Editor: Trịnh Phương.
Beta: Cẩm Yên
Ta, hoàng đế Hạ Hầu Xương đã từng là một vị vua vĩ đại không ai bì kịp, đã
từng anh minh kiến lập nên cả một thời đại hưng thịnh.
Là một Hoàng
đế, ta rất xuất sắc, bởi vì ta có thể cho con dân của ta một cuộc sống
hạnh phúc vui vẻ, có những ngày vô ưu vô lo, quản lý việc triều chính
gọn gàng ngăn nắp, quản lí hoàng thân quốc thích trở nên vô cùng an
phận, không gây ra thảm họa bức vua thoái vị đại nghịch bất đạo. Dù là
thiên tai hay nhân họa, ở thời ta trị vì cũng rất ít, a, không, phải nói là gần như chưa từng xuất hiện. Các thần tử của ta hết sức chăm lo hoàn thành nhiệm vụ, con cháu đều gắng sức học tập vì tương lai thừa kế
nghiệp lớn của ta. Trên cương vị là một Hoàng đế, ta đã thành công.
Mà làm một người cha, ta cho rằng ta cũng đã rất thành công. Ta có nhiều
con, nhưng mỗi người đều được ta dạy dỗ rất tốt, không hề đối xử bất
công, chứ đừng nói tới trọng nam khinh nữ. Ta đối xử rất công bằng với
chúng, cho các con của ta làm những gì mà bọn chúng thích. Nói thí dụ
như lão đại (Hạ Hầu Dận) thích làm hoàng đế, ta liền để hắn học những
thứ cần có để làm đế vương, lão Tứ (Hạ Hầu Du) chỉ thích làm công tử nhà giàu nhàn tản, không bị ràng buộc, ta liền để cho hắn ăn chơi thỏa
thích, ngâm thơ vẽ tranh; nữ nhi (Hạ Hầu Lâm) thích làm nữ hiệp, ta liền cho người dạy nàng học võ công. Cho nên có thể nói, ta là một người cha tốt, quả thực là không thể nào tốt hơn được nữa.
Ở vai trò một
người chồng, ừm, quả thật, ta không thể được coi là một người thật sự
hoàn mỹ, nhưng dù sao đi chăng nữa cũng là một trượng phu tốt. Ví như,
hậu cung ân huệ chia đều cùng hưởng, ta đối xử với mỗi nàng đều rất tốt, ngoại trừ việc chăm sóc đặc biệt hơn một chút đối với thê tử nguyên
phối của ta, thì ta chưa từng cự tuyệt yêu cầu của những mĩ nhân khác.
Từ trước tới nay, ta luôn là người rất sủng ái bọn họ, mà bọn họ cũng
rất yêu ta, điểm này ta xác định, nếu không, vì sao hậu cung không có
chuyện hục hặc với nhau? Điều này nói rõ rằng ta đã rất thành công trong việc quản lí các nữ nhân của ta. Dĩ nhiên, trong này cũng có công của
hoàng hậu, nàng là một hoàng hậu vô cùng hiền huệ*, nếu như nàng chết,
ta nhất định sẽ phong nàng thành Đại Hiền hoàng hậu, hơn nữa viết nên
những truyện ký về nàng, lưu danh muôn đời.
* Hiền lành, hòa nhã, lịch sự.
Được rồi, nói nhiều như vậy, mọi người cũng đã rõ rang rằng, ta, Hạ Hầu
Xương, là một nhân vật anh minh thần võ (anh minh, sáng suốt), cao quý
bất phàm tới cỡ nào nha.
Nhưng, vô cùng không may, cái người vĩ
đại như ta, một người tài nghìn năm cũng hiếm thấy, vẫn sẽ có chuyện
phiền muộn, hơn nữa còn là vô cùng phiền muộn.
Vấn đề này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chẳng qua chính là việc hôn sự đại nhi tử của ta.
Đại nhi tử Hạ Hầu Dận, một người có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế, cũng
rất quyết đoán, là người nối nghiệp tương lai ta vốn vừa ý từ nhỏ. Đứa
nhỏ này bình sinh tốt đủ mọi mặt, ta cũng không cần lo lắng, nhưng chính vì nó là người quá nghiêm chỉnh, cho nên không biết lừa gạt nữ nhân về
nhà làm vợ. Đến thời điểm hắn kế vị, cũng không thể không có hoàng hậu
được. Vì vậy, ta cùng vợ bắt đầu tính toán, thế nào cũng phải tìm một cô con dâu hiền lành giỏi giang cho đại nhi tử của ta. Nói thế nào đi
chăng nữa, trong số những nữ nhi kia của các trọng thần vẫn có mấy người rất tốt. Chí ít cũng xứng với con trai của ta, hẳn sẽ không đến nỗi
thiệt thòi.
Nhưng mà, hóa ra nhi tử đã yêu rồi, tự mình yêu được
một tiểu cô nương dễ thương ở bên ngoài, trừ không có tâm cơ, đơn thuần
một chút, cũng không còn gì không tốt. Thế nhưng, điều khiến ta nghĩ
không thông chính là, không phải bọn chúng chỉ yêu đương cãi nhau một
trận thôi sao? Làm sao lại phiền toái đến mức gây gổ chia tay, còn tiến
triển đến trình độ ngoại tình nữa?
Dĩ nhiên dĩ nhiên, ta là một
người cha rất cởi mở. Bây giờ ấy, đàn ông có đi ngoại tình một chút có
là gì chứ, nhưng, tại sao ngay cả Đoạn Phiêu Phiêu trông có vẻ dịu dàng
kia cũng chạy đi ngoại tình cơ chứ? Đây là cái tình huống gì? Cùng nhau
đi ngoại tình hay sao? Ừm, chẳng lẽ nói, chuyện ngoại tình này cũng phải suy một ra ba (học một hiểu mười) sao?
Nhưng mà, ngoại tình thì
ngoại tình, không phải là vợ chồng son ồn ào giận dỗi sao? Tại sao tiểu
nha đầu lại có thể ngoại tình đến trên người lão nhân ta, hơn nữa còn bị đại nhi tử bắt gian tại trận. . . . . .
Cái trò này thật sự
khiến ta muốn hộc máu. Được rồi, ta thừa nhận, trong tình cảnh lúc tiểu
nha đầu kia cầu hôn với ta, ta đã có chút đắc ý cùng hả hê. Không trách
được, một lão già như ta, vậy mà còn có tiểu cô nương chủ động ngã vào,
không quan tâm tới đại nhi tử anh tuấn tiêu sái của ta. Thân là nam
nhân, lòng tự ái của ta đương nhiên là cực kì thỏa mãn.
Nhưng,
được rồi, ta thừa nhận ta hả hê là sai, ta nên cảm thấy kinh ngạc mới
phải. Trên thực tế, ta thật sự cũng rất kinh hãi, bởi vì đại nhi tử
không chỉ không thèm khuyên can thái tử phi của hắn, kết quả cuối cùng
lại là ta thay hắn cưới tiểu nha đầu kia, còn hắn thì cắn răng nghiến
lợi cưới một nữ nhân khác mà hắn hoàn toàn không thích.
Ta chỉ
còn biết im lặng mà kêu trời. Thời nay, đám thanh niên rốt cuộc bị sao
thế? Cãi nhau một chút thì có đến mức phải đi ngoại tình không? Không
phải rõ ràng hai người này vẫn còn tình cảm với nhau sao, tại sao phải
làm đến mức khiến cho cả hai không còn cách nào ở chung một chỗ? Chẳng
lẽ nói, đây là cách thức yêu đương mới? Hu hu, vợ ơi, ta thật có lỗi với nàng. Trong lòng ta tràn đầy áy náy đối với hoàng hậu đã mất, càng cảm
thấy xấu hổ đối với đại nhi tử. Vốn là vợ của hắn, quay đầu một cái đã
biến thành vợ của ta. Mặc dù nói, Hoàng đế cưới một hoàng hậu trẻ tuổi,
dung mạo xinh đẹp cũng không có gì kì lạ, nhưng nói thế nào đi nữa thì
cưới người thương của nhi tử, trong lòng ta cũng chẳng thoải mái chút
nào, khổ nỗi không cưới không được. Nha đầu này học cách sử dụng kĩ năng một khóc hai nháo ba thắt cổ vô cùng nhuần nhuyễn. Lòng ta phiền muộn,
không lấy người vào cửa thì liền náo loạn rước lấy mạng người, đó không
phải là rất đáng sợ sao?
Đại nhi tử à, ta thật sự là không là cố
ý, con tự nghĩ biện pháp giải quyết nữ nhân của con đi, ta chỉ đặt nàng ở hậu cung, thật sự sẽ không để ý đến chuyện các người ngầm qua lại đâu.
Ta cũng không ngại chuyện mẫu tử luyến (mẹ con yêu nhau) đâu, chỉ cần
đừng dạy hư những phi tử khác của ta là được rồi. Yêu cầu của ta không
nhiều lắm, thật sự.
Thời điểm ta sắp tạ thế (chết), ta gọi đại
nhi tử tới trước giường bệnh của ta, dụng tâm lương khổ ân cần dạy bảo:“Dận, sau khi ta chết, Phiêu Phiêu liền giao cho con.” Ta tin tưởng sự
lựa chọn của ta chắc chắn sẽ không sai, cô nương năng động như vậy rất
hợp với nhi tử có vẻ mặt ngàn năm không đổi của ta, vừa lúc bồi đắp cho
nhau những điểm mà người kia còn thiếu.
Kết quả là, khi đại nhi tử đen mặt lại gật đầu đồng ý, ta rốt cuộc yên tâm đi tới âm phủ du lịch. . . . . .
A, đời người nha, quả nhiên là không yêu đương gì thì vẫn tốt hơn. . . . . .