Triều Phượng là khu phố phồn hoa náo
nhiệt nhất trong kinh thành. Nó nằm lân cận với hoàng cung, là nơi các
quan lại thường lui tới, trên đường cửa hiệu san sát nối tiếp nhau. Dòng người từ sớm đến tối tới lui như nước chảy, tiếng rao của những người
bán hàng không dứt bên tai.
Ở cuối con phố, có một tửu lâu nhỏ,
trông đơn sơ nhưng từng gian nhỏ bày trí rất tao nhã. Ở trên lầu ,hai cô nương dung mạo xinh đẹp ngồi đối diện nhau. Cô nương áo tím một tay
chống cằm, hai mắt vô thần nhìn ra cửa sổ, đôi môi đỏ mọng hé mở, tiếng
than vãn lúc nãy nhất định là từ miệng nàng phát ra.
Ngồi đối diện, cô nương áo lam cho bé gái trong lòng mình uống xong một chén nước, quay đầu lại thấy nàng vẫn còn than ngắn thở dài, dở khóc dở cười nhìn nàng, nói “Tỷ tỷ tốt của
ta, than khổ đủ rồi chưa? khổ cực đi ra được, tỷ chính là đến than thở
cho ta nghe?”
“Đương nhiên không phải!” Cô nương áo tím nhanh miệng phủ nhận. Sau đó…buồn bã…quay đầu lại nhìn người chị em tốt của mình, lại nghĩ đến sự việc kia, nàng nhịn không được lại thốt
ra —-
“Ôi! “
Nàng thở dài, Vừa nghĩ đến việc kia, trong lòng lại không khỏi buồn phiền!
Nhìn xem, còn nói không phải than thở cho ta nghe? cô nương áo lam liếc mắt, thầm nghĩ.
Không khí bỗng trở nên nhạt nhẽo, thật tốt là lập tức có người tới hâm nóng lên.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếng
nói niềm nở của tiểu nhị đồng thời truyền đến: “Hai vị cô nương, thức ăn của hai vị đã làm xong!”
Đang cuộn mình trong lòng cô nương áo lam, bé gái nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập
tức nở ra một nụ cười, làm lộ rõ hai lúm đồng tiền. Nàng từ trong lòng
cô nương áo lam nhảy xuống, sôi nổi chạy lại tiểu nhị, phấn khởi kêu
lên: “Cha …cha…”
Áo lam cô nương nghe vậy, nhịn không
được trợn mắt một cái. Nàng bước nhanh qua, túm lấy cổ áo bé gái mang
trở về chỗ ngồi, sau đó nhẹ nhàng véo mặt phúng phính của bé gái một
cái, giả vờ phẫn nộ hét lớn “Tiểu nha đầu, ta đã nói với ngươi nhiều
lần, không được…thấy giống đực liền nhận cha! ^O^ Cha ngươi đã chết từ
lâu rồi ! Có nghe hay không—- !”
“Huu—-dì ơi…..đau quá…” đôi mắt to
của bé gái tràn ngập nước mắt, từ từ chảy xuống, dáng vẻ tội nghiệp quay đầu nhìn cô nương áo tím, xin giúp đỡ.
Cô nương áo tím không phụ kỳ vọng ,
lập tức cứu nàng ra khỏi tay cô nương áo lam, nhẹ nhàng xoa xoa bên má
bị ửng đỏ lên, sau đó hướng về gương mặt kinh ngạc của tiểu nhị nói :
“Đem thức ăn để xuống, ngươi có thể đi ra ngoài. Không có việc gì đừng
tới quấy rầy chúng ta “
Nhìn thấy cửa phòng đã đóng, tiếng
bước chân cũng đã đi xa, cô nương áo tím mới quay đầu sang cô nương áo
lam, giọng bất mãn nói : “Ngươi đã làm mẹ người ta, tại sao vẫn còn bạo
lực như vậy !Ngươi không phải không biết, trẻ con gọi cha, đây là một
loại bản năng. Ngươi không thể cho nàng một người cha, nàng cũng chỉ có
thể tự mình tìm!”
“Không phải ta không muốn cho nàng
một người cha, mà là ta không hề biết cha nàng là ai có được hay không!” Cô nương áo lam tức giận đáp trả.
Sau khi rót một chén trà để thông cổ
họng đau rát vì la hét,cô nương áo lam nói tiếp:”Mà người bố dượng kia
hình dáng ra sao ta cũng quên rồi, cũng sớm bỏ chạy mấy trăm dặm không
thấy bóng dáng tăm hơi. Hai người cha, không có một người nhờ vả được.
Hiện tại, chẳng lẽ ngươi muốn ta ở trên đường tùy tiện tìm một nam nhân
để làm người cha thứ ba cho nàng hay sao?”