Editor: Trà sữa trà xanh
Beta: Du Niên, Serena Nguyen
―― Gặp nhau đã khó chia ly càng khó, khi gặp lại Hoàng đế, ta cảm thấy, có thể gặp lại thật tốt, bởi vì rốt cuộc bọn ta đã có thể chạy theo hạnh phúc của mình.
Vẻ mặt Hạ Hầu Du trang nghiêm nhìn phụ thân và đại ca của ta, trái tim ta động lòng, lần đầu tiên nhìn thấy chàng có dáng vẻ nghiêm chỉnh trang trọng như vậy, ta cảm thấy Hạ Hầu Du thật sự rất đẹp trai.
Chàng yêu ta, ta biết rõ.
Vì thế ta đi tới, nhẹ nhàng kéo tay của chàng, khẽ mỉm cười với chàng, sau đó đứng bên cạnh chàng, quay đầu lại nhìn người nhà của ta, “Phụ thân mẫu thân, đại ca, ta biết rõ mọi người lo ngại, nhưng ta tin tưởng Hạ Hầu Du, đời này trừ chàng ra, ta không muốn cân nhắc đến nam nhân khác. Cho nên, hãy thành toàn cho chúng ta.” Ta lôi kéo Hạ Hầu Du cùng nhau quỳ xuống.
Ta biết mình đang làm điều xằng bậy, nhưng, ta thật sự không nghĩ bởi vì những nguyên nhân nhàm chán mà mất đi Hạ Hầu Du, ta quay đầu lại, cúi đầu cười với chàng, Hạ Hầu Du cũng đang nhìn ta, ánh mắt ấm áp và hạnh phúc, chắc hẳn lời mới vừa rồi của ta khiến chàng rất vui vẻ.
Chàng nắm bả vai của ta, ôm ta thật chặt, “Phiêu Phiêu, có những lời này của nàng, cho dù chân trời góc biển ta đều đi cùng nàng, không oán không hối.” Giọng nói trầm thấp có lực, tinh tế quấn quanh bên tai ta, giờ khắc này, ta không nhịn được mà đỏ mặt.
Tiểu tử này mà lãng mạn khiến ta không thể nào chống đỡ được.
Nhưng dù nghĩ vậy trong lòng, ngoài miệng ta còn lâu mới nói cho chàng biết, giả vờ nhéo chàng một cái, ta cố ý liếc xéo chàng một cái, “Thôi đi, ta mới không cần đến chân trời góc biển gì đó, muốn đi thì chàng đi đi, ta muốn ở Kinh Thành hưởng phúc thật tốt.”
“Xì, ha ha ha, Phiêu Phiêu, Tứ ca, bộ dáng các ngươi như vậy, thật sự là làm ta cười chết rồi. . . . . .” Trong lúc chúng ta thiếu chút nữa quên mất phụ thân và lão nương cùng lão ca của ta còn đang nhìn của chúng ta, rốt cuộc tiếng cười của Hạ Hầu Lâm đã khiến bọn ta bừng tỉnh, ta đẩy Hạ Hầu Du ra, mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
Để cho phụ mẫu ta còn có lão ca xem cuộc vui. “Tư Tồn, phụ mẫu, mọi người xem không khí giữa hai người bọn họ này, căn bản là vợ chồng son không coi ai ra gì, bây giờ coi như chúng ta nói bọn họ không thể ở chung một chỗ, bọn họ cũng không nghe chúng ta đâu, hơn nữa ta cảm thấy bọn họ như vậy rất ấm áp, chỉ cần Hoàng huynh không phản đối, tại sao chúng ta phải phản đối bọn họ ở bên nhau đây? Phụ mẫu, đối với nữ nhân mà nói, lấy được một người hữu tình là chuyện quan trọng nhất, phụ mẫu, xem bọn họ như vậy, Tứ ca là thật tâm, các người hãy tin huynh ấy.”
“Đúng vậy, phụ mẫu, đại ca, bây giờ ta rất hạnh phúc.” Ta lập tức chen vào.
“Con sẽ yêu thương Phiêu Phiêu cả đời.” Hạ Hầu Du cũng không phải chân chó bình thường lập tức tuyên bố.
“Ai, các con cảm thấy vui vẻ là được rồi, chúng ta già rồi, không cách nào quản con cả đời được, chỉ là Phiêu Nhi, con cần phải hiểu rõ, đây là chuyện cả đời của con.” Mẫu thân là người thứ nhất bị chúng ta làm rung động, đi tới ôm ta vào trong ngực, có chút rầu rĩ mở miệng. Chẳng qua ta biết, bà nói vậy tương đương đồng ý với lựa chọn của chúng ta.
“Thôi thôi, nếu đã như vậy, phụ thân cũng không nhiều lời, Phiêu Phiêu, con tự giải quyết cho tốt, nếu như tương lai hắn khi dễ con, dù phụ thân và mẫu thân cùng với đại ca của con liều mạng cũng sẽ giúp con.” Phụ thân nói xong trợn mắt nhìn Hạ Hầu Du một cái, sau đó từ ái nhìn nàng.
Hạ Hầu Du làm bộ đáng thương nhìn nàng, dáng vẻ uất ức, nhưng lại không dám mạnh miệng, ta làm mặt quỷ với chàng, ai bảo trước kia tiểu tử này thích giả trang hoa hoa công tử đâu?
Đáng đời!
“Đúng vậy, Phiêu Phiêu, nếu như muội đã quyết, như vậy ta cũng không phản đối.” Đại ca cũng chịu nói rồi.
Nàng cười cười ôm lấy người nhà của ta, “Cám ơn mọi người, phụ thân, mẫu thân, đại ca.”
“Đứa nhỏ ngốc, người một nhà mà nói cám ơn gì.”
“Vậy là sao, Phiêu Phiêu, nếu như vậy, chọn một ngày công bố cho mọi người biết Thái Sư nhận con gái nuôi đi, như vậy sẽ dễ dàng chỉ hôn.” Hạ Hầu Lâm nháy nháy mắt đề nghị, phụ mẫu của nàng gật đầu một cái, sau đó đi chọn ngày, đại ca nhìn bọn nàng cúi đầu, sờ sờ đầu của ta rồi rời đi, chỉ còn lại ba người bọn ta. “Này này, Phiêu Phiêu, Tứ ca, các ngươi như vậy Hoàng huynh không có ý kiến sao?” Mắt thấy tất cả mọi người đã rời đi, Hạ Hầu Lâm lập tức hạ thấp giọng nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Du.
“À, bất quá khẳng định trong lòng không thoải mái.” Hạ Hầu Du mệt mỏi cười cười, ở trước mặt Hạ Hầu Lâm, hắn lười che giấu cái gì, “Chỉ là, Hoàng huynh sẽ không ngăn cản bọn ta, dù sao, ta muốn lấy vợ, ngày huynh ấy để Phiêu Phiêu rời cung cũng biết, Phiêu Phiêu nhất định sẽ lập gia đình.
“Ai, muội biết rõ, chẳng qua như vậy, thật sự cũng rất lúng túng.” Hạ Hầu Lâm thở dài, “Nhưng như thế này cũng tốt, Phiêu Phiêu sẽ là người nhà của chúng ta.”
“Thôi đi, cái gì gọi là người nhà của các ngươi?” Nàng bất mãn bĩu môi, “Còn nữa, ít lo lắng đi, ta cảm thấy Hạ Hầu Dận không có bụng gà con như vậy, chỉ là Du nói đúng, khẳng định trong lòng không vui, nhưng mà hắn, cực kì khó chịu, nhưng tâm địa không xấu, nếu như có cơ hội, có thể trực tiếp nói chuyện với hắn thì sẽ tốt hơn.” Nàng nhún nhún vai, mặc dù bây giờ không làm phu thê được, nhưng làm bằng hữu vẫn là tốt hơn, trước kia nghe Hạ Hầu Duật nói qua bệnh trạng của Hạ Hầu Dận, ta cũng không hy vọng hắn vẫn tiếp tục như vậy.
“Ừ, cũng đúng, người đại ca này, mặc dù không đủ dứt khoát, nhưng sẽ không thay đổi thất thường.” Hạ Hầu Lâm nghe nàng nói như thế, lập tức đồng ý gật đầu một cái, chỉ là giữa lông mày không có thả lỏng, “Chỉ là Phiêu Phiêu, ta còn có chút không yên tâm, trước kia ngươi và Tứ ca cách xa Kinh Thành, điều này thì cho qua thôi, nhưng bây giờ như vậy trở về, cho dù các ngươi vô tâm làm xáo trộn hậu cung vẩn đục, nhưng mà, nếu như gặp lại ngươi, bọn nữ nhân ở hậu cung lại. . . . . .”
“Chắc không có vấn đề gì lớn.” Hạ Hầu Du cũng không xác định chắc chắn, “Sau khi thành hôn Phiêu Phiêu cùng ta sẽ ở lại vương phủ, bọn họ còn muốn như thế nào?”
“Cái vấn đề này vẫn là đợi về sau rồi hãy nói.” Nàng có chút phiền não lắc đầu một cái, “Hạ Hầu Lâm, lần sau nhớ gọi ta là Lạc Huyền, chuyện như vậy không nói chính xác được, chờ xem đi, nhưng cũng không thể nói là sợ được.”
“Được thôi.” Hạ Hầu Lâm gật đầu một cái, sau đó nhìn bọn nàng cười cười, “Yên tâm đi, ta sẽ nhớ, chờ Hoàng huynh chính thức hạ chỉ tứ hôn, xong hôn sự này liền xong hết mọi chuyện rồi, trong khoảng thời gian này, chúng ta đều phải cẩn thận một chút.”
“Đúng vậy.” Nàng đồng ý gật đầu một cái, “Hi vọng không xảy ra hỗn loạn gì.”
“Đừng có lo lắng vớ vẩn, có thể có hỗn loạn gì.” Hạ Hầu Du ôm nàng lên, “Vậy chúng ta cáo từ trước, chờ chọn xong ngày, các ngươi tới vương phủ thông báo một chút, chúng ta cùng nhau làm bữa tiệc nhận nuôi nữ nhi.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Hầu Lâm che miệng cười ha ha, “Muội cảm thấy bữa tiệc đó sẽ rất tốt.”
Nàng bĩu môi, không thèm để ý tên gia hỏa Hạ Hầu Lâm chỉ sợ thiên hạ không loạn này, nhưng mà không thể phủ nhận, trong lòng của nàng đúng là mơ hồ lo lắng. Nhưng mà lại không biết lo lắng cái gì.
Kỳ quái, chẳng lẽ đây thật là dấu hiệu gió thổi mưa giông trước cơn bão sao? Nhưng mà, rốt cuộc là cái gì? Sẽ là hậu cung loạn? Hay là thân phận của bọn nàng bị vạch trần? Khả năng không nhiều, nếu như mà thân phận của ta bị vạch trần, đó chính là một tiếng xấu rất lớn đối với Hoàng thất, Hạ Hầu Dận sẽ không dung túng cho người làm như vậy, nhưng mà, nói không chừng sẽ có người muốn lợi dụng sóng gió này làm chút gì đó?
Trên đường trở về, nàng nhíu chặt chân mày, lại không nghĩ ra nguyên cớ.
“Phiêu Phiêu, nàng đang lo lắng gì vậy?” Hạ Hầu Du ôm nàng vào trong ngực, than nhỏ một tiếng, “Nàng không cần lo lắng cái gì, ở bên ta, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Nhưng mà, ta vẫn hi vọng không xảy ra chuyện gì là tốt nhất.” Nàng thở dài lắc đầu một cái, “Ta không biết đang lo lắng cái gì, ta không biết nói cảm giác kỳ quái đó là như thế nào, nhưng mà, không cách nào an tâm được.” Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Du, nhíu mày, “Du, chàng nói coi, rốt cuộc chúng ta làm như vậy sẽ thuận lợi ở bên cạnh nhau không?”
“Dĩ nhiên là có thể, khi chúng ta lựa chọn ở bên cạnh nhau, kết cục này đã không thể sửa lại, Phiêu Phiêu, chúng ta chắc chắn sẽ ở cùng nhau, hơn nữa còn hạnh phúc vui vẻ ở bên nhau, đừng lo lắng.” Hạ Hầu Du an ủi nàng. Nàng gật đầu một cái, tựa vào trên người của chàng, bắt buộc mình không nên suy nghĩ nhiều. Nhưng, trong lòng, chung quy giống như bị một tảng đá đè ép, không có cách nào nhẹ nhõm. Nhưng mà, mặc dù tâm tình rất hồi hộp, nhưng qua ba ngày, cũng không có xảy ra chuyện gì.
Cả Vương phủ bao trùm không khí vui mừng, Hạ Hầu Du thường chạy tới ăn chực, Hạ Hầu Duật thương lượng về chuyện thành hôn, trên dưới toàn phủ đều bận rộn, mặc dù bên phụ mẫu của ta còn chưa có tin tức, nhưng hiển nhiên là Hạ Hầu Du đã không đợi được.
Chỉ là, nàng không cười chàng, lần này tâm tình của nàng cũng như chàng, rất nóng lòng, luôn có cảm giác nhanh chóng thành thân mới tốt. Ba ngày sau, phụ mẫu của nàng tự mình đến vương phủ, nói là ngày 15 tháng này là một ngày tốt lành, sau đó chúng ta quyết định vào ngày hôm đó sẽ làm lễ, mời một ít quan lại quyền quý tới tham gia, long trọng công bố thân phận Tần Lạc Huyền của nàng, về phần quan hệ của nàng và Hạ Hầu Du, cũng có thể thuận tiện tiết lộ ra một chút, tránh cho những nữ quyến kia sinh ra ý tưởng gì đối với nam nhân của nàng. Hạ Hầu Du là của ta đấy, ai tới cũng không nhường.
Chỉ là, ta cũng chính thức cáo biệt cái tên Phiêu Phiêu này, về sau không còn là thái hậu nương nương Đoạn Phiêu Phiêu nữa, mà là một người xuyên không tới được Thái Sư thu dưỡng, là nữ tử dân gian Vương Gia chọn trúng Tần Lạc Huyền.
Cảm giác này, thật ra cũng không rối loạn. Ngày 14, nàng liền thu thập đồ đạc đến Phủ Thái Sư, mặc dù Hạ Hầu Du cực kỳ không tình nguyện, nhưng bây giờ nàng sắp biến thành thiên kim của Thái Sư, không thể mang thân phận hiện tại chưa cưới ở trong vương phủ, điều này thật sự quá kích thích cổ nhân làm theo, nàng không muốn làm cho phụ mẫu bây giờ của nàng bị tác phong của nàng mà hộc máu bỏ mình.
Mà Hạ Hầu Du có muôn vàn miễn cưỡng không thể làm gì khác hơn là thả nàng đi, sau đó cắn răng nghiến lợi quyết định nhất định phải nhanh chóng cưới nàng về.
Nàng cười để cho chàng cố gắng, sau đó tiêu sái rời đi, ưmh, dù sao tiểu biệt thắng tân hôn, hơn nữa từ vương phủ đến Phủ Thái Sư không xa, chàng cũng không phải là không thể tới gặp nàng. Lại nói, ngày mai là ngày cử hành nghi nhận thức nghĩa nữ, chàng cũng sẽ đến đây thôi.
Đến Phủ Thái Sư, buổi tối Hạ Hầu Lâm nói gì cũng phải ngủ chung với nàng, sau đó chính nàng ở trong ánh mắt bực dọc của đại ca nhẫn nại cười nhìn Hạ Hầu Lâm ở phía sau ôm nàng thao thao bất tuyệt, ha ha ha, không nhìn ra nha, bây giờ nhìn lại đại ca của ta là bị Hạ Hầu Lâm yêu thảm (ý nói Hạ Hầu Lâm yêu hắn khiến hắn rơi vào bi thảm), nhưng thật ra thì đại ca cũng yêu thảm Hạ Hầu Lâm rồi, nếu không tuyệt đối không có vẻ mặt kia.
“Này này, Lạc Huyền, ngươi không có việc gì sao lại cười khúc khích?” Rốt cuộc sau khi om sòm nửa ngày trời mới phát hiện lòng nàng không có ở đây, Hạ Hầu Lâm tức giận đánh nàng. Nàng nhìn nàng ấy cười một tiếng, “Không có việc gì, ta chỉ là cảm thấy bây giờ bộ dáng của ngươi và đại ca rất hạnh phúc, ta thật vui vẻ, lúc ấy tác hợp các ngươi, ta còn lo lắng các ngươi có hợp không đấy.” Nàng nháy nháy mắt, nghĩ đến dáng vẻ mới vừa rồi của đại ca liền muốn cười.
“Ha ha, đại ca ngươi là người rất khó chịu, bình thường muốn chàng nói yêu thích ta quả thật có thể có thể làm ta tức chết, người này tuyệt đối sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ là, ở chung với nhau lâu như vậy, chàng coi trọng hay không coi trọng ta, có thích hay không thích ta...Ta rất hiểu.” Hạ Hầu Lâm gật đầu một cái, ý thức được nàng đang nói cái gì, cũng cười nói, “Ngươi đừng nhìn chàng như vậy, thật ra chàng rất bám ta đó.”
“Đúng vậy, đoán chừng hôm nay ngươi không ở cạnh huynh ấy, huynh ấy sẽ không ngủ được.” Nàng ranh mãnh cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hầu Lâm hơi đỏ lên, sau đó nhào tới nàng, xấu bụng cười xấu xa, “Này này, ta nói, thật ra thì người không ngủ được sẽ là Tứ ca đi.”
“Làm sao có thể?” Nàng le lưỡi, “Bọn ta không ngủ chung.”
Thật là, người ta còn chưa thành hôn đó.
“Cái gì?” Hạ Hầu Lâm nhìn chằm chằm nàng kêu to, “Các ngươi không có ngủ chung?” May mà nàng sáng suốt che miệng nàng ấy lại, nếu không để cho nàng hô lớn như vậy, ngày mai nàng biết đối mặt ra sao với phụ mẫu.
Ngượng chết rồi!
Nàng tức giận trợn mắt nhìn Hạ Hầu Lâm một cái, hạ thấp giọng, “Làm ơn, bọn ta còn chưa thành thân có được hay không, ngươi cũng quá lớn mật đi.” Ta có dâng trào sao?
“Hắc hắc, như vậy à.” Hạ Hầu Lâm nhìn nàng cười khúc khích, “Ta còn tưởng rằng theo tính tình của Tứ ca, tám phần là đã ăn sạch ngươi, còn chờ đến bây giờ, thật không dễ dàng, xem ra Tứ ca thật rất thật lòng.”
“Nói nhảm, không thật tâm thì sao ta gả cho chàng, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?” Ta bĩu môi, đừng có hoài nghi mắt nhìn người của ta có được hay không, cái nha đầu ngốc này.
“Ừ, bất quá đoán chừng Tứ ca vẫn rất buồn bực, chờ phụ mẫu nhận ngươi làm nghĩa nữ xong, huynh ấy phải đợi đến khi thành thân mới có thể dẫn ngươi về vương phủ.” Nói tới đây, Hạ Hầu Lâm cười gian rộ lên, “Rốt cuộc có thể để cho Tứ ca nếm thử một chút cái gọi là tương tư thành họa rồi.”
“Sao ta cảm thấy ngươi rất hả hê?” Nàng nhìn Hạ Hầu Lâm, Hạ Hầu Du không có đắc tội nàng ấy đi, thiệt là.
“Ưmh, không sai, ta chính là hả hê.” Hạ Hầu Lâm thẳng thắn gật đầu.
“Tại sao?”
“Ai bảo lúc trước huynh ấy lừa ta trở lại kinh thành…”
À, thì ra là oan có đầu, nợ có chủ, lúc ấy người thực hành kế hoạch lừa gạt, là Hạ Hầu Du.
“Đúng rồi, Phiêu Phiêu, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết. . . . . .” Đột nhiên, Hạ Hầu Lâm xoay chuyển chủ đề, nháy nháy mắt với nàng.
“Hả? Chuyện gì?” Ta ngẩng đầu.
“Ngày mai, Hoàng hậu sẽ tới.”
“À?” Ta kêu lên. Làm ơn, Hoàng hậu nương nương tới đây làm gì?