Đèn lồng sáng rỡ đã được thắp lên, trong Phượng cung mênh mông chỉ có hai bóng người. Một hồi lâu vẫn không ai nhúc nhích, không gian rất yên tĩnh.
Bộp! Một bản tấu chương bay vèo qua, không hề sai lệch, đập ngay vào trán Lý Ti Thần đang mơ màng ngủ gật.
“A! “. Hét lớn một tiếng, Lý Ti Thần ôm đầu , nhìn xung quanh một
vòng, sau cùng ánh mắt dừng lại ở sinh vật duy nhất trong điện ngoài
hắn, giọng điệu vô tội hỏi : ” Hoàng thượng, vì sao người đánh thần?”.
Còn dùng bản tấu chương to và cứng như vậy . Thật tội nghiệp cho đầu của hắn , khẳng định đã u lên một cục thật to.
Phượng Dật ngẩng đầu, hờ hững liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: ” Khi
trở về nhà nhớ nói với vị phụ thân tuổi già sức yếu của ngươi, sau này
có việc gì cứ nói thẳng, đừng viết một bản tấu dài dòng đến vài chục
ngàn từ, sau cùng mới mơ hồ vào vấn đề”. Khó trách lần trước yêu nữ kia
khó chịu, thẳng thắn bảo vị tam triều nguyên lão này về nhà đóng cửa ‘
dưỡng bệnh’ , mà còn dưỡng đến ba tháng. Bây giờ, hắn cũng muốn làm như
thế.
Lý Ti Thần xoa xoa đầu, không hiểu có chuyện gì nên nhặt tấu chương lên, nhìn thấy chữ viết của phụ thân , hắn lập tức hiểu rõ.
“Là tấu chương của phụ thân sao ?” Giọng điệu hắn gần như khẳng định.
“Đúng vậy, hơn mười bản tấu, đều kể chuyện cha con các ngươi nhiều
năm qua sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu nặng, nên chỉ mấy ngày
không thấy ngươi tựa như xa cách tam thu, đến ba mươi chữ cuối cùng mới
nói rõ ý định”. Phượng Dật cầm lấy một bản tấu chương khác vừa xem vừa
giễu cợt.
Lý Ti Thần vẫn chưa hiểu rõ lắm: “Ý định gì ? “
“Lý thái phó thỉnh cầu trẫm, niệm tình ông ấy bán mạng hơn mấy mươi
năm cho triều đình, bây giờ tuổi già sức yếu, không có người nào phụng
dưỡng, hy vọng trẫm có thể cho ngươi về nhà, chăm lo tuổi già cho ông
ấy”. Phượng Dật tức giận nói, để tấu chương trong tay xuống, sau đó lại
mở ra một bản nữa.
“Tuổi…tuổi già sức yếu ư ? “. Lý Ti Thần thiếu chút nữa bị nước bọt
làm sặc chết. Nếu như người tuổi già sức yếu kia chính là phụ thân đã
nuôi dưỡng hắn nhiều năm nay. Vậy hôm trước người cầm gậy đuổi theo hắn
khắp sân là ai ?
“Đúng vậy.” Phượng Dật đáp. Vung tay phải vỗ vỗ lên mười bản tấu
chương , vô cùng khó chịu nói : ” Nhưng mà trẫm rất nghi ngờ, một người
tuổi già sức yếu , tại sao có nhiều sức lực viết ra nhiều tấu chương thế chỉ trong một ngày ?”. Hơn mười bản , mỗi bản ít nhất cũng mười trang
giấy, mà còn đem hết văn chương trong sách vở ra, viết tràn trề lai láng từ bài này qua bài khác. Khiến hắn vừa nhìn thấy tên đề trên tấu chương liền chẳng muốn mở ra.
Lý Ti Thần nhìn đến trợn to mắt.
“Những cái này…đều do phụ thân của thần viết ra ư ? “. Nuốt nước bọt, hắn cảm thấy khó tin : ” Ông ấy là thái phó, mỗi ngày chỉ tới lui giữa
nhà và Hàn Lâm viện, có nhiều chuyện để nói thế sao?”
“Ngươi xem thử sẽ biết”. Phượng Dật thở dài, đem chồng tấu chương đẩy về phía hắn, chẳng thèm quan tâm.
Lý Ti Thần lắc đầu: “Thần không dám.”
“Trẫm cho phép ngươi xem “. Phượng Dật vừa nói vừa cầm bút lên vùi đầu vào một bản tấu chương khác.
“Vâng “. Lý Ti Thần tiến lại gần . Nhưng ánh mắt của hắn không nhìn
vào chồng tấu chương nói nhảm của phụ thân, mà nhìn chăm chú vào núi nhỏ tấu chương hai bên Phượng Dật.
“Hoàng thượng, lúc này là giờ nào ?”. Một lúc sau hắn mới mở miệng phá vỡ yên lặng.
Phượng Dật ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ cát cách đó không xa, sau đó
lại tập trung xem tấu chương trong tay, thản nhiên nói : “Nếu trẫm nhớ
không lầm thì vừa đến giờ Tuất (7 – 9 giờ tối)”.
“Vậy… hoàng thượng, người đừng nói với thần , những tấu chương này
đều có nội dung nhàm chán giống như của phụ thân?”. Lý Ti Thần sửng sốt.
“Cũng có một nửa là vậy”. Phượng Dật đáp, vẫn chăm chú xem.
“Vậy tại sao người xem nhanh như thế?”. Hắn lớn tiếng hỏi, chưa đến một canh giờ, vậy mà đã xem xong một nửa!
Phượng Dật lườm hắn một cái, sau đó vẫy tay, ý bảo hắn lại gần.
Lý Ti Thần vội đến bên cạnh hắn.
“Thật ra, những tấu chương này trẫm chỉ xem sơ rồi để qua một bên”. Phượng Dật mỉm cười, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
“Hả ?” . Lý Ti Thần kinh ngạc kêu lên : ” Thế nhưng …thế nhưng thái hậu…”
Phượng Dật che miệng hắn lại, kéo lại gần, ghé sát tai nói nhỏ :
“Trẫm làm vậy là để cho người của yêu nữ kia xem. Thật ra, những tấu
chương này trẫm xem sơ qua một lần, cái nào cần phải xem kỹ thì đánh dấu lại, đợi lúc đêm khuya yên tĩnh, không có người nào thấy, trở lại xem
xét kĩ lưỡng”
“Vậy ư? “. Hóa ra là như thế, thắc mắc trong lòng sáng tỏ, Lý Ti Thần thấp giọng hỏi : “Vì đề phòng thái hậu ư?”
“Đương nhiên.” Phượng Dật ngoảnh đầu lại, tiếp tục mở ra một bản tấu, khẽ nói :” Nếu như yêu nữ kia biết trẫm bắt đầu quan tâm triều chính,
nhất định sẽ bày mưu phá hoại. Sao trẫm có thể để ả thực hiện âm mưu ?
Cứ để ả một mực đắc ý, cho rằng trẫm là một tiểu hoàng đế nhu nhược
vậy!”
Lại nữa rồi. Lý Ti thần không biết nói gì.
“Nhưng mà hoàng thượng. ” Biết Phượng Dật mỗi đêm thắp đèn chiến đấu, Lý Ti Thần không khỏi lo lắng cho sức khỏe của hắn. ” Mặc dù chỉ có một nửa phải xem kỹ, nhưng mỗi ngày tấu chương dâng lên cũng hơn vài trăm , nửa đêm người mới xem thì làm sao duyệt hết ? Thân thể làm sao chịu
đựng nổi ? “. Nếu như Phượng Dật lại ngã bệnh , sau khi về nhà vị ” tuổi già sức yếu ” kia nhất định sẽ cầm gậy đánh hắn bầm dập.
“Dù sao cũng phải xem hết “. Phượng Dật trầm giọng đáp.
Khép tấu chương lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt đầy tự tin : ”
Vả lại, cũng không quá khó, trước khi mười sáu tuổi, trẫm thường theo
bên cạnh phụ hoàng, nhiều lần nghe người cùng đại thần bàn bạc việc
nước, cũng ngầm học hỏi được không ít. Tuy bệnh mà xao nhãng ba năm, có
nhiều việc mới lạ, nhưng nếu thật lòng cố gắng , cũng không phải quá
khó. Cho nên, dù nhiều tấu chương thế, trước giờ Sửu (1 – 3 giờ sáng ),
trẫm vẫn có thể xem hết “.
“Thì ra là thế.” Lý Ti Thần cũng yên tâm phần nào.
Nhưng mà… Hắn đột nhiên rất muốn hỏi một câu. “ Hoàng thượng à, Người muốn cùng thái hậu ngầm đấu đá thế cho đến khi nào?” Nếu như có thể ,
hắn rất muốn xem bọn họ trực tiếp đấu với nhau. Nghĩ vậy cảm thấy vô
cùng phấn khích