kinh thiên động địa: “Thái hậu, lão nhân gia vừa mới tỉnh, nếu người có việc gì không hay xảy ra chúng nô tì biết làm thế nào. . . .”
Lộn xộn quá đi, còn nữa, tôi mới 28 tuổi, không phải là lão nhân gia, không nên tùy tiện nói tôi là lão, tôi rất kiêng kỵ! Tôi lúc bất tỉnh vẫn còn ở trong lòng thầm nguyền rủa. Về phần các ngươi làm thế nào, tôi còn không biết mình nên làm thế nà thì quản các ngươi làm sao? Tất cả làm ơn đưa tôi tới ở nơi nào lạnh nhất, hừ!
Thành hoàng thái hậu, tôi muốn chuyển kiếp ………..