Editor: Tử Sắc Y
Beta: Heisall
―― Tục ngữ nói, nếu bao che thì chẳng phân phải trái, đối với bên trong không phân rõ tốt xấu, đối với bên ngoài thì lẫn lộn trắng đen, đây chính là cảnh giới cao nhất của bao che. Hạ Hầu Du muốn những chuyện bình thường đều có hiệu suất phi thường, đây chính là lý do lúc đầu Hạ Hầu Du quyết định nhận sự giáo dục tinh anh của Đế Vương, ở đây cho phép hắn nhận được đủ khả năng hành động nhanh nhẹn, sự quyết đoán và năng lực giải quyết công việc, vì thế, người nào đó mới đề nghị ngày hôm qua, thì hôm nay Phó Chư đã cho thực hiện. Mà Hạ Hầu Du cũng nhân cơ hội này ném hết sổ sách buồn tẻ sang cho liễu trướng phòng (phòng kế toán), chuyên tâm bắt đầu nghiên cứu những kẻ có tiền đáng giá để trộm trên cả nước.
Sau đó, bắt đầu hào hứng bừng bừng nghĩ ra vô ngàn cách đi trộm, tiếp đến liền để Lỗ Á đi làm. Mà lúc mới bắt đầu, Lỗ Á luôn khinh thường kế hoạch của vị hoa hoa công tử này nhưng sau này thì nói gì nghe nấy, cho đến khi trở thành hai huynh đệ tốt ( Ặc, dĩ nhiên, là trừ lúc Lỗ Á trêu ghẹo ta, hai huynh đệ tốt sẽ lập tức trở thành huynh đệ đánh lộn), chuyện này nhanh chóng thay đổi khiến ta phải cảm thấy, quả nhiên thời buổi giờ có rất nhiều đủ chuyện lạ, mà Lỗ Á và Hạ Hầu Du thật sự đúng là cặp đôi trời sinh để hợp tác. Nhưng, đi đêm nhiều, thì sẽ có ngày gặp phải quỷ, trước đó cho dù con quỷ này thuộc cấp bậc thế nào, nhưng nếu tìm đến tận cửa thì vẫn có chút xui xẻo. So với bây giờ, vị đó không biết từ nơi nào, nghêng ngang hống hách, cáo mượn oai hùm, miệng lưỡi liếng thoắng, nói không ngừng chuyện Huyện thái gia và tay sai nhà hắn sẽ chiếm đóng tại quán trọ chúng ta, sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của chúng ta, chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng có cần phải nhàm chán đến mức buốn ngủ như vậy không chứ. Nhất định vị Huyện thái gia này muốn giáo dục cho người bị hại bằng phương pháp ‘nhồi thức ăn cho vịt’ rồi, trăm phần trăm là mọt sách, không phải nói, với chuyện trộm cắp gần đây, phần tử gây án đáng nghi chắc hẳn là đang ở vùng lận cận, cho nên theo lệ thường, trước đó không phải nên điều tra qua một chút sao, có cần thiết phải tốn một canh giờ để đọc hết mớ công văn vô dụng ấy không? Không phải chỉ là một tin tức hoàng đế bắt được trộm hay sao? Có thể khoa trương như vậy ư? Hận không thể dùng kinh, sử, tử, tập( các sách vở xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập) trích dẫn, như thể muốn tỏ ra rằng ta đây đã học qua cao trung hận không thể kể hết tác phẩm văn cổ với người khác. Ta buồn bực, vừa nghe vị Huyện thái gia này giảng giải một canh giờ mà không thấy miệng khô lưỡi đắng, vẫn còn tiếp tục bài diễn thuyết vô cùng gây mê. Ta không kiên nhẫn giật nhẹ tiểu nhi tử đứng bên cạnh, hiếm khi thấy tiểu nhi tử kiềm chế tính tình như vậy, còn chưa chém người: “Này, tiểu nhi tử, chuyện các ngươi bị lộ nhanh như vậy sao?” Tác phong của tiểu nhi tử thường khác với ta.
“Sao có thể!” Tiểu nhi tử vô cùng kiêu căng, nhún vai một cái: “Ta làm việc gọn gàng không để lại dấu vết, làm sao có thể để lại nhược điểm? Hơn nữa, đây cũng chỉ là sở thích của hoàng huynh thôi..., không có gì nghiêm trọng đâu, hắn thích nói, ngươi cứ nghe.” Nói xong, tiểu nhi tử hoàn toàn phớt lờ mọi chuyện, hết sức lười biếng tựa vào ghế, cả người tản ra hơi thở lười nhác, vô cùng mê người, hại nước miếng ta chảy một hàng dài.
“Sở thích của hoàng huynh?” Ta im lặng trừng hai mắt thật to, “Ngươi nói, mẩu chuyện cũ kể liên tục không ngớt như sông Hoàng Hà này, là do hoàng huynh của ngươi viết?” Mẹ nó, ta rất muốn mắng người!
“Đúng vậy.” Hạ Hầu Du không đổi sắc, vừa phóng điện vừa nhẹ nhàng trả lời ta, “Khi tâm trạng hoàng huynh không tốt sẽ dùng trích dẫn để viết ra một đống chữ trong sách, sau đó in ra công văn gửi đi, còn lệnh cho thuộc hạ nhất định phải nghiêm túc lĩnh ngộ tinh thần trong văn kiện, thật ra thì có trời mới biết, lấy đâu ra tinh thần ở trong cái văn kiện chó má đó chứ.” Hạ Hầu Du nói xong liếc ta một cái.
Đầu ta chảy đầy vạch đen, không ngờ Hạ Hầu Dận lại có sở thích này, hoàng đế im lặng, hành động bất thường, lại gặp một con mọt sách vô cùng chuyên chú và nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của vua, cảm thấy mở hội họp tuyên truyền chưa đủ để thể hiện thánh ý của hoàng đế bệ hạ, còn muốn truyền đọc ở các phố lớn ngõ nhỏ, đáng thương cho lỗ tai của ta. Nhưng khi nghĩ đến lý do tâm tình Hạ Hầu Dận không tốt, trong lòng ta không nhịn được có chút đau xót. Lúc đầu bất đắc dĩ mới chọn như vậy, cho dù hôm nay vẫn không oán trách không hối hận, nhưng đối với Hạ Hầu Dận, ta quả thật có chút áy náy.
“Ngươi đang nghĩ gì thế? Nghĩ đến hoàng huynh sao?” Không biết từ lúc nào, tay Hạ Hầu Du đã ôm quanh eo ta. Ta gật đầu một cái, dịu dàng tựa vào ngực của hắn, “Chúng ta trải qua những ngày hạnh phúc ở đây, nhưng hắn. . . . . . Ai,z nói tóm lại, là ta có lỗi với hắn.” Những lời này, là ta nói thật lòng.
Nhưng, tiểu nhi tử chỉ ôm chặt lấy eo ta: “Phiêu Phiêu, ngươi là của ta, ngươi đã chọn ta, ta sẽ không để ngươi hối hận. Ta biết rõ, ngươi không thể quên hoàng huynh, nhưng, Phiêu Phiêu, ngươi phải nhớ, ta sẽ không buông ngươi ra.” Tiểu nhi tử khẩn trương, ghen tị, thật sự rất đáng yêu. Ta chỉ im lặng rồi gật đầu một cái, tựa vào người tiểu nhi tử, làm sao ta lại không hiểu được những chuyện này đây? Ta đã nắm lấy tay tiểu nhi tử, thì nhất định chúng ta sẽ ở chung một chỗ với nhau.
“Này này, hai người các ngươi, đây chính là thánh ý của hoàng đế bệ hạ, bổn quan dựa theo suy nghĩ của quan phụ mẫu đến chỉ dạy cho các người về tư tưởng phẩm hạnh, quét sạch hành vi trộm cắp và tạo phản, các ngươi như thế này. . . . . . Còn ra thể thống gì nữa?” Còn chưa kịp thân thiết với nhau một chút, thì cổ họng vị Huyện thái gia kia đã bắt đầu la hét ầm ĩ.
“Còn ra thể thống gì? Tình yêu nam nữ, đương nhiên là chuyện bình thường rồi.” Hạ Hầu Du ôm sát người ta, lười nhác cười tà, lướt nhìn Huyện thái gia một cái, “Được rồi, được rồi, chúng tôi đều biết Huyện thái gia ngươi phải dụng tâm rất nhiều, về chuyện này, chúng tôi đã hiểu rõ được thánh ý của hoàng đế bệ hạ cùng với dụng tâm lương khổ của Huyện thái gia ngài, chỉ là xin lão nhân gia ngài cứ yên tâm, thật sự chúng tôi chỉ mở quán trọ nhỏ mời chào ít dân chúng để sống qua ngày thôi, trừ lần đó thì không thấy ai đuổi theo, tên đạo tặc này chỉ cần không trộm cắp nhà chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không đến quấy rầy nha môn, dù sao chúng tôi cũng vô cùng bận rộn, tất cả mọi người đều phải ăn cơm đúng không? Đầu bếp và hạ nhân của chúng tôi đang chờ ở ngoài để mở cửa hàng, Huyện thái gia, nếu không chê bai, lão nhân gia ngài có muốn ở đây uống chút trà rồi hẵng tiếp tục sứ mạng to lớn của mình không?” Tiểu nhi tử mở miệng nói từng lời, khiến Huyện thái gia hoàn toàn không thể từ chối. Sau đó nhân gia người ta nghẹn họng nửa ngày, rốt cuộc mới chán nản ra cửa, cuối cùng chúng ta cũng tiễn được ôn thần, nhưng dường như cũng kết thêm thù hận.
Ta chọc chọc trán tiểu nhi tử: “Này, như thế thật sự không có chuyện gì chứ?” Dạo này, Diêm Vương dễ nói, tiểu quỷ khó chơi.
“Dĩ nhiên là không có, dầu gì ta cũng là vương gia.” Hạ Hầu Du hoàn toàn không để chức quan nhỏ như hạt mè ấy ở trong lòng.
“Phải đó, Thái hậu bỏ trốn với vương gia.” Thật bất hạnh bị Lỗ Ái đi ra từ trong phòng bếp phản bác.
“Vậy còn hơn một ngụy hiệp khách.” Tiểu nhi tử lập tức đáp trả.
“Đợi chút, ta nói này, ta đã bảo các người đừng ồn ào rồi mà, ta hỏi các ngươi nhé, hành động thật sự không hề có chút sơ hở nào chứ?” Sao mà ta lại có dự cảm xấu như vậy.
“Đương nhiên là không có vấn đề.” Lần này ngược lại là hai người cùng nhau lên tiếng, bộ dạng vênh váo ngang ngược.
“Làm sao có thể có vấn đề, ta chính là Hạ Hầu Du.”
“Dĩ nhiên là không thể có vấn đề, ta chính là Lỗ Á.”
“. . . . . . . . . . . .” Đều tự luyến như nhau. Chỉ là, trực giác của nữ nhân rất chuẩn, lúc này, hai người tự luyến kia còn chưa ngừng việc tự biên tự diễn, thì bên ngoài đã có người gõ cửa.
Không lẽ, Huyện thái gia mới vừa bị chúng ta đuổi đi nay đã quay lại, vừa hay lúc này còn dẫn theo quân lính hùng hậu đứng ở trước, việc này là có ý gì?
Chẳng lẽ thật sự đã bị lộ?
“Ấy, Huyện thái gia đại nhân tôn kính vĩ đại, lão nhân gia ngài tới nơi này muốn làm gì?” Hạ Hầu Du và Lỗ Á nháy mắt nhau, sau đó Lỗ Á đẩy cửa vào phòng bếp, Hạ Hầu Du đứng chắn trước người ta, cười híp mắt bày ra vẻ mặt hồ ly với Huyện thái gia.
“Đương nhiên là, lùng bắt nghi phạm.” Lúc này đồng chí Huyện thái gia vô cùng hăng hái, ngay cả nhìn hắn cũng không hề nhìn chúng ta một cái, mà trực tiếp vung tay áo, “Đi, bắt đầu bếp lại cho ta.” Nói xong, rất có khí thế hét to lên một tiếng.
Ta và Hạ Hầu Du hai mặt nhìn nhau, mẹ nó, rốt cuộc đã gặp quỷ rồi, tại sao lại đột nhiên bị lộ? Đây không phải rất kỳ quái sao?: “Chờ đã!” Hạ Hầu Du hét lên một tiếng, khí thế hoàng gia lập tức bộc phát, khí thế như thái sơn áp đỉnh, những bước chân vốn bắt đầu rục rịch muốn xông vào bên trong, lập tức dừng lại. Ta giật nhẹ tay áo Hạ Hầu Du, mặc dù hắn là vương gia không sai, nhưng ngang nhiên chống lại quan phủ, dường như cũng không được tốt, nhưng tiểu nhi tử chỉ chuyển cho ta một ánh mắt bình tĩnh chớ vội, ta lập tức im lặng, nam chủ ngoại nữ chủ nội, ta chỉ cần đi theo tiểu nhi tử là được, chuyện còn lại, cứ mặc tiểu nhi tử đi. Chỉ là, chuyện này đúng là rất kỳ lạ.
“Ngươi muốn kháng chỉ!” Huyện thái gia lên tiếng.
“Kháng chỉ ư?” Tiểu nhi tử cười lạnh: “Ta có nói, ta đây kháng chỉ à? Thánh chỉ của ngươi đâu? À, đúng rồi, còn nữa, ngươi nói bắt người thì bắt người, ngươi muốn bắt đầu bếp của ta, thì việc buôn bán của ta làm thế nào? Nhiều người muốn ăn cơm như vậy thì phải làm sao? Chẳng lẽ đều đi theo ngươi lên nha môn, đi ăn trong nha môn của ngươi?” Tiểu nhi tử vừa dứt lời, lập tức cả dòng người xếp một hàng dài ngoài cửa đều gật đầu bắt đầu kháng nghị, khỏi phải nói cũng đã ầm ĩ ồn ào rồi. Rất giỏi, dùng lực lượng quần chúng, tiểu nhi tử lợi hại!
“Này? Bổn quan nói rồi, nghi phạm là nghi phạm, chẳng lẽ chỉ vì việc buôn bán mà ngươi dám chống lại vương pháp?” Mặt Huyện thái gia hết xanh đến đỏ, bắt đầu la hét ầm lên. Ta quan sát thấy vẻ mặt tiểu nhi tử vẫn thản nhiên như trước, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhìn tình hình, hẳn là tiểu nhi tử nắm chắc phần thắng rồi.
“Nghi phạm? Vậy cũng phải có chứng cớ chứ, tùy tiện chỉ một người là nghi phạm thì đã muốn bắt người ta, đây chính là vương pháp sao? Hả? Hay là nói, Huyện thái gia đại nhân ngươi theo chỉ thị, nhận được đồ tốt của ai đó, rồi tùy tiện tìm người khác thế mạng? À, hay là nói, tên đạo tặc kia có quan hệ họ hàng với ngươi, mà ngươi ngay cả một đầu bếp cũng không bỏ qua, bắt người giả tranh công?” Tiểu nhi tử nói hưu nói vượn nhưng rõ ràng lại rất có đạo lý, khiến cho râu vị Huyện thái gia đều muốn dựng đứng.
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Điêu dân lớn mật, dám uy hiếp bổn quan!” Nói tục rồi.
“Uy hiếp? Ta có sao?” Hạ Hầu Du kinh ngạc, “Ta nói này, Huyện thái gia đại nhân, cho ta một lý do, chứng cớ, nghe nói bây giờ xã hội chúng ta là xã hội pháp trị, vậy dầu gì ngươi muốn bắt thủ hạ của ta cũng phải có chứng cớ, vậy ta mới có thể biết là ta không dùng lầm người, nhưng ngươi làm vậy khiến ta rất khó xử, đầu bếp ta mời tới tốn rất nhiều ngân lượng, ngươi khiến ta bị tổn thất nghiêm trọng, đương nhiên ta phải muốn hỏi rõ, hơn nữa, nghe nói đầu năm nay được bàn tán tự do. . . . . .” Hạ Hầu Du nháy nháy mắt, bộ dạng như lương dân cẩn thận tuân theo luật pháp đang hết sức hoang mang. Thấy thế thiếu chút nữa ta đã ôm bụng cười lăn lộn.
“Hừ hừ, ngươi tuỳ tiện chỉ trích bổn quan phá án, hơn nữa còn dám quơ tay múa chân với vụ án, ngăn cản ta bắt nghi phạm, tội càng thêm tội, người tới, bắt tiểu tử này cho ta.” Huyện thái gia tức giận. Ta run lên. Ặc, không phải đâu, tiểu nhi tử cũng trở thành nghi phạm rồi?
“Đây thật sự là chuyện không tệ, ta thế mà cũng trở thành người bị nghi ngờ là nghi phạm rồi.” Tiểu nhi tử nháy mắt, cố biểu hiện ra bộ dáng khổ sở, “Như vậy đi, ta cũng không muốn làm khó quan phủ, chúng ta là dân chúng tốt, muốn hợp tác, cho nên, cho ta chứng cớ đi, ta sẽ để các người bắt Lỗ Á?”
“Du, ngươi bán đứng Lỗ Á?” Ta lập tức kêu to. Tiểu nhi tử trợn mắt nhìn ta một cái, ta vội vàng im lặng, ôi, tiểu nhi tử sẽ không làm như vậy, nhưng, tình hình trước mắt dường như không đúng, ta muốn thừa lúc không ai chú ý đến thì ta sẽ đi trước chuẩn bị xong những đồ vật cần thiết để chạy trốn ―― bạc đâu? Mặc dù ta cảm thấy Huyện thái gia quái đản này không dám bắt Hạ Hầu Du, nhưng, có chắc chắn sau lưng hắn không có thế lực nào, chẳng lẽ chuyện này là một âm mưu? Là đại nhi tử hối hận phái người tới bắt chúng ta? Cũng không đúng, không ai nói là muốn bắt ta đi. . . . . .
“Chờ đã, bây giờ cho dù ngươi có muốn bán đứng đồng bọn cũng chậm rồi, hừ, bắt hết tất cả cho ta, một người cũng không được bỏ qua.” Huyện thái gia ngang ngược rống to.
“Thật sao?” Sắc mặt Hạ Hầu Du thay đổi, mặc dù vẫn là nụ cười lười nhác tà khí, nhưng ta có thể nhìn ra được, trong mắt người đó đã hiện lên sát ý, “Đã như vậy, các huynh đệ, đồng bào. . . . . .” Hạ Hầu Du bất thình lình hét to một tiếng.
“Có!” Đáp lại lời Hạ Hầu Du là những tiếng hô vang vọng, ta kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, thì phát hiện tiểu nhị, hạ nhân, đầu bếp, nha hoàn, ngay cả khách khứa xem náo nhiệt ở bên trong, tất cả đều hô lên. . . . . . Quá nguy hiểm, tiểu nhi tử đã đạt đến trình độ điên đảo chúng sinh như thế này từ lúc nào vậy?
“Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Bắp chân Huyện thái gia bắt đầu nhũn ra. Mà ta cũng trừng to hai mắt hưng phấn chờ tiểu nhi tử ra lệnh tạo phản, a a a a, cả đời ta còn chưa xem qua cảnh tạo phản đấy, đây chính là cơ hội khó có được.
“Cầm vũ khí lên, đập dẹp đám chó chết này, sau đó phá huyện nha, cầm những thứ có thể cầm đi, các huynh đệ, ngày đồng cam cộng khổ đã đến rồi.” Hạ Hầu Du liếc Huyện thái gia một cái, sau đó vung cánh tay hô lên, thiên hạ chấn động, thừa dịp binh lính hoang mang rối loạn, thì Hạ Hầu Du kéo ta đứng dậy, sau đó ngoắc tay gọi Lỗ Á thừa lúc chạy đến, ba người chúng ta vừa chạy đến hậu viện, Lỗ Á liền lanh tay lẹ mắtcầm toàn bộ ngân phiếu, bạc vụn của chúng ta ném sang cho Hạ Hầu Du, sau đó hai người vô cùng phối hợp kéo ta chạy như bay.
“Này này, chúng ta phải làm gì đây?” Tại sao lại chạy trối chết? Không phải chúng ta nên khởi nghĩa vũ trang tạo phản, tạo ra thời đại mới hay sao? Máu tạo phản của ta mới bắt đầu sôi trào. . . . . .
“Nói nhảm, đầu năm đầu tháng đang yên bình, không có chuyện sao lại muốn tạo phản?” Tiểu nhi tử trợn mắt nhìn ta một cái, “Nắm chắc, chạy mau, bây giờ ba sáu kế chạy là thượng sách, có hiểu hay không?”
“. . . . . . . . . . . .” Ta rất muốn nói không hiểu, nhưng sợ tiểu nhi tử đánh ta, a a a, đáng thương cho nhiệt huyết đang sôi trào của ta, lúc này đã hoàn toàn vô dụng. . . . . .
“Này, Phiêu Phiêu, Du, hai người muốn đi đâu?” Đang lúc chúng ta định chuồn mất, thì chợt có giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, sau đó, ta và Hạ Hầu Du đều cứng đờ. . . . . . Giọng nói này, thật bất hạnh, chính là Hạ Hầu Duật. Chỉ là, tiểu tử này đến đây làm gì?