Gió thu phe phẩy, chim nhỏ hát ca, Xuân Yến nằm trên ghế Quý phi,
miệng chóp chép ăn quả nho được Lục Ngọc bón tận nơi, hưởng thụ bàn tay
xoa bóp của Thu Dung, rất thích ý!
- Thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng tới! – Bịch bịch bịch, Tiểu Nhân Cao Chân chạy vào cửa báo cáo.
- Vậy à? – mắt Xuân Yến sáng lên, nhỏm dậy, đã thấy Phượng Dật một thân long bào đã xốc bức rèm lên đi về phía nàng.
Thân hình thon dài không dao động, chỉ có cước bộ có chút lảo dảo,
khuôn mặt tuấn dật có vẻ uể oải, chỉ có đôi mắt sâu vẫn sáng ngời, trên
mắt còn bầm lại. Đôi mày nhướn lên, còn có chút ủ rũ.
- Ngươi đã về rồi! – Xuân Yến nhảy dựng lên đến bên cạnh hắn, một tay vươn ra nắm lấy tay hắn.
- Ừ. – Phượng Dật hữu khí vô lực hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.
Nhướn mắt lên, nhìn bờ môi mềm mại của nàng, trên khuôn mặt còn yếu
ớt vương một nụ cười tươi đẹp, hắn không tự chủ được khóe miệng cũng
cong lên, khuôn mặt tuấn tú vốn chẳng còn sinh khí cũng bị nụ cười của
nàng làm cho sáng lạn lên.
Đưa hắn ngồi lên ghế mình vừa mời ngồi, tự tay rót cho hắn một chén trà, Xuân Yến nhiệt tình hỏi:
- Tiến triển thế nào?
- Nói không được. – Phượng Dật một hơi uống cạn chén trà, thở dài một hơi, hạ mi mắt mệt mỏi nói – Bọn họ vẫn dùng tổ huấn luân lý cương
thường để áp nhân, nhất là Lý Thái Phó, nói chưa hết hai câu đã nói
nghịch lẽ trời chỉ chết không sống. Thậm chí bọn họ còn nói nếu ta kiên
trì muốn lấy nàng làm hậu, bọn họ tất cả sẽ cáo lão hồi hương, không hỏi chính sự!
Cũng biết như vậy! Bất quá, đây là hắn tự tìm! Trong lòng Xuân Yến thầm vui mừng khi thấy người gặp họa.
- Có thể sẽ gặp. – Sắc mặt nàng vẫn nghiêm túc khẽ gật đầu, lẩm bẩm – Phiến toái thực sự!
- Nếu không, nếu bọn họ còn muốn đi, vậy để cho bọn họ về nhà dưỡng
lão cả đi! Chúng ta tuyển một đám tân quan đến thay thế vị trí của họ là xong. – Nàng hứng trí bừng bừng đề nghị.
- Người si nói mộng! – Phượng Dật lạnh lùng ngăn suy nghĩ không thực
tế của nàng – Bọn họ đều là nguyên lão nhiều năm trong triều, nàng cũng
biết, trong triều rất nhiều chuyện không thể không có bọn họ, người mới
không có một hai năm kinh nghiệm, căn bản không làm được việc. Hơn nữa,
nếu một đao chặt sạch bằng đó đai thần, chúng ta không có nhiều nhân tài hữu dụng như thế để bổ sung.
- Nói cũng đúng nha! – Xuân Yến nhún vai, không muốn tiếp tục nói chuyện không tưởng nữa.
Đi ra sau lưng Phượng Dật, xoa xoa vai cho hắn, nàng thấp giọng nói:
- Tổ huấn trên đầu, luân lý cương thường trước mắt, chuyện như của
chúng ta không thể phóng túng. Nếu không, nếu sau này ai cũng làm như
thế, thiên hạ này chẳng những đại loạn sao? Bọn họ cũng có suy tính theo lập trường của bọn họ, chúng ta không thể trách bọn họ không biết biến
báo.
- Đúng vậy, theo như lời nàng nói, bọn họ cố chấp vậy là không sai. – Phượng Dật cảm khái. Có điều, bọn họ là vậy, nhưng hắn c ũng không cho
rằng mình đã làm sai.
- Vậy, còn ngươi thì sao? – Xuân Yến chớp mắt đẹp, kéo tay hắn, nhẹ
nhàng nói – Ngươi sẽ dao động theo sự kiên trì của bọn họ sao?
Hỏi những lời này, tâm nàng cũng khẽ run, vừa muốn hắn trả lời nhưng lại sợ hắn trả lời. Chỉ sợ hắn dao động…
- Nếu là trước kia, đúng. – Phượng Dật thản nhiên nói, hai tay không
tự chủ được đặt lên thắt lưng của nàng, ôm siết vào ngực, dựa cằm lên
vai nàng, hít sâu một ngụm không khí mang theo hơi thở trong veo của
nàng, thấp giọng kiên định – Nhưng hiện giờ, không có khả năng. Ta đã
sớm nói qua, ta sẽ không buông bỏ nàng.
Lòng dâng lên một dòng nước ấm, Xuân Yến hạnh phúc cười mị mắt.
- Giương cung múa kiếm với bọn họ nửa ngày, chắc ngươi mệt rồi phải không? – Nàng vỗ nhẹ lưng hắn, ôn nhu nói.
Phượng Dật nhắm mắt lại, gật gật đầu.
- Mệt à, vậy tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút đi! – Xuân Yến nói, đẩy
hắn ngã xuống ghế, kéo một cái áo ngủ bằng gấm tới cho hắn. Hiện giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này ngươi còn mệt mỏi đó!
Khi nàng xoay người muốn rời đi, Phượng Dật vung tay nắm chặt cổ tay nàng không buông, truy vấn:
- Vậy còn nàng? Nàng muốn đi đâu?
Thần sắc khẩn trương, giống như một đứa trẻ nhỏ đang sợ mất đồ chơi.
Xuân Yến bật cười, quay lại ngồi trên mép giường, vỗ lưng hắn khẽ cười:
- Ta? Ta không đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi!
Bản thân mình không thể động, nàng liền ngoắc ngoắc gọi Lục Ngọc đưa
lên đĩa trái cây trên bàn, nhón một quả hồng nhất, lau khô, đưa lên, đưa đến bên miệng Phượng Dật. Hắn há miệng nuốt vào, đôi chân chậm chạp
không muốn rời khỏi nàng.
Bị hắn nhìn chọc chọc không còn ý tứ, Xuân Yến ngẩng đầu khó khăn,
lại cầm một quả nho, bóc vỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng
cắn. Vài giọt nước nho trào ra bên khóe miệng, nàng luồn cái lưỡi đinh
hương sang yểu điệu liếm liếm.
Tựa hồ như quả nho thập phần ngon lành, hắn thấy cái lúm đồng tiền thỏa mãn bên má nàng.
Cảnh này lọt vào mặt Phượng Dật, hắn không khỏi động lòng, chỉ cảm thấy một một cơn giật giật thẳng lên đến ót, ánh mắt trầm mê.
Duỗi dài cánh tay, ôm lấy thân mình ngồi bên cạnh, thu tay lại, đặt xuống dưới thân mình, hai người hòa làm một.
- Đừng, đừng! – tay hắn vuốt ve dọc theo thắt lưng của nàng, làm dâng lên một cảm giác tê dại không thể ức chế, giữ hai cái tay quậy phá của
hắn lại.
Phượng Dật dễ dàng lút tay lại, hai tay vòng qua ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu muốn nhấm nháp sự ngọt ngào của nàng.
Xuân Yến quay đầu đi, linh hoạt tránh được cái hôn tham lam của hắn.
- Xuân Yến! – Phượng Dật bất mãn khẽ goi. Mỹ nhân trong ngực, mị hoặc dụ lòng người như thế, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ!
Nhìn ánh mắt nàng chỉ biết, không thể nào thân mật đơn giản như vậy. Có thể hiện giờ thân thể nàng… không ổn.
- Vì sao? – Thân thể ma sát, một cơn sóng nóng bừng dâng lên lu mờ cả lý trí. Phượng Dật cắn răng, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
- Có người nhìn. – Xuân Yến trừng mắt nhìn đám cung nữ thái giám đang tò mò xem diễn kịch không chớp mắt, tùy ý tìm một lý do qua loa chối
bừa cho xong.
Một ánh mắt hung tợn liếc qua, bọn hạ nhân ngầm hiểu, đều rời đi, cuối cùng rời đi, không còn lại ai ở đó chăm sóc hắn.
Tốt lắm, không còn chướng ngại vật.
Khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, áp lên bờ môi của nàng, bất ngờ bị Xuân Yến đẩy ra.
- Đừng… – Nàng thẹn thùng cự tuyệt.
Phượng Dật bắt lấy bàn tay đẩy ra của nàng, khó nhịn gầm nhẹ:
- Vì sao? Từ khi nàng tức giận tới giờ đã tới mười ngày không được chạm vào nàng!
Bởi vì… Xuân Yến cắn cắn môi, trừng mắt lườm hắn một cái, nghĩ không
ra được cái cớ nào khác, mắt liếc ngang, nhất định từ chối – Ta nói
không được là không được!
Không cần lý do gì!
- Xuân Yến, nàng lại nháo cái gì đó? Gần đây ta không làm sai gì
không phải sao? – Phượng Dật buồn rầu nói, trong đầu suy nghĩ không biết mình có vô ý làm gì mà nàng giận không.
Thừa khi hắn đang còn đang thắc mắc, Xuân Yến xoay người, đè hắn
xuống, khéo léo dựa nhẹ cằm lên ngực hắn, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn
mỹ của hắn, thần bí cười nhẹ:
- Đừng nghĩ nhiều, ngươi đã bận rộn rồi, hiện giờ không được đâu! – Trong bụng nàng lúc này chính là sai lầm lớn nhất!
Thân hình mềm mại thơm ngát ngay trước mắt, còn có nụ cười xinh đẹp
kia càng khiến cho Phượng Dật vừa mới nếm thử dục vọng giống như một sự
dụ hoặc cực hạn. Gân xanh nổi lên ngang dọc, hắn cố nén thấp kêu lên:
- Xuân Yến.
Nâng bàn tay to áp lên khuôn mặt nàng.
Binh!
Vào đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, tiểu Thạch tử hoang mang rối loạn chạy vào, keei toáng lên:
- Không tốt! Hoàng thượng, không tốt! Trang vương làm phản!
- Cái gì?
Tin tức bất ngờ không khác gì sấm sét giữa trời, chấn cho lòng Phượng Dật trống rỗng.
Dục vọng lập tức nguội đi, hắn chạy nhanh đến, túm lấy vạt áo Tiểu Thạch Tử, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
- Vừa rồi… Tiết tướng quân sai người mang tin đến… Trang … Trang
vương sáng … khởi binh làm phản! – Vừa thấy vẻ hung thần ác sát của
Phượng Dật, Tiểu Thạch Tử bị dọa không nhẹ, nơm nớp lo sợ thưa.
Cái cần đến cuối cùng đã đến rồi đây! Nghe được tin này, Xuân Yến
cũng không khiếp sợ như Phượng Dật, khóe miệng ngược lại còn gợn lên một ý cười kỳ lạ.
Chậm chậm ngồi xuống ghế, sửa sang lại quần áo, đi hài, chậm rãi đi
tới, gỡ tay hắn ra, cứu lấy Tiểu Thạch Tử đang hấp hối, thản nhiên nói:
- Ngươi mau buông tay! Ngươi không buông hắn sẽ mất mang!
Phượng Dật buông tay, Tiểu Thạch Tử ngồi phịch xuống, hổn hển hít từng ngụm không khí trong lành.
Chờ hắn thở xong, Xuân Yến mỉm cười nhìn hắn:
- Tiểu Thạch Tử, theo như lời ngươi, Trang Vương làm phản như thế nào?
- Này… – Tiểu Thạch Tử nhìn vẻ mặt phẫn nộ tới không thể tin của
Phượng Dật, ánh mắt lặng lẽ chuyển qua Xuân Yến đang mỉm cười, vẫn là
Thái Hậu nương nương thoạt nhìn ôn nhu vô hạn lại khiến cho hắn cảm thấy an toàn hơn một chút, liền nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói – Sáng
sớm hôm nay, Trang Vương đã sai người dán thông báo, chiếu cáo thiên hạ, nói Thái Hậu không có đức, không tuân thủ cung quy, không để ý tới luân thường, dụ hoặc Hoàng Thượng. Mà Hoàng Thượng cũng bị ma ám quỷ ám,
luyến thương mẹ kế, mẫu tử hai người thường thông dâm làm loạn cung
đình, hơn nữa nhất định không chịu hối cải. Chuyện vô sỉ thế này, chính
la trò cười rất lớn, đủ để khiến cho người trong thiên hạ ai nấy đều
nhạo báng Phượng Tường ta không ngóc đầu lên nổi. Cho đến hôm nay, Hoàng Thượng đã mất tư cách ngồi trên long tọa, quân lâm thiên hạ. Vì vậy,
chỉ có thể kêu gọi chí sĩ thiên hạ, cùng nhau nổi dậy…
Lại nhìn Phượng Dật, thối lui hơn mười bước mới dám lớn mật nói ra bốn chữ cuối cùng : – Phế – Đi – Hoàng – Thượng!
- Làm càn!
Không chờ hắn nói xong, Phượng Dật liền xoay mình trừng lớn mắt, ánh
mắt cuồng dã, âm trầm quát lên. Vốn vẻ mặt đã khó coi đã trở thành hung
ác cuồng bạo, nhìn như mãnh hổ muốn lao đến một cạp cắn chết.
- Hoàng… Hoàng Thượng tha mạng! – TIểu Thạch Tử sợ tới mức quỳ sụp xuống lui lai vài bước, kinh hoàng hét lớn.
Phượng Dật trợn mắt lên, đang muốn tiến lên, không ngờ một đôi bàn
tay chạm vào thắt lưng của mình, Xuân Yến từ sau lưng tiến đến sát bên
cạnh, nhẹ nhàng vỗ ngực hắn, ôn nhu nói:
- Đừng nóng giận. Đừng nóng giận. Nói lời này là Trang Vương, không
phải Tiểu Thạch Tử, mắt ngươi có phun lửa ra cũng vô dụng. Hơn nữa,
chúng ta cũng không thể phủ nhận, lời hắn nói cũng có thể coi là thật.
Nhẹ nhàng nói vài câu rất nhanh đã trấn an hắn, bầu không khí lạnh
lẽo xung quanh thân thể hắn đã vơi đi phân nửa, sắc mặt xanh mét cũng
khá lên không ít.
Đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, hắn thống khổ nói:
- Không ngờ, Tam Hoàng huynh hắn..
- Không muốn làm nguyên soái không phải binh lính tốt. Cũng tương tự
như thế, Hoàng tử mà không muốn làm Hoàng thượng thì không phải Hoàng tử tốt. – Xuân Yến lạnh nhạt nói.
Nghe nói như thế, Phượng Dật mở mắt ra, tay rơi xuống, xoay người, siết chặt bả vai của nàng, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng hỏi:
- Xuân Yến, đến lúc nào rồi nàng còn ở đây nói mát!
- Ta chỉ nói sự thật. – Xuân Yến phất tay hẩy bàn tay đang đè lên vai mình, lạnh lùng nói – Mục đích Trang Vương khởi binh không phải muốn
tranh thủ phế ngươi, sau đó ra tay tiếm quyền sao.
Cũng không phải đoán, đây là chuyện người sáng suốt nhìn đã biết. Phượng Dật nản lòng cúi đầu.
Kéo tay hắn, kéo hắn ngồi yên xuống ghế, phất tay đuổi Tiểu Thạch Tử
rời đi, Xuân Yến dựa vào hắn, ôm đầu của hắn ấp vào người mình, chậm rãi nói:
- Trong mười mấy huynh đệ các ngươi, Trang Vương xem như một người có tài. Chỉ tiếc, hắn làm người thành công vĩ đại, không quá quyết đoán,
tâm tư cũng không chính thuần, cho nên Tiên hoàng mới lo lắng mãi, cuối
cùng vẫn không truyền ngôi vị cho hắn. Hắn đã mơ ước ngôi vị Hoàng đế đã lâu, khi biến ngôi Hoàng đế được truyền cho ngươi còn làm loạn lên một
trận, có chết cũng không chịu nhận đất phong. Tới khi nhận rồi, ba năm
cũng không gặp hắn mấy ngày. Trong mắt hắn tất cả chúng ta đều là kẻ
thù. Một người không chịu nhận hắn hối lộ, còn làm hại con hắn không thi được, mọt người đoạt mất ngôi vị Hoàng đế hắn tha thiết yêu. Hiên giờ
thật vất vả mới tìm được cơ hôi có thể một lưới bắt cả hai ta, đương
nhiên hắn phải lợi dung. Cho nên hắn hôm nay làm như vậy cũng không kỳ
lạ.
Phượng Dật dựa vào người nàng, ngửi mùi cơ thể nàng tươi mát, nghe giọng điệu mềm mại, phiền não trong lòng tiêu giảm không ít.
Từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ như tự hỏi hồi lâu, hắn mới hít một hơi thật dài:
- Nàng nói đúng. Nhưng…
Nhưng chỉ cần nghĩ đến huynh đệ của mình đang kêu gọi người trong
thiên hạ đến đánh chính mình, hắn vẫn cảm thấy thương tâm khổ sở. Người
huynh đệ này cũng không quá thân thiết với mình, nhưng tốt xấu gì cũng
là máu mủ tình thâm!
- Thân là người trong Hoàng thất, vì quyền thế, chuyện xưa phụ tử
huynh đệ tương tàn ngươi nghe được còn thiếu sao? Một ngày là người
Hoàng tộc, những việc tranh đoạt hoàng quyền như thế một ngày cũng không thể tránh được, ngươi nên chấp nhận sự thật… – Xuân Yến liếc mắt một
cái đã nhìn ra điểm mấu chốt, chậm rãi cởi bỏ khúc mắc cho hắn – Cho
nên, thân là quân vương, sẽ là trung tâm tranh đoạt quyền thế. Vào thời
điểm thích hợp, cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm, nếu không quả quyết,
mang lòng dạ đàn bà, khó thành công, cũng khó bảo toàn chính mình. Người như vậy cũng không xứng làm Đế Vương!
Phượng Dật bị lời của nàng kích động cho thân thể cứng đờ, con ngươi
đen tối đột nhiên sáng ngời, ánh mắt chần chờ chậm rãi thối lui.
- Thực ra thì, Tam Hoàng huynh dã làm ra chuyện như vậy, ta không dám phản kích đó là ngồi chờ chết. Là hắn không để ý tới tình nghĩa huynh
đệ trước, vậy không thể trách ta không niệm tình tay chân! – Hắn bình
tĩnh nói.
Chính là như vậy! Xuân Yến gật gật đầu, lại êm tai nói:
- Cho nên, ngươi có tức giận cũng là vô dụng. Hiện giờ việc ngươi
phải làm là tập hợp đại thần, thượng nghị phương pháp ứng đối, thể hiện
ra phong độ quân vương với người trong thiên hạ, mà không phải ở trong
này phát hỏa với người làm.
- Nhưng… Các đại thần đều kháng nghị việc ta làm, hiện giờ bọn họ
nghe lời ta sao? – Nhớ tới các đại thần bốn năm ngày này đều ở trên điện trường kỳ kháng chiến với hắn, Phượng Dật nhíu mày, có chút trù trừ.
- Ngươi nghĩ vậy là sai lầm rồi. – Xuân Yến nâng đầu hắn lên, nhìn
thẳng vào mắt hắn, chắc chắn nói – Trong hoàn cảnh này, càng có thể khảo nghiệm lòng trung thành của bọn họ đối với ta. Chuyện của chúng ta là
chuyện của chúng ta, Trang Vương là Trang Vương. Hai người kỳ thật cũng
không thể nhập làm một, nếu bọn họ trung thành với Phượng Tường ta,
đương nhiên trước đó sẽ gạt chuyện của chúng ta sang một bên, đoàn kết
trong ngoài đối ngoại kháng địch. Ngươi có tư cách làm Hoàng đế ngồi
trên long ỷ hay không, không phải do hắn định đoạt, mà là dân chúng khắp thiên hạ, là văn võ cả triều định đoạt! Trang Vương luôn miệng nói muốn phế ngươi, hắn là một Vương gia nhàn tản, không phải con vợ cả, ngay cả Đại Hoàng tử cũng không phải, có tư cách gì mà phế ngươi? Những lời này của hắn, chỉ có thể che mắt người đời nhất thời, tạm thời mượn cái
thước đo luân thường mà kích khởi khí huyết người ta, khởi nghĩa vũ
trang. Nhưng mọi người đều có mắt có đầu, vài ngày qua, bọn họ đã tung
hỏa mù, làm mờ phán đoán lý trí.
- Nói có lý. – Phượng Dật vuốt cằm. Nàng ôn nhu khuyên giải một phen, biểu tình trên khuôn mặt hắn đã dịu đi rất nhiều, thái độ lo lắng cũng
tán đi một chút.
Thần sắc hắn quá đứng đắn khiến cho Xuân Yến đỏ cả mặt, quay đầu đi.
- Ngươi và ta còn phải nói lời này sao? – Xuân Yến cười cười, đấm đấm hắn – So với các đại thần còn tại trong điện thì sao? Biết tin tức này, rất nhiều triều thần khẳng định đang trên đường chạy tới Hoàng cung.
Ngươi nhanh chóng sai người đi gọi Tiết Hầu gia tới, quân thần cùng nhau ứng đối mới là biện pháp đúng đắn!
- Được, ta đi! – Phượng Dật như tỉnh dậy từ trong mộng, nhanh xoay người chạy ra ngoài.
- Đúng vậy, mau đi đi mau đi đi! – Xuân Yến liên mồm nói,lại đẩy sau lưng hắn đi nhanh hơn.
Phượng Dật bước lên mấy bước, ra đến cửa, bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại.
- Sao ngươi còn không đi? – Đẩy hắn không đi, Xuân Yến ngẩng đầu,
không hiểu gì nhìn hắn, lại nhận ra hắn đang đăm chiêu đánh giá mình.
- Ngươi nhìn ta làm gì?- Nàng cười mỉa.
- Vì cái gì, ta cảm thấy chuyện từ khi xảy ra tới giờ, nàng phản ứng
đều bình tĩnh không quá phận. – Phượng Dật nhìn nàng chăm chú, mang theo một tia cười có chút lo âu, suy tư nói – Bình thường có chuyện lớn như
vậy phát sinh, nàng vẫn đều không khẩn trương, lựa đường thu xếp tất cả
sao? Tựa như đại loạn lần trước. Nhưng lúc này, ngữ khí của nàng có phải bình tĩnh quá mức không? Hơ nữa, nàng còn có thể bình tâm tĩnh khí trấn an ta, phân tích cho ta, chỉ cho ta nên làm thế nào.
- Chẳng lẽ ta làm vậy là sai sao? – Xuân Yến chớp chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ vô tội.
- Đúng là đúng, nhưng mà.. – Ánh mắt nghi ngờ của Phượng Dật quét từ
trên xuống dưới nhìn nàng – Phán đoán nàng nói ra thật ra cũng bình
thường. Có điều, nàng bình tĩnh quá nhanh! Hù dọa này không phải một cái chớp mắt nàng đã nghĩ ra và có thể nói ra rõ ràng được…
- Là vậy sao? – Xuân Yến chớp chớp mắt giả ngu.
- Xuân Yến, đừng đùa nữa. – Phượng Dật túm lấy cằm của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng – Nói đi, nàng lại làm cái gì sau lưng ta?
- Cái gì ta cũng không làm. – Xuân Yến giơ giơ tay, thể hiện mình
trong sạch vô tội – Không phải ngươi vẫn cho người theo dõi ta sao? Nhất cử nhất động của ta đều trốn không khỏi ánh mắt của ngươi. Không tin
ngươi cứ hỏi bọn hắn!
- Đây thực ra chỉ là bày ra như vậy thôi. Ta tin tưởng, chuyện Tam
Hoàng huynh làm phản này đã có trong dự kiến của nàng hay không? –
Phượng Dật khẳng định.
Xuân Yến cúi đầu, hắc hắc ngây ngô cười. Ở trong lòng thầm mắng tiểu tử này như thế nào đột nhiên lại thông minh như vậy?
Thấy thái độ của nàng như thế, Phượng Dật càng khẳng định phán đoán của mình, nâng cằm nàng lên, nhìn nàng hỏi:
- Xuân Yến, không cần làm gì sau lưng ta. Ta là nam nhân của nàng, không tin ta được sao?
- Cái này… không liên quan đến chuyện tin ngươi hay không. – Xuân Yến nói nho nhỏ.
Phượng Dật ngẩn người, lập tức liền hiểu ra.
- Xuân Yến, xem ta bị dọa nhảy dựng lên thật sự vui lắm sao? – Hắn cười khổ.
- Đúng thế! – Xuân Yến thành thực gật đầu.
Phượng Dật ngẩng mặt lên, không nhịn được khẽ mắng :
- Nam Cung Xuân Yến!
- Tới đây! – nàng ngoắc tay, lớn tiếng kêu.
Phượng Dật bị phản ứng của nàng chọc cho dở khóc dở cười.
- Xuân Yến, nàng và ta vốn là một, sao có chuyện gì nàng không cho ta biết? – Hắn đổi sách lược, vẻ mặt đau khổ cầu xin.
- Ta nào có gạt ngươi cái gì? – Xuân Yến nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Còn nói không có? – Phượng Dật trừng mắt – Lần trước nếu nàng nói
kế hoạch của mình cho ta biết sớm một chút, chúng ta sẽ không tới bước
đường cùng này!
- Đó là ngươi ngốc thôi! – Xuân Yến bất mãn phản đối. CHính hắn hại mình thành như vậy còn muốn đổ lên đầu nàng?