Đang tranh cãi ầm ĩ, Quý phi ,Thục phi mặt mày cứng đờ liếc nhau, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn lại , giống như một pha quay chậm.
Tiếp theo, hai khuôn mặt đỏ tới mang tai bởi vì gân cổ la to lập tức
tái lại, thân hình nhỏ nhắn run rẩy muốn ngã , nhưng mà không có cung nữ nào can đảm lại đỡ. Muốn hôn mê nhưng mà không được, cả hai chỉ có thể
đứng đó run rẩy .
Ở một bên, Nam Cung Xuân Yến cười vui vẻ, dẫn theo cung nữ ,thái giám từ từ đi tới. Theo sát sau lưng nàng, nhất định là hai vị tân nương còn sót lại : Hiền phi, Đức phi.
“Thái..thái hậu”. Tiếng kêu yếu ớt thốt lên, Nam Cung Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc hoảng hốt nhìn Nam Cung Xuân Yến xuất hiện ở con đường bên kia, chậm rãi đến gần, sợ đến hồn vía lên mây.
Người đến đây lúc nào? Đối thoại của bọn họ nghe được bao nhiêu.
“Tham kiến thái hậu!”. Lúc này, không biết ai hoảng hốt la lên một
tiếng, bọn cung nữ thái giám mới giật mình,vội quỳ xuống thành một nhóm
lớn ở bên ngoài Phượng cung.
Bước đi tao nhã từ từ tiến đến hai người đang quỳ ở phía trước, Nam
Cung Xuân Yến cười nhạt một cái, lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới nơi này
thật náo nhiệt, ai gia vừa nghe nói hoàng thượng đã tỉnh lại, mới vừa
uống thuốc xong, muốn cùng mấy người con dâu tới thăm, tiện thể để phu
thê các ngươi bồi dưỡng tình cảm, liền biết Quý phi và Thục phi đã sớm
đi trước, ở nơi này tán gẫu thật là vui! Ai gia còn ở xa vẫn nghe được
tiếng nói của các ngươi”.
Xong xuôi! Đối thoại của bọn họ không ngờ nàng nghe không sót câu nào! Trong lòng hai người không khỏi kêu to – không hay rồi!.
Khuôn mặt đỏ lên , ánh mắt hốt hoảng, tay chân luống cuống quỳ trên
mặt đất. Không dám làm một cử động nhỏ nào, mặt kề sát đất. Nếu có thể,
bọn họ thật muốn tìm một cái kẽ hở chui vào, không bao giờ …phải trở lại mặt đất nữa.
Ánh nắng chói chang, hoa nở rực rỡ, nhưng bầu không khí nặng nề bao phủ trên đầu làm mọi người muốn ngạt thở.
“Quý phi, Thục phi, ngẩng đầu lên”. Hồi lâu, tiếng nói phẫn nộ vang
lên. Không biết khi nào , mũi giày của Nam Cung Xuân Yến đã ở trước mũi
bọn họ.
“Dạ…dạ ” . Hai người nghe gọi đến mình, giương ánh mắt nơm nớp lo sợ
nhìn lên, bất ngờ nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Xuân Yến. Lập
tức, một luồng gió lạnh thổi qua lòng bọn họ, lòng bàn chân lạnh run,
trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Tiết xuân ấm áp, vậy mà bọn họ lại rùng mình.
Nam Cung Xuân Yến lạnh lùng nhìn bọn họ, lửa giận trong mắt có thể thấy được rõ ràng.
Hai người đang quỳ gối co rúm lại, giống như hai con chuột nhỏ có tật giật mình, không biết con mèo trước mặt sẽ làm cách nào nuốt bọn họ vào bụng.
“Nam Cung quý phi, Viên Thục phi, không phải sáng nay ai gia đã nhắc
nhở các ngươi. Hoàng thượng thân thể không khỏe, cần tĩnh dưỡng, nếu
không có việc cần thiết , không cho tới gần Phượng cung một bước sao?
Vậy mà các ngươi lại ở trước cửa tranh cãi ầm ĩ ! Rõ ràng là bỏ ngoài
tai lời của ai gia, không quan tâm đến sức khỏe của hoàng thượng. Trong
mắt các ngươi, còn có uy nghiêm của hoàng gia sao?”. Nam Cung Xuân Yến
giận tái mặt, nghiêm nghị quát.
“Thái hậu bớt giận, thần thiếp biết sai rồi! “. Không dám nhìn vào
ánh mắt của nàng, Nam Cung Xuân Hương quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu.
“Ta. . . Thần thiếp biết sai rồi!” Viên Tú Ngọc cũng dập đầu theo, sắp sửa khóc lên.
“Biết sai rồi ?”. Nam Cung Xuân Yến cười lạnh, chất vấn ” “Nói cho ai gia biết , các ngươi sai ở chỗ nào?”
“Sai tại…”
“Thần thiếp không nên cùng Thục phi tranh cãi , quấy rầy thanh tịnh
của hoàng thượng “. Viên Tú Ngọc vừa định mở miệng, Nam Cung Xuân Hương
đã giành nói trước.
Không ngờ muốn có cơ hội nói trước cũng bị người giành mất, Viên Tú
Ngọc quỳ ở một bên trừng mắt nhìn, tìm cơ hội đoạt lại câu chuyện.
Nam Cung Xuân Hương không để ý đến đến nàng, vì bản thân giải thích
một mạch: ” Nhưng mà thần thiếp cũng vì quá mức lo lắng cho hoàng
thượng, muốn lại đây nhìn một chút, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải
Thục phi…”
Biết Nam Cung Xuân Hương muốn đem tội đổ lên người mình, Viên Tú Ngọc vội lớn tiếng cắt ngang: “Là ngươi tới trước, ngươi còn cướp đoạt sự
chú ý của biểu ca!”
Nam Cung Xuân Hương đứng lên, phản bác lại : ” Ta chỉ muốn nhìn hoàng thượng liền đi, là ngươi ngoan cố xông đến, còn ở nơi này cùng ta huyên náo!”
“Là ngươi! Rõ ràng là ngươi…giễu cợt mỉa mai ta trước!”. Viên Tú Ngọc cũng đứng lên cãi lại.
“Là ngươi năm lần bảy lượt nhấn mạnh cùng hoàng thượng có quan hệ thân mật ” Nam Cung Xuân Hương càng lớn giọng thêm.
“Là ngươi.. nhiều lần đem thái hậu ra dọa người khác!”
“Là ngươi mắng người nhà ta là yêu nữ!”
….
Hai người kia đúng là một cặp dở hơi, chẳng thèm để ý đến tình cảnh,
xem người bên cạnh là ai, lại bắt đầu đấu tiếp, la hét còn lớn hơn nữa,
không đánh mà tự khai.
Nam Cung Xuân Yến hai tay ôm ngực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ chó mèo cắn nhau.
Chờ đến lúc hai người có thể hét gì đều hét xong, giọng cũng bắt đầu
khàn, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong chưa? Còn ai muốn bổ sung
nữa?”
Lúc này hai người mới chú ý đến sự tồn tại của Nam Cung Xuân Yến , trên mặt bọn họ không còn một giọt máu.
Bây giờ mới thật sự là xong đời! Cái gì nên nói – không nên nói toàn bộ thái hậu đều biết.
Lần này không như trước đó chỉ im lặng nhận tội, hai người vội vàng quỳ xuống, đồng thanh van xin: “Xin thái hậu bớt giận!”
“Tốt! Thật là tốt!”. Nam Cung Xuân Yến không thèm nhìn các nàng cầu
xin, cười lạnh không ngừng: “Xem ra các ngươi không những không xem ai
gia ra gì, mà ngay cả vương pháp cũng không có trong mắt! Người đâu—!”