Dạo này, quả nhiên ủy viên hội xuyên qua cũng mờ ám, Thái hậu, ngươi rốt cuộc còn có những chuyện kinh thiên động địa trong quá khứ nữa . . . .
”A. . . . . . Thái hậu, người muốn phân phó gì ạ?” Nhìn thấy tôi nở nụ cười quỷ dị, Như Nguyệt nhất thời không dám cười, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm , thoạt nhìn giống như da đầu tê dại, nàng từng bước từng bước đến gần tôi, thân thể vẫn còn run rẩy.
Ưmh, nha đầu này, đoán chừng là trước kia bị Thái hậu hành hạ thảm gan mới nhỏ như vậy, người ta cũng chỉ gọi nàng một tiếng, cười hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi, nàng lại run thành ra như vậy. Tôi thở dài, hồn nhiên không hay biết nụ cười tôi tự cho là”Hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi” đáng sợ cỡ nào. . . . . .
”Tới đây, Như Nguyệt.” Tôi cười híp mắt nhìn nàng, lộ ra nụ cười thiện lương nhất, tin tưởng dù là cô bé quàng khăn đỏ thấy cũng sẽ lập tức bị lừa , nhìn Như Nguyệt ngoắc ngoắc tay, tôi không ngừng cười híp mắt, cười híp mắt. . . . . .
”Phu nhân. . . . . . Người rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng nói của Như Nguyệt cuối cùng cũng run rẩy đến nói thừa lời. Edit tại dien.dan.le.quy.don
”Ai nha, đừng sợ đừng sợ, Thái hậu ta chỉ là ăn no không có chuyện làm tương đối nhàm chán, muốn hàn huyên nói chuyện phiếm với ngươi mà thôi, ngươi xem xem lão bà như ta, không có ai quan tâm cũng không có ai đến nhìn ta, rất đáng thương, người ta chỉ là muốn trò chuyện cùng ngươi thôi.” Tôi hề hề nhìn Như Nguyệt, nỗ lực tranh thủ thu phục tâm của nàng.
Chỉ là, tôi càng giả bộ đáng thương, mặt của nàng càng tối lại, rốt cuộc nha đầu này cũng không nhịn được bộc phát, “Người. . . . . . Thái hậu, mới vừa rồi hoàng thượng và Vương Gia đều đã tới, không phải là cùng người hàn huyên nửa ngày sao. Hơn nữa, Thái hậu cũng không phải là lão nhân gia, người còn trẻ lắm.” Phủi tôi một cái, Như Nguyệt nói như vậy.
Tôi không nói lời nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn Như Nguyệt, nha đầu này đang đối nghịch với tôi sao? Mặc dù tôi không phải là Tần Phiêu Phiêu, không có người yêu thích, nhưng để người khác ngồi lên đầu tôi cực kỳ không thích.
”Như Nguyệt, lá gan ngươi cũng lớn lắm, thế nào, mới mấy ngày mà đã học cách cãi lại ta sao? Mặc dù ta không ngại chơi đùa cùng cung nữ, những cung nữ khác trong cung đều bị khí trầm mà ngạt thở, mà ta còn bị lá gan của ngươi đè lên.” Giọng điệu của tôi nhàn nhạt, không nhìn lại nàng, cầm lấy tách trà, hớp một ngụm, lại ngẩng cao đầu lên, Như Nguyệt đã tái mặt quỳ gối trên mặt đất nhìn tôi.
”Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . .” Bộ dạng đáng thương này khiến cho người ta không đành lòng, tôi thở dài lắc đầu một cái, bây giờ tôi đã hiểu sao các phi tần nương nương luôn vênh váo tự đắc , dùng lỗ mũi nhìn người rồi. Những cung nữ này thiệt là, thời điểm sắc mặt tốt thì như trời cao, cho mấy phần sắc thì làm tới, cho là mình là một nhân vật chính. Thật không biết giáo dục ở cổ đại có vấn đề hay đây chính là nơi người ăn thịt người.
Tôi lắc đầu một cái, cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Người đáng thương phải có chỗ đáng hận, cổ nhân quả thật nói không sai.
”Đứng lên đi, Như Nguyệt, có câu ta chỉ nói một lần, ngươi nên nhớ cho kĩ. Chuyện trước đây ta đều đã quên, điều này, ta đã nói cho hoàng thượng và Hạ Hầu Du, hiện tại ta cũng nói cho ngươi biết. Ta không phải là Tần Phiêu Phiêu trước kia, ta cũng vô lý làm khó dễ ngươi, nhưng mà ở Phi Phượng Cung này, ta là chủ tử, ta không tha cho người nào khi dễ ta, cũng không tha người khi dễ người của ta, ngươi hiểu chưa?” Tôi trầm giọng mở miệng, nhìn Như Nguyệt.
”Nô tỳ hiểu, nô tỳ biết sai, sau này sẽ không bao giờ sai phạm nữa.” Như Nguyệt gật đầu một cái, khéo léo đứng lên, thanh âm rất cung kính, tôi biết nàng có lẽ đã hiểu được.
”Ngồi đi, Bổn cung có mấy lời muốn hỏi ngươi.” Tôi bĩu bĩu môi, ý bảo nàng ngồi xuống, ai, lời này của tôi thật sự dài dòng chẳng qua ta luôn có một loại cảm giác, Như Nguyệt nhất định biết tôi muốn đáp án.
”Dạ, tạ Thái hậu.” Rất cung kính ở bên cạnh tôi ngồi xuống, Như Nguyệt trầm mặc nhìn tôi, “Thái hậu muốn biết điều gì?”
”Rất đơn giản, năm đó ta và bệ hạ, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” Tôi cười hì hì mở miệng, hoàn toàn không thấy sắc mặt của Như Nguyệt khi nghe vấn đề này hoàn toàn thay đổi, tiếp tục nói, “Ta đều quên rồi, nói cho ta biết có được không?” Tôi nháy nháy mắt, làm bộ đáng thương mở miệng cầu khẩn. Mặc dù nói từ trước Như Nguyệt đã nói vài điều, còn có Hạ Hầu Du trong lúc vô tình tiết lộ thêm, tôi biết đại khác Hạ Hầu Dận và Thái hậu trước kia có mối quan hệ nào đó, nhưng tôi rất muốn biết chi tiết.
Tôi thừa nhận là tôi bát quái , chỉ là, chẳng ai lại không có bản tính tò mò? Điều này lại còn liên quan đến tôi.
”Điều này. . . . . . Nô tì không dám lung tung. . . . . .” Nàng ấp a ấp úng nhìn tôi, gương mặt khó khăn.
”Mặc kệ ngươi nói điều gì ta đều miễn tội cho ngươi được chưa?” Tôi cực kỳ đại độ phất tay một cái, bất cứ giá nào, người ta chính là muốn biết, không biết là không được, “Hơn nữa, đừng gạt ta rằng ngươi không biết, ta thấy rõ ngươi cũng biết , dù ta quên đi quá khứ cũng không phải là không có đầu óc.”
“. . . . . . Nhưng, việc này. . . . . .” Như Nguyệt vẫn còn thẹn thùng không chịu nói.
Ai, nữ tử thời cổ đại , chẳng lẽ đều thích lề mề như vậy hả? Tôi thở dài, thật mệt mỏi. Xem ra không uy hiếp đúng là không được, tùy tiện thôi..., dù sao cũng do người bạn nhỏ Như Nguyệt ép tôi đấy, tôi thiện lương vô tội.
”Như Nguyệt này, vốn quên thì quên, nói không chừng cũng là chuyện tốt, nhưng nếu như vì ta không biết điều gì đó lại đắc tội với hoàng thượng, ta là Thái hậu, dĩ nhiên không sợ hắn làm gì ta, nhưng Như Nguyệt, khó biết trước được hoàng tượng có đem ngươi ra trừng trị cho hả giận hay không.” Tôi rất vô tội nhún vai một cái, cúi đầu bắt đầu nghịch tóc . Ưmh, Tần Phiêu Phiêu này quả nhiên là mỹ nhân, tóc cũng đen nhánh tỏa sáng. Đúng rồi, tôi bỗng nhiên nhớ tới, tôi còn chưa thấy gương mặt mình như thế nào.
Ôi, cực kỳ mong đợi, rốt cuộc tôi họa thủy như thế nào đây? Đột nhiên tôi quên mất việc đang dò hỏi tin tức từ Như Nguyệt, nhất thời sinh ra hứng thú với dung mạo của mình.
Chim Sa Cá Lặn? Bế Nguyệt Tu Hoa [1]? Tiên trời hóa người? Tôi càng nghĩ càng hài lòng, càng nghĩ càng hạnh phúc, càng nghĩ càng vui vẻ, kết quả là lập tức nhảy lên, chỉ vào Như Nguyệt hô to, “Như Nguyệt, đưa cho ta cái gương .” Có lẽ do tôi quá hưng phấn, giọng điệu quá kích động, biến hóa quá vô thường, khiến Như Nguyệt nửa ngày mới ý thức được mục đích của tôi―― Điều Thái hậu của nàng tò mò không phải là những chuyện bát quái giữa Thái hậu và Hoàng đế năm đó, mà là gương mặt của mình.
[1] “Bế nguyệt” (Mặt Trăng phải giấu mình) và “tu hoa” (khiến hoa phải xấu hổ)
”Dạ, Thái hậu, nô tỳ đi lấy gương ngay.” Nhìn hai mắt toi, Như Nguyệt giống như lập tức buông lỏng xuống, hiển nhiên vừa rồi bị tôi dọa sợ, vào lúc này giống như sinh viên được thả lỏng. Tôi nhìn bóng lưng của nàng làm mặt quỷ, chậc chậc, ngươi bây giờ buông lỏng quá sớm á..., người ta chỉ đột nhiên cảm thấy gương tương đối quan trọng, một lát nữa ta sẽ tiếp tục ép hỏi . . . . . .
Cung nữ cổ đại được dạy dỗ rất tốt, đúng hẹn cũng không ngoại lệ, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng xoay người lấy gương cho tôi.
Tôi cầm lấy gương, hít một hơi thật sâu, dứt khoát kiên quyết đánh giá dung nhan của tôi, nhịp tim không tự chủ mà nóng nảy, o o, mong đợi, cực kỳ mong đợi! Nghĩ đến kinh nghiệm của vô số ngươi xuyên qua: hồn mặc, hóa thân mỹ nhân, tôi cực kỳ kích động, lúc này tôi cũng coi như bắt kịp với thời đại, nói thế nào cũng muốn lấy thân phận mỹ nữ khoe khoang một chút.
Tôi hấp khí, thở, tiếp tục xem, tiếp tục thở, tiếp tục hấp khí, cho đến lúc tôi cầm chiếc gương đồng, im lặng triệt để. Gió phương Bắc thổi tới, bông tuyết rơi rơi, tôi cảm thấy lạnh lạnh, thấy thật im lặng, thấy thật buồn bực….
”A a a a, ta muốn tố cáo ủy viên hội xuyên qua, ta muốn chống án! Tại sao có thể như vậy tại sao có thể như vậy. . . . . .” Sau nửa ngày sững sờ nhìn gương mặt trong gương, tôi rốt cuộc phát điên, ném chiếc gương đi, trán nhăn lại vì tức giận.
Xui xẻo, thật là xui xẻo, người khác xuyên qua thành tiểu thư có mỹ nam, tôi thật sự không tức giận, một chút cũng không tức giận, nhưng mà chỉ đúng là Thái hậu này, thân phận cũng rất cao quý, địa vị cũng rất cao thượng, tiền bạc cũng có thật nhiều. . . . . . Nhưng, ôi trời, vì sao người khác có thể biến thành mỹ nhân, còn tôi. . . . . .
Để cho tôi chết đi, để cho tôi chết đi, tôi thật sự không muốn sống á..., 5555, tôi không phủ nhận gương mặt của thái hậu có làn da trắng nõn trong veo, nhưng tôi khóc không ra nước mắt ngẩng đầu lên trời kêu than: tại sao mặt của nàng lại bé mập như vậy, mặc dù nói gương mặt trẻ trung lâu già rất tốt, nhưng đây lại là một gương mặt cực kỳ trẻ con, không phải thấy thế nào cũng giống trẻ vị thành niên sao? Như vậy muốn tôi làm sao tìm được thanh xuân thứ hai đây, tôi khóc ròng. . . . . . Hay là nói, tôi nhất định chỉ có thể tìm được một quái nhân yêu thích trẻ con, ôi trời, tôi không muốn, tôi kiên quyết không muốn. . . . . .
”Thái hậu. . . . . .” Như Nguyệt ở một bên run run rẩy rẩy nhìn tôi, run run , hoàn toàn không hiểu tôi phát điên về điều gì.
Tôi không để ý tới nàng, tôi không còn tâm trí, tôi mệt mỏi, tôi không muốn sống. . . . . . Gương mặt búp bê còn chưa tính, khiến cho tôi bực mình: tôi vốn không có vóc người thon thả, khuôn mặt lại như một đứa ter, dạ, tôithừa nhận, thân thể này không mập không xấu xí không khó nhìn, rất đáng yêu rất phong cách, nhưng tôi khóc tôi khóc, đây căn bản là con nít, 5555, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi muốn là thiên thần có khuôn mặt ma quỷ.
Chợt, tôi nghĩ đến một điều, thân thể nhất thời cứng ngắc không thể động đậy.
Mà nói thêm, dáng người tôi y như một đứa con nít, thì sao có thể khiến Hoàng đế yêu thích chứ? Hoàng đế không thể nào lại đi yêu cái loại trẻ con? Chẳng lẽ bảo… là tôi của trước đây nhập vào hay sao?
Tôi nhất thời hóa đá, ông trời ở đâu rồi, bổn thái hậu này chưa từng bị ai cản trở như thế này, lại…lại…lại…đi theo đuổi đứa con trai trên danh nghĩa của mình sao?
Vạm vỡ, quá vạm vỡ. Tôi cần phải học tập, hoặc là nên tiếp tục yếu ớt hỏi một tiếng: Thái hậu, có thật ngươi không phải là xuyên qua chứ?
Tâm trí bắt đầu ngưng trệ, tôi tiếp tục liếc mắt hôn mê bất tỉnh.
Thái hậu lại là người có gương mặt trẻ con, Thái hậu lại có thể biết theo đuổi nam nhân, Thái hậu lại có kinh nghiệm yêu đương cực kỳ mạng mẽ, Thái hậu à, ngươi là mẹ của ta, ngươi là thần tượng của ta. . . . . .
Trước khi bất tỉnh, tôi dặn mình nhất định phải khiến cho Như Nguyệt nói cho tôi biết, làm thế nào Tần Phiêu Phiêu theo đuổi được Hạ Hầu Dận , quá mạnh mẽ rồi, tôi cần bái sư học hỏi kinh nghiệm, dễ dàng ở cổ đại thuận lời dùng gương mặt trẻ con này thu hút nam nhân