Edit: Lệ Hy
Beta: Sư Tử Cưỡi Gà
Vĩnh viễn không nói tạm biệt, cho nên thân ái, chúng ta không bao giờ... phải tách ra nữa. “Chàng đến rồi.” Rơi vào trong lòng Hạ Hầu Du, lần đầu tiên ta biết thì ra ta khát vọng chúng ta có thể ở chung một chỗ như vậy, khát vọng không xa rời nhau như vậy. “Ta đến đây.” Hạ Hầu Du ôm ta thật chặt: “Để nàng chờ lâu.” “Nhưng mà, hiện tại chàng đến...” Không có việc gì sao? “Đừng lo lắng, Lâm Nhi đã trở lại, vương thúc và Đổng tướng quân đã thuận lợi tước bỏ binh quyền của Thu Văn Hách, đại ca nàng cũng thu thập được không ít chứng cứ phạm tội. Hiện tại, Đổng Lăng Văn dẫn quân đi bắt người, Lĩnh Nam vương ổn định thế cục kinh thành, trở về Hoàng cung. Lâm Nhi, Lỗ Á cũng không có việc gì, Hoàng huynh cũng rất tốt, nàng không cần lo lắng.” Nói như vậy, Thu Văn Hách đã sụp đổ? Chúng ta toàn thắng? Sao ta cảm thấy ta hoàn toàn không có chút công dụng nhỉ, hắc tuyến...
“Lạc Huyền, sao sắc mặt của nàng có vẻ không tốt lắm?” Tiểu nhi tử nhìn ta, mới vừa rồi còn cảm động như vậy, sao bỗng nhiên thay đổi thành mặt xanh đen, còn tưởng rằng ta trúng độc, “Nàng ta đả thương nàng?” Nói xong, hắn vội vàng trợn mắt nhìn Thu Nhược Thủy đã bị hắn đạp một cước trên mặt.
“Không, không có, nàng không có thương tổn đến ta, chàng đến rất đúng lúc.” Chỉ là lòng tự ái của ta bị thương, ô ô ô, rõ ràng ta là người xuyên qua, vì sao chuyện lớn như vậy thì ta không có công dụng? Hạ Hầu Du và đại ca đi làm gián điệp, Hạ Hầu Duật ngăn cơn sóng dữ, Hạ Hầu Dận rất bình tĩnh chỉ huy ổn định, lão cha oai phong lẫm liệt, ngay cả Lỗ Á và Hạ Hầu Lâm cũng làm người dẫn đường, mà ta, ngay cả thời gian cũng không có kéo dài.
Nhưng quên đi, dù sao đại quân đến, thắng dưới tình huống bất động thanh sắc này, cũng coi là giành được chiến thắng rất lợi hại đi.
“Vậy thì tốt.” Hạ Hầu Du thở phào nhẹ nhỏm, bảo người mang Thu Nhược Thủy xuống, cho tới bây giờ, nàng ta vẫn còn dùng ánh mắt oán độc như cũ nhìn ta. “Ai...” Nhìn dáng vẻ của Thu Nhược Thủy, ta nghĩ, có lẽ ta có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Hầu Dận, hắn, không muốn lại tiếp tục bi kịch như vậy, nhưng, làm như vậy, hài tử của hắn, có phải sẽ hận hắn hay không đây? “Đang suy nghĩ gì?” Hạ Hầu Du ôm ta vào lòng, giống như trân bảo mất mà có lại được: “Những ngày qua, ta rất nhớ nàng.”
“Ta cũng vậy, thật rất nhớ chàng, Du.” Nhẹ nhàng cười một tiếng, không cố kỵ điều gì nữa, ta tựa vào trong lòng Hạ Hầu Du, nghiêm túc cảm nhận phần hạnh phúc đến trễ này: “Ta chỉ đang suy nghĩ, cứ như vậy phân phát những phi tử đó đi, những hài tử kia có thể hận Hạ Hầu Dận hay không, nếu như vậy, hắn lại...” Sẽ không, thật ra, sở dĩ Hoàng huynh quyết tâm kiên định như vậy, cũng vì những phi tử kia đều có tư tâm, ngoại thích cấu kết với nhau, như vậy không chỉ là Hoàng huynh bị hại, tương lai những hài tử kia làm sao có thể chết yên ổn? Cho nên Hoàng huynh sẽ giải quyết, nàng đừng quên, những hài tử kia, được trải qua giáo dục rất tốt, không thể không hiểu chuyện như vậy.” Hạ Hầu Du an ủi ta: “Đi, chúng ta trở về thôi, đi xem Lâm nhi trước một chút, hiện tại Hoàng huynh đang bận rộn, đợi lát nữa gần về đi xem hắn một chút.” “Ừ, được.” Ta gật đầu một cái, bây giờ bọn hắn cũng bề bộn nhiều việc nhỉ: “Nhưng, chàng ở cùng ta không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, Hạ Hầu Duật ở đây, Hoàng huynh cố ý bảo ta đến thăm nàng xem có sao không, những ngày qua, ta thật sự sắp điên rồi.” Hạ Hầu Du nhẹ giọng thở dài: “Phiêu Phiêu, làm sao bây giờ, ta phát hiện, không có ta nhất định nàng sẽ chết.” “Vậy thì để ta trong lòng bàn tay thật tốt.” Ta nghịch ngợm le lưỡi, sau đó nhón chân lên hôn môi chàng, ưm, tiểu nhi tử, quả nhiên mùi vị rất ngon. Hay thành thân nhanh lên một chút, để ta ăn tiểu nhi tử đi! Đều là lỗi của Hạ Hầu Dận, sớm không thay đổi cải cách muộn không thay đổi cải cách, hết lần này tới lần khác lúc chúng ta hồi kinh lại cải cách, như thế rất tốt, hại chúng ta nếm hết nổi khổ tương tư không tính, còn ảnh hưởng đến việc thành thân của chúng ta, có thể nhẫn, không thể nhẫn được mà.
Tiểu nhi tử đổi bị động thành chủ động, nhất thời ta bị tiểu nhi tử hôn nhiệt tình thiếu chút nữa ngừng hô hấp, à à, xem ra người kiềm chế rất cực khổ, không chỉ có ta.” Lúc nào thì có thể thành thân đây.” Vì vậy kết quả biến thành ta và tiểu nhi tử trăm miệng một lời hô lên, sau đó cùng nhau cười dữ dội.
“Thì ra nàng cũng khát vọng ta.” Tiểu nhi tử ném mị nhãn về phía ta, dương dương đắc ý. Ta cười cười: “Đúng vậy, tất nhiên khát vọng. Nhưng mà...” “Nhưng mà?” “Nhưng đột nhiên ta cảm giác ở nơi như vậy cho dù có thể ở cùng một chỗ, ngày qua ngày cũng quá thống khổ.” Lần này là thắng hiểm, còn lần sau thì sao? Tranh đoạt quyền lực khi nào mới kết thúc? Lúc nào thì dục vọng trong lòng người mới có thể an tĩnh lại? Thở thật dài, ta có chút chán nản đứng lên. Mặc dù ta cũng là người phàm tục, thế nhưng, không có nghĩa là ta muốn cố ép mình đi tranh quyền đoạt lợi, muốn cuốn mình vào chuyện phân tranh như vậy. Tiểu nhi tử trầm mặc, sau đó bế ta lên, nhẹ nhàng hôn má của ta một cái: “Phiêu Phiêu, cho ta thêm một chút thời gian, tin tưởng ta, nhất định ta sẽ cho nàng một mái ấm an ổn.” Ta không nói gì, tại sao, ta anh dũng xuyên qua như vậy, anh dũng từ Thái hậu biến thành dân nữ như vậy, khi tìm được lão công đẹp trai, cuối cùng lại phải bất đắc dĩ đi tranh đấu chứ. Thở dài, thở dài, nữ nhân cổ đại, quả nhiên ngay cả tranh thủ hạnh phúc của mình cũng rất khổ cực, quả nhiên ở hiện đại vẫn tốt hơn.” Ta hiểu, Du, nhưng, không cần miễn cưỡng bản thân.” Nếu vậy, thì ta cũng không có gì đáng phải cao hứng.
“Ta sẽ không, Phiêu Phiêu, cuộc đời của ta, chưa bao giờ từng muốn trói buộc bởi quyền lợi trong quan trường, chẳng qua, ta cũng là người trong hoàng tộc, ta nhất định phải hoàn thành sứ mạng, tin tưởng ta, ta sẽ làm nhanh hết sức.” Hạ Hầu Du cúi đầu mở miệng, ta dựa vào người chàng, đột nhiên cảm giác được có chút oán hận trỗi dậy. Kháo, ban đầu sao ta không tìm một đại phú thương hoặc là đại hiệp linh tinh nói chuyện yêu đương, cố tình chọn người trong trung tâm quyền lực. Thật xui xẻo, nhưng, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó sao? Dường như, rất không có sáng ý... Quả nhiên, không thể không có lý tưởng như vậy... “Du.” “Ừ?” “Vậy hãy mau hoàn thành chuyện triều đình, chuyện nên làm chàng làm xong hết đi.” Ta vỗ vai Hạ Hầu Du . “Ừ! Phiêu Phiêu, chờ ta. ” Hạ Hầu Du lộ ra nụ cười ngớ ngẩn hạnh phúc. Ta cũng cười híp mắt nhìn Du, nhưng mà, rất đáng tiếc nha, ngồi không chờ đợi như vậy cũng không phù hợp với cá tính của ta, cho nên Hạ Hầu Du, nếu như chàng thật sự muốn cưới ta như đã nói, liền tiếp chiêu đi. Ba ngày sau, chuyện của triều đình cuối cùng lần lượt làm xong, trò đùa dai đảo chính đến đây là kết thúc,
Đổng Lăng Văn từ biên quan rút về, trông coi binh mã kinh thành, cũng làm đến đại nguyên soái, phụ thân tiếp quản chức Tể tướng, đại ca bắt đầu trông coi lục bộ, Hạ Hầu Duật trở thành trợ thủ đắc lực của Hạ Hầu Dận, cuộc sống của Hạ Hầu Du cũng bắt đầu lu bù công việc lên, phi tử hậu cung liên quan đến vụ án này cũng bị trục xuất ra khỏi cung, cách chức làm thứ dân, phi tử sinh được con gái, đứa nhỏ giao cho Hoàng thất nuôi dưỡng, nếu chúng lựa chọn rời đi cùng mẫu thân, cũng có thể tự rời đi, nhưng ngoài dự liệu của ta chính là cả hai đứa con của Thu Nhược Thủy đều ở lại Hoàng cung, hơn nữa hiểu chuyện đến không ngờ, xem ra Hạ Hầu Dận làm rất khá công tác tư tưởng, đáng khích lệ. Những nhà ngoại thích cũng trở thành hư không, toàn bộ bắt đầu thông qua khoa cử và tiến cử để chọn lựa sĩ tử tuổi trẻ tài cao, khiến ta kinh ngạc chính là ngoài những phi tử bị trục xuất kia, đồng thời hắn tuyên bố nghênh thú nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Đàm Thuật Văn, nổi danh tài nữ, xinh đẹp và thùy mị đảm đương chức vị Hoàng hậu, xem như ổn định hậu cung.
Hơn nữa, vì thế, hôn sự của ta và Hạ Hầu Du chắc chắn lại bị trì hoãn, chàng cũng bận rộn muốn chết đi sống lại ba ngày rồi không đến gặp ta, nhưng như vậy cũng tốt, ta có thời gian chuẩn bị vài thứ. Ừ, bạc ok, tài nguyên nhân lực ok, đất đai ok, người ta chuẩn bị bắt đầu làm việc rồi! “Phiêu Phiêu, như vậy thực sự không có vấn đề sao?” Nhìn dáng vẻ hăng hái bừng bừng của ta, Hạ Hầu Lâm tỏ ý hoài nghi.
“Dĩ nhiên là không, ta từng có kinh nghiệm rồi.” Ta dương dương đắc ý mở miệng : “Hơn nữa, thật sự lỗ vốn cũng không phải tiền của chúng ta, sợ cái gì.” “Cũng đúng, vậy chúng ta đi thôi.” Quả nhiên là Hạ Hầu Lâm rất dễ bị lừa. Kết quả, đang lúc Đoạn Tư Tồn và Hạ Hầu Du hết bận về nhà muốn ôm ôn hương nhuyễn ngọc, lại thật bất hạnh phát hiện: Lão bà không ở đây, vị hôn thê bị đánh mất. Phiêu Phiêu ta để lại tuyên ngôn chạy trốn vô cùng kinh điển: “Du soái ca, chờ ta thắt lưng đeo bạc vạn đến cưới chàng về nhà, đến lúc đó chàng không làm quan, chúng ta cũng không chết đói, ngoan nha.” Vì vậy sắc mặt của Hạ Hầu Du tái xanh... Mà Hạ Hầu Lâm để lại tuyên ngôn mang thai bưu hãn: Tư Tồn ca ca, chờ ta kiếm tiền vốn về ta sẽ trở lại sinh con với chàng, nếu không Đoàn gia chúng ta trữ thóc xay gạo rồi... Vì vậy, Đoạn Tư Tồn hắc tuyến, Đoàn gia bọn họ, có nghèo như vậy sao... Kết quả, kinh thành mới vừa ổn định lại bắt đầu trở nên không an tĩnh, hai vị soái ca đi tìm đào thê...