Màn đêm buông xuống, mấy trăm ngọn nến được thắp sáng lên, khiến cho hoàng cung rộng lớn được chiếu sáng như ban ngày.
Mang một đèn lồng sáng ngời đặt lên bàn chất đầy tấu chương, Lục Ngọc khẽ gọi : “Thái hậu , đã là giờ Dậu (5 – 7 giờ chiều), nên dùng bữa
tối”.
Từ giữa núi tấu chương ngẩng đầu lên ,bị ánh sáng của ngọn đèn làm
chói , Xuân Yến xoa xoa hai mắt , Nhìn về phía Lục Ngọc – Thu Dung đang
đứng ở một bên hỏi: “Đã giờ Dậu rồi ư ?”.
“Bẩm thái hậu, đúng vậy”. Lục Ngọc gật đầu đáp.
“Ta mới cúi đầu xem một chút mà đã đến giờ này rồi ư ? “. Thảo nào
nàng lại cảm thấy mệt mỏi như vậy, Xuân Yến thở dài nói, mệt nhọc nhắm
mắt lại, cúi đầu đồng thời dang hai tay ra , không hề chú ý đến hình
tượng, nằm gục ở trên bàn.
Lục Ngọc, Thu Dung không lạ gì với thói quen này của nàng.
Dừng việc mài mực lại, Thu Dung bắt đầu thu thập một bàn tấu chương lộn xộn, sau đó hỏi : “Thái hậu, truyền lệnh được chưa ạ?”.
“Truyền đi, truyền đi!”. Xuân Yến phất tay, uể oải nói . Người là
sắt, cơm là thép, ăn trễ một lát mà đói đến bủn rủn, nhất là phải gánh
vác cả Phượng Tường vương triều, chức Hoàng thái hậu này …đúng là Tồi
hậu, mỗi ngày thật sự rất mệt mỏi, tế bào não cũng không biết còn bao
nhiêu nữa. Nếu không kịp bổ sung chút dinh dưỡng , nàng chỉ sợ bản thân
ngày nào đó sức cùng lực kiệt, vất vả quá mà chết . Cho nên nàng quy
định, làm việc và nghỉ ngơi nhất định theo quy luật. Một ngày ba bữa cơm phải ăn đúng giờ. Thân thể khỏe mạnh mới có thể sống lâu trăm tuổi mà!
Nàng không muốn xuyên thời gian đến đây mới mấy năm , chưa tận hưởng
được cuộc sống tươi đẹp, bản thân đã bị núi công việc to lớn đè chết!
Thu Dung đi ra ngoài căn dặn cung nữ chuẩn bị bữa tối, Lục Ngọc nhận
lấy chậu nước từ một tiểu cung nữ mang đến bên cạnh Xuân Yến, cúi đầu
nói , ” Mời thái hậu rửa mặt”.
Xuân Yến mệt mỏi ngẩng đầu lên, ánh mắt thất thần liếc nhìn sang phía tay phải còn lại mười bản tấu chương, chậm rãi lắc đầu, thở dài bảo : ” Đợi một lát , chờ ai gia xem hết tấu chương đã “.
Rất may còn lại đều là những việc không quan trọng, xem lướt qua, phê duyệt sơ sơ là hoàn thành nhiệm vụ.
Rửa mặt xong, tinh thần tỉnh táo lên nhiều , Xuân Yến đứng dậy vận
động cơ thể cứng đờ vì ngồi quá lâu, sau đó quay sang Tiểu Hỉ Tử căn dặn : “Mang những tấu chương này đến chỗ hoàng thượng, bảo hắn tối nay phải xem hết, sáng mai thiết triều phải cùng các đại thần bàn bạc, làm vua
của một nước, ít nhất cũng phải nắm rõ mọi việc”.
“Vâng” . Tiểu Hỉ tử nhận lệnh, liền cùng mấy tiểu thái giám mang núi tấu chương sang chỗ Phượng Dật.
Hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hôm nay, thần kinh căng thẳng cuối
cùng cũng được nghỉ ngơi, bụng lập tức kêu lên ùng ục. Lục Ngọc và các
cung nữ khác nghe thấy thế, cùng cúi đầu che miệng cười trộm. Xuân Yến
làm như không thấy, lửng thững đi ra khỏi Ngự thư phòng,vừa đi vừa lơ
đãng hỏi:”Lục Ngọc, hôm nay là ngày thứ mấy?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, các cung nữ, thái giám nghe không
hiểu , chỉ có Lục Ngọc hiểu ý của nàng,liền cười đáp : ” Bẩm thái hậu,
từ ngày hoàng thượng thành thân, hôm nay đã là ngày thứ mười một”.
“Ngày thứ mười một rồi ư ?”. Xuân Yến ngừng bước ,quả thật có chút không tin được, thời gian trôi qua quá nhanh.
Sau đó lại tiếp tục đi theo con đường trở về Hoàng cung , nàng hỏi tiếp : “Quý phi, Thục phi thế nào rồi?”.
“Hôm đó Quý phi dường như bị hoảng sợ, ngoan ngoãn một hai ngày , sau đó liền chứng nào tật nấy, vẫn vênh mặt lên sai khiến, mặc kệ sự dạy
bảo của các mama, nhiều lần khiến bọn họ tức chết nhưng vì nể mặt người
nên không dám nói gì . Còn về Thục phi , suốt ngày không rời khăn tay,
cả ngày không làm gì khác ngoài khóc thúc thít từ sáng đến tối, van xin
mama cho nàng đi gặp hoàng thượng . Bọn họ đương nhiên không dám, nàng
liền khóc thảm thương hơn nữa, các mama cũng đành khoanh tay đứng nhìn”. Lục Ngọc đi phía sau nàng, bẩm báo chi tiết.
Nàng cũng suy đoán như thế. XuânYến âm thầm gật đầu, lại hỏi : “Hoàng thượng thì sao?”.
“Mấy ngày gần đây ngoài việc thiết triều, thời gian khác hoàng thượng đều ở Phượng cung cùng Lý đại nhân trò chuyện và đọc sách. Hiền phi,
Đức phi tới đó cũng chỉ bàn luận thi họa, thổi sáo đánh đàn, trái lại
với bên kia rất yên tĩnh “
Thật khôi hài, mỗi ngày nàng phải phê duyệt tấu chương giải quyết
quốc sự, một ngày trôi qua chớp nhoáng, còn khiến cho bản thân mệt đến
kiệt sức. Xuân Yến thật hâm mộ hắn nhàn rỗi thảnh thơi, ghen tị đến muốn nghiến răng.
“Như vậy hoàng thượng đối xử với Hiền phi, Đức phi ra sao?” Xuân Yến lại hỏi , nàng cảm thấy có chút hi vọng.
Lục Ngọc cân nhắc một hồi mới nói : “Việc này…nô tỳ không dò hỏi rõ
được . Hiền phi, Đức phi được dạy dỗ tốt , đều khôn ngoan, sắc sảo . Mỗi ngày thay phiên đến hầu hạ hoàng thượng, rất có chừng mực, hai người
cũng hòa thuận với nhau. Mà thái độ của hoàng thượng đối với bọn cũng có vẻ yêu thích. Nô tỳ nghe cung nữ trong Phượng cung báo lại , có mấy lần Hoàng thượng còn giữ các nàng lại dùng bữa”.
“Thật tốt quá!”. Trong lòng Xuân Yến có chút an ủi. Ngọn lửa hi vọng
như được nhen nhóm . Tâm trạng đang mệt mỏi lập tức thoải mái hơn rất
nhiều. Hoàn hảo, lựa chọn của nàng quả không sai.
Nhưng mà…thở dài một hơi, phấn khởi trong lòng lại bị một áng mây đen che phủ, mười một ngày rồi ! Vậy lệnh cấm hai kẻ dở hơi kia cũng chấm
dứt.
Về đến Hoàng cung, bữa tối đã sớm bày biện, sơn hào hải vị đầy bàn , mùi thơm xông vào mũi. Khiến cho nàng phải nuốt nước bọt.
Bữa tối ơi, ta đến đây! Ở trong lòng kêu to một tiếng, nàng vội chạy
qua ngồi xuống , cầm đũa gắp thức ăn đầy miệng. Dù sao ở đây đều là
người của nàng, không cần quan tâm đến hình tượng.
Nuốt vào một miệng đầy thức ăn, tạm thời giải quyết cơn đói. Nàng
buông đũa xuống, hướng về Lục Ngọc đang đứng một bên gắp thức ăn nói :”
Lục Ngọc, bảo người đi truyền ý của ai gia, tối mai gọi quý phi đến đây. Ai gia có việc muốn dặn dò. Còn bên Hạ Thiền cung, đợi Hoàng thượng
dùng xong bữa tối , liền đưa Thục phi đến , nói là ý của ai gia , đã hết thời gian chịu phạt , để cho bọn họ giải bày tâm tư “
Lục Ngọc bỏ đũa xuống, không giấu được vẻ kinh ngạc trên mặt : “Thái hậu, người muốn gặp Quý phi ư?”
Thu Dung ở một bên vẻ mặt cũng không khá hơn Lục Ngọc chút nào.
“Đúng vậy ” . Xuân Yến ra vẻ thần bí đáp. Nếu đã quyết định cho vị
Ngũ tiểu thư Nam Cung gia đó rời khỏi cung , dù sao cũng phải tìm ra lỗi của nàng. Bằng không lấy lý do gì đuổi người ? Thời gian gấp gáp, Xuân
Yến không muốn lãng phí thời gian ngồi chờ nàng tự phạm sai lầm, vậy chỉ có thể chủ động vẽ đường, dụ nàng phạm lỗi.
Tiếp tục gắp thức ăn , Xuân Yến than thở trong lòng , Ôi! mười ngày yên tĩnh đã trôi qua !