Editor: NaNi (hoathiennguyet)
―― Không có mạnh mẽ nhất, chỉ có mạnh mẽ hơn, vị công chúa này không đơn giản.
Rầu rĩ không vui từ trong phủ Thái Sư ra ngoài, thấy mắt tiểu nhi tử tỏa
sáng còn cố ý cười vô cùng ôn hòa kéo tay của ta, vừa càu nhàu vừa oán
trách, “Ai nha, Phiêu Phiêu, làm sao người đi vào lâu như vậy, người ta
chờ người chờ đến hoa cỏ cũng đều héo úa.” Hắn diễn quá, ta ở trong hậu
cung mới buồn bực đến cây cỏ cũng khô héo, để hắn ở ngoài cửa chờ ta một lát thì càu nhàu như vậy, thật là đáng ghét.
Ta cách xa trừng
mắt liếc hắn một cái, không nói câu nào bèn leo lên xe ngựa, hôm nay gặp phụ mẫu ca ca của ta, quyết tâm xuất cung của ta càng thêm kiên định
hơn.
Gặp quỷ, sống phóng túng ở hậu cung chờ chết chơi trò mập mờ với Hoàng đế nhi tử cùng nhóm tức phụ (con dâu) giở thủ đoạn tính toán
quỷ kế thật sự rất nhàm chán, người ta rất truyền thống, không hứng thú
với cuộc sống như vậy, ngay cả đấu tranh văn phòng cũng chơi không thắng mỹ nữ đơn thuần đáng yêu ta, vì an toàn nếu làm đám phi tử vô lương kia tức giận coi như sống dở chết dở, vẫn là tiết kiệm chút sức lực xuất
cung tìm tình yêu thứ hai của ta tương đối quan trọng tương đối thực tế. Chơi trò mập mờ với nam nhân của một đám lão bà,
thật không có cảm giác thành tựu, cuối cùng hắn lại không thể lấy ta làm lão bà của hắn, hơn nữa, cho dù hắn lấy ta cũng không hứng thú, ta
chính là phụ nữ hiện đại của thế kỷ 21, không có tâm tình làm vợ kế của
người ta, còn cùng một đám nữ nhân dùng chung một lão công, cái đó, thật sự rất không vệ sinh. . . . . .
Cho nên, phải gia tăng tốc độ, ngộ nhỡ soái ca nam nhân tốt đều bị nữ nhân khác cướp đi, không phải ta rất thê thảm sao.
Vì vậy dọc theo đường đi ta không đếm xỉa đến sự ồn ào của tiểu nhi tử Hạ
Hầu Du, đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, nghĩ nghĩ, cho đến khi
nghe một hồi ồn ào ở bên ngoài.
Quái lạ, âm thanh gì?
Ta
nhất thời hiếu kỳ lập tức vén rèm xe ngựa lên, lúc này mới phát hiện ra
thì ra là xe ngựa tiến vào khu náo nhiệt, thoạt nhìn xem ra hôm nay là
một buổi chợ phiên, thật là nhiều người, oa oa, rất nhiều đồ ăn ngon,
rất nhiều trò chơi, còn có người đang làm xiếc!
Lúc này ta nghĩ
tới cảnh tượng Tiểu Yến Tử làm xiếc, không nhịn được buột miệng cười,
không được không được, ta chưa từng đi dạo qua chợ cổ đại đấy, nói thế
nào hôm nay gặp được phải đi ra ngoài để mở mang kiến thức.
Kết
quả là, ta trực tiếp hoan hô một tiếng nhảy xuống xe ngựa, mà Hạ Hầu Du
nhìn thấy hành động điên cuồng của ta gương mặt đau khổ cũng nhảy xuống
đi theo.
”Phiêu Phiêu, chúng ta nhanh chóng hồi cung không được sao?” Tiểu nhi tử rất uất ức, một dáng vẻ bực dọc.
Ưm, đại khái cảm thấy phẩm vị của những tiểu dân khu chợ này quá thấp so với hắn.
”Muốn về tự ngươi về, ta hiếm khi ra ngoài một lần, đương nhiên là muốn chơi
thật vui.” Ta nháy nháy mắt, dáng vẻ mơ hồ vô cùng hưng phấn nhìn sự náo nhiệt ở bên ngoài, ánh mắt của tiểu nhi tử quét qua hiện lên sự mất
hứng, chợt nghĩ đến một chuyện thật sự nghiêm trọng, vì vậy một tay nắm
lấy tay hắn, “Ngươi có thể đi, hầu bao để lại, ngân lượng cũng phải để
lại.”Chuyện cười, nếu không ta đi ăn gió tây bắc sao?
Ta nháy mắt nhìn Hạ Hầu Du, Hạ Hầu Du cũng nháy mắt nhìn ta, ánh mắt vô cùng buồn
bã, “Phiêu Phiêu, không có ta hầu bao có quan trọng không?” Mặt tiểu nhi tử vặn vẹo, bị ta làm cho tức giận.
Ta nghiêm túc lắc đầu, đưa
ra ba ngón tay cẩn thận phân tích với hắn, “Dĩ nhiên không phải, nếu như ngươi theo ta đi dạo phố, ngươi giúp ta trả tiền, đương nhiên ngươi so
với hầu bao quan trọng hơn, nếu ngươi phải trở về, hầu bao dĩ nhiên so
với ngươi quan trọng hơn.”
”Vậy sao?” Tiểu nhi tử hoài nghi
nghiêm trọng phán đoán của ta, tiếp tục lẩm bẩm, “Làm sao cũng cảm thấy
hầu bao so với ta quan trọng hơn.”
”Được rồi, ai quan trọng có
quan hệ gì, hiện tại quan trọng nhất là rốt cuộc ngươi có muốn hay không muốn theo ta đi dạo phố ăn cái này cái nọ hẹn hò mua một ít đồ chơi.”
Ta không nhịn được, đấm đấm vào ngực của hắn một cái, “Nam tử hán đại
trượng phu, không phải là đi dạo phố hẹn hò thôi sao, vò tay nhăn nhó gì chứ, quyết định trong vòng năm giây cho ta, nếu không ta vứt bỏ ngươi.” Thật là, lãng phí thời gian quý báu bên ngoài cung của ta, tiểu tử này
nên đánh.
”Hẹn hò?” Không biết gân xanh tiểu nhi tử ở đâu hằn lên chi chít, chợt hai con mắt có hồn tỏa sáng lấp lánh, nhìn ta chằm chằm, vốn là vẻ mặt oán trách trầm trọng chợt tinh thần trở nên sáng láng,
vươn tay qua kéo tay của ta sau đó chạy như bay, “Vậy còn chờ gì nữa,
chúng ta đi mau, Phiêu Phiêu, người muốn ăn cái gì, thích cái gì, ta mua cho người!” Hạ Hầu Du biến thành kim chủ rồi.
Ta phun, đầu năm
nay nam nhân, trở nên biến hóa không ngờ . . . . Vô cùng nhanh chóng,
cái gọi là trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, cuối cùng hôm nay ta
cũng mở mang kiến thức rồi.
Sau này không được nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, rõ ràng đoán lòng nam nhân là khó khăn nắm lấy nhất.
Tay trái chân gà chiên, tay phải đồ ăn vặt đặc sắc của Kinh Thành, hỏi vì
sao không ăn kẹo hồ lô? Làm ơn, kẹo hồ lô này làm sao so với kẹo hồ lô
Bắc Kinh chính cống, đừng nói cái này, chậc chậc, món kẹo hồ lô này xuất hiện ở trong tiểu thuyết văn nghệ còn chưa đủ nhiều sao? Đoàn Phiêu
Phiêu ta mới lười phải cho hắn tiếp tục đánh quảng cáo đấy.
Trở
lại chuyện chính, khiến Hạ Hầu Du xách một đống đồ chơi dân gian nhỏ ôm
đầy trong lòng, ta đi dạo vừa đi vừa ăn cũng chẳng vui vẻ, xài tiền của
người khác, ăn thứ mình thích, cuộc sống, đúng là thoải mái biết bao.
Mà đắc ý nhất là, người trả tiền cũng vô cùng hưng phấn, vậy thì càng tốt.
Một người muốn đánh một người nguyện chịu trận, chỉ là tục ngữ nói không
sai, vui quá cũng sinh buồn, hơn nữa, cũng mặc kệ tình cảnh của ta là
hiện đại hay cổ đại lịch sử vô căn cứ cũng đã xuất hiện. Đó chính là:
bán thân tang phụ (bán thân chôn cha), gặp gỡ lưu manh hồ đồ. . . . . .
Này không, bên kia mại võ lại còn liều mạng lấy lòng của mọi người, đầu này đã muốn bắt đầu biểu diễn sự ưu tư thê thê thảm thảm của tiết mục bán
thân táng phụ.
Vai chính: một nữ tử y phục trắng, dáng dấp không
tệ, chính là bẩn một chút gầy một chút, không có cách nào, người ta điều kiện kinh tế không đủ no ấm, đó cũng là không thể tránh khỏi thôi .
Vai phụ: một công tử hoa phục, dáng dấp của vai phụ có hơn những vai phụ
khác, hoàn toàn dùng để tôn lên vai chính thực sự anh tuấn tiêu sái,
phải có nhiều đầu heo nhiều đầu heo hơn nữa, không phải nhiều lời, một
bọn người xấu.
Diễn cùng vai phụ: Là đồng bọn heo của hoa phục. . . .
Câu chuyện: xưa vô cùng, kẻ có tiền lưu manh coi trọng thiếu nữ vô tội
không có tiền bán thân táng phụ, kết quả là, ở nơi đông người, trình
diễn một tiết mục cưỡng đoạt dân nữ.
Nhìn thấy nhiệt huyết của ta lập tức sôi sục vô cùng kích động, rốt cuộc bản tiểu thư có thể một lần thay trời hành đạo trừng cừơng phù yếu (trừng phạt kẻ ác giúp đỡ người
yếu) chứng tỏ phong độ nữ tính hiện đại của ta ha ha ha ha!
Kết
quả là, vừa nhìn thấy tình cảnh này, ta lập tức ném
đồ ăn của Hạ Hầu Du ra sau đầu, trực tiếp nhào tới, ưm, không đúng, hình như bên đó rất nhiều người, ta lại không biết võ công, không được, anh
hùng cứu mỹ nhân để cho Hạ Hầu Du đi được rồi, ta ở một bên hò hét làm
cổ động viên cũng không tệ. . . . . .
Nghĩ tới đây, ta lập tức
quay trở về, một tay kéo Hạ Hầu Du qua, với tư thế vô cùng hiên ngang
oai hùng tuyên bố: “Soái ca, thời điểm anh hùng cứu mỹ nhân thể hiện bản sắc nam nhi của ngươi đến rồi!”
Kết quả là, tiểu nhi tử còn chưa kịp mở miệng, nhiệt huyết của ta còn chưa kịp sôi trào đã kéo Hạ Hầu Du vào trận chiến, không biết từ đâu xuất hiện một Trình Giảo Kim, khẽ kêu lên một tiếng xông tới đánh vị lưu manh có tiền kia đến đa nương (cha
mẹ) của hắn cũng nhận không ra hắn, sau đó với tư thế vô cùng oai hùng
tặng cho nữ bần nông y phục trắng một túi bạc, “Cô nương, gặp phải thằng khốn Sát Thiên Đao này đừng khóc đừng uất ức cũng không cần khổ sở,
biện pháp duy nhất, chính là đánh hắn thành đầu heo, để cho hắn và heo
đi làm bạn thôi.”
Ta vừa nghe, ưm, quả nhiên là hiệp nữ, hào khí
vạn thiên, có điều đầu lưỡi nhất dưỡng, ta buột miệng nói, “Sai, là đánh so với heo chó cũng không bằng, so sánh với heo có vẻ heo quá đáng
thương, đầu năm nay vật giá leo thang, thịt heo cũng rất quý.” Ta lập
tức bác bỏ.
Kết quả là, hiệp nữ bỏ qua tiểu mỹ mi bán thân táng
phụ đáng thương, đi thẳng tới chỗ ta, ta sững sờ ngẩn người nhìn nàng,
ưm, vị hiệp nữ này dáng dấp không tệ, vóc người không tệ, tính khí không tồi ngoài ra rất hợp khẩu vị của ta. . . . . .
”Ha ha ha, mới
vừa rồi là ngươi nói? Không tồi không tồi, rất có đạo lý, xem ra ta
xuống tay quá nhẹ rồi, việc này, A Duật, thay ta tiếp tục đánh hắn!”
Hiệp nữ cực kỳ phóng khoáng vỗ vỗ bả vai của ta, miệng nói hùng hồn.
Ta giống con ngốc nhìn nàng, không phát hiện tiểu nhi
tử nhà ta cũng giống tên ngốc nhìn nàng, trong lòng hoàn toàn là phiên
giang đảo hải (dời núi lấp biển). Trời ạ, vị hiệp nữ này rất đáng yêu,
tất cả đều là điển hình của kỳ nữ tử (nữ tử hiếm thấy) xuyên qua….
Vì vậy ta vô cùng kích động quàng vai bá cổ của nàng, dùng tâm tình xúc
động của người tha hương gặp được bạn cũ, đôi mắt đẫm lệ mông lung hết
sức mong đợi mở miệng: “Vị mỹ nữ này, ngươi cũng xuyên qua sao?”
Ta không dễ dàng, rốt cuộc cũng có thể gặp được một người xuyên qua rồi.
Đáng tiếc là, xúc động một giây, hai giây, ba giây. . . . . . Con ngươi của
hiệp nữ bỗng nhiên trợn to kéo kéo da mặt của ta, “Mẹ nó, ta nói đồng
chí Đoàn Phiêu Phiêu, cái gì mặc hay không mặc đấy (mặc và xuyên đồng
ầm), chẳng lẽ người không mặc quần áo khỏa thân chạy ra ngoài?”
Ơ ơ ơ ơ?
Hiệp nữ không biết điển cố xuyên qua? Lại biết khỏa thân còn nhận biết Đoàn Phiêu Phiêu?
Ta mãnh liệt lui từng bước về phía sau lui đến sau lưng tiểu nhi tử, vô cùng cảnh giác nhìn vị nữ hiệp kia.
Chẳng lẽ nói, vị này là. . . . . . Thích khách?
Ta ngay tức khắc mồ hôi lạnh toàn thân.
Ô oa, không được, ta cũng không phải người xấu gì, làm sao nữ thích khách muốn đến giết ta! Kháng nghị!
”Hạ Hầu Lâm, muội đã về à.” Kết quả, ngoài dự đoán, tiểu nhi tử nở nụ cười
với vẻ mặt bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười) đối với hiệp nữ.
Ưm, còn có, Hạ Hầu Lâm? Cái tên này tên rất quen thuộc nhỉ. . . . . .
Ta đột nhiên mở to hai mắt, gặp quỷ, không phải rất quen thuộc, căn bản là nên quen thuộc, Hạ Hầu Lâm, Hạ Hầu Lâm, không phải là tiểu nữ nhi trong truyền thuyết kia của ta sao?
Trời ạ, đại nhi tử của ta là phúc
hắc băng sơn Hoàng đế, tiểu nhi tử là hồ ly Vương gia, tiểu nữ nhi lại
là một. . . . . . Hiệp nữ công chúa? Hạ Hầu gia này, đúng là không phải
quỷ dị bình thường nha. . . . . .
Khóe miệng của ta giật giật chọc chọc lưng của Hạ Hầu Du, “Nàng là tiểu nữ nhi của ta?”
Tiểu nhi tử bình tĩnh gật đầu một cái, “Không thể giả được.”
”Ngươi khẳng định?” Nào có công chúa như vậy.
”Bề ngoài hoài nghi, công chúa này có chút tàn khốc.”
”Vậy sao? Ta thấy không phải có chút, mà là cực kỳ à. . . . . .” Ta cảm khái.
Lúc này, bị chúng ta hoàn toàn bỏ quên rốt cuộc lửa giận của Hạ Hầu Lâm
công chúa điện hạ bốc lên xung quanh, “Làm ơn, trước mặt ta các người
không nên nói xấu ta, được chứ?”
”Nói xấu?” Ta ngỡ ngàng nhìn Hạ Hầu Lâm, “Không có nha, công chúa, ta là đang cảm kích công chúa của
hiện tại thật rất phóng khoáng cũng rất dũng cảm giàu tinh thần mạo hiểm lại còn giác ngộ hành hiệp trượng nghĩa, quả thật đúng là nữ trung hào kiệt nha.” Ta nổi lên kính ý sâu sắc, vô cùng bội phục.
”Vậy sao?” Hạ Hầu Lâm hồ nghi nhìn ta.
”Dĩ nhiên!” Là Hạ Hầu Du giúp ta trả lời, tiểu tử này thật không hổ là hồ
ly, nói dối cũng có thể nói đến mức thật sự thành khẩn như vậy, “Nếu
không đến bây giờ ta và hoàng huynh sẽ không lấy muội làm tấm gương học
tập.” Đương nhiên là tấm gương, là nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không
thể lấy một lão bà như vậy, nếu không đời sau không phải đúng là gà bay
chó chạy à.
”Thật sự?” Bộ dạng của Hạ Hầu Lâm dường như vẫn không tin chúng ta, con ngươi đảo tròn xoay xoay nhìn chúng ta, sau đó bỗng
nhiên buột miệng cười, “Mẫu hậu, Tứ ca, các ngươi đây là làm sao? Bỏ
trốn lại còn hẹn hò?”
”Dĩ nhiên đều không phải!” Ta và Hạ Hầu Du
gầm lên giận dữ đúng là lần đầu tiên ý kiến nhất trí, bỗng nhiên ta cảm
thấy rất đau đầu, trời ạ, rốt cuộc là Hạ Hầu gia này làm thế nào bồi
dưỡng ra được một nữ nhi bưu hãn như thế? Thật không dễ dàng thật tài
tình.
Lúc này, ngay tại thời điểm mà ba người chúng ta hắc tuyến
lẫn nhau, đột nhiên vị gọi là “A Duật” kia đã hấp ta hấp tấp đi tới,
nhìn chúng ta nhe răng cười, “A Lâm, ơ, đây không phải là thái hậu cùng
Du Vương Gia à, tại sao lại ở chỗ này, thật đúng lúc nha.”
Ta
sững sờ nhìn vị soái ca ngọc thụ lâm phong này, sau đó lại nhìn nhìn nữ
nhi xinh đẹp như thiên tiên kia của ta, sau đó đưa ra kết luận, “Nữ nhi, soái ca, các ngươi là bỏ trốn chưa về sao?”
Lời này của ta nói xong, nữ nhi và vị soái ca A Duật kia đồng thời mặt xám mày tro nhìn ta. . . . . .