Lý Ti Thần hết sức thận trọng quan sát sắc mặt xanh mét của Phượng
Dật một hồi, sau đó giả vờ cầm chén trà lên uống , thấp giọng hỏi “Hoàng thượng, ngươi đỡ chút nào chưa?”
Phượng Dật quay đầu lại, ánh mắt u ám liếc hắn , ý nói – ngươi nghĩ sao?
Lý Ti thần vội vàng ngậm miệng, cúi đầu uống trà.
Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại cảnh rối loạn lúc nãy, hắn liền nhịn không được, khóe miệng cong lên, lại muốn cười.
Không nghĩ tới hoàng thượng trước mặt người khác luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, vậy mà lại bị thái hậu chơi khăm tới bi thảm như thế! Thấy cung
nữ, thái giám trong Phượng Cung không hề kinh ngạc khi thấy hắn như vậy, Lý Ti Thần khẳng định việc này đã xảy ra nhiều lần. Tại sao trước kia
hắn đến lại không xem được kịch hay như thế nhỉ? Thật là đáng tiếc!
Hai tia nhìn sắc bén xuyên thấu chén trà, bắn thẳng về phía Lý Ti Thần, truyền đạt thông tin “Ngươi không muốn sống ư?”
Để chén trà xuống, bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt như đang bốc cháy
hừng hực của Phượng Dật, Lý Ti Thần bất giác rụt cổ lại, cố gắng nín
cười, thiếu chút nữa làm hắn chết nghẹn.
“Muốn cười thì cười đi, đừng cố nén, trẫm sẽ không trách ngươi”
Phượng Dật nhìn hắn, lạnh lùng nói. Ở khóe miệng hắn giắt một nụ cười
nhạt nhưng làm người ta cảm giác vô cùng sợ hãi.
Đúng vậy, Phượng Dật không trách hắn, nhưng từ nay về sau sẽ vô cùng
khinh bỉ Lý Ti Thần, trả đũa hắn, cho hắn sống không bằng chết, khiến
cho hắn ân hận lúc đầu đã làm vậy.
Phượng Dật vừa há miệng, mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tỏa ra. Mặc dù
đã uống cách đây một nén nhang, nhưng người khác có thể từ mùi vị đó
đoán ra được thuốc khó uống đến thế nào.
Lý Ti Thần cúi đầu, vội nói: “Thần không dám”
Hắn còn trẻ, vẫn chưa chiêm ngưỡng hết mỹ nữ khắp thiên hạ, còn chưa
hưởng thụ đủ, phụ thân cũng chờ hắn báo hiếu , cho nên hắn không thể ngu ngốc tự tìm đường chết.
Phượng dật hừ lạnh một tiếng, khen hắn thức thời.
“Nhưng mà hoàng thượng” Lý Ti Thần lại nâng cao chén trà, liếc hắn
một cái,sau đó nói ra suy đoán của bản thân” Có lẽ, thái hậu hạ lệnh bỏ
đi mật ong trong thuốc chỉ vì tăng cường dược tính. Dù sao, ngươi vừa
mới thành thân, lạnh nhạt với các vị tân nương quá lâu cũng không phải
chuyện tốt”
Phượng Dật cầm bình trà tự rót cho bản thân một chén, sắc mặt không
chút thay đổi nhìn chăm chú nước trà xanh lóng lánh, thản nhiên nói ” Ti Thần, bây giờ trẫm rất nghi ngờ, ngươi có thể là gian tế do yêu nữ đó
phái đến bên cạnh trẫm”
Lý Ti thần ngẩn người ra một hồi.
“Không có chuyện đó!” Hắn bỗng nhiên đập bàn, đứng dậy nhìn Phượng
Dật, hét lớn ” Tại sao ngươi có thể nghi ngờ ta! Chúng ta từ nhỏ cùng
nhau lớn lên, mười mấy năm tình cảm có thể vì một nữ nhân mà thay đổi
ư?”
“Mười mấy năm tình cảm?” Phượng Dật khẽ nhếch môi, phát ra một tiếng
cười nhạo, sắc mặt lạnh băng, lãnh đạm nói: “Mẫu phi của trẫm bầu bạn
bên cạnh phụ hoàng hơn mười năm, mẫu phi mến mộ phụ hoàng anh minh quyết đoán, phụ hoàng cũng khen ngợi mẫu phi hiền thục dịu dàng, hai người
tương thân tương ái, luôn làm cho người khác cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng số
phận của mẫu phi ra sao ? không phải là thê thảm vô cùng ư!”
Năm ngón tay nắm chặt chén trà, tiếng nói của hắn trầm thấp, bi
thương có thể làm người khác đau lòng “Từ khi yêu nữ đó xuất hiện, mẫu
phi liền bị đày vào lãnh cung, mấy lần cầu kiến phụ hoàng cũng không
được. Mà lần gặp mặt cuối cùng, là do phụ hoàng chủ động, ban thưởng
rượu độc cho mẫu phi tự vẫn!”
“Nhưng ..nhưng đó là vì Nguyên phi mấy lần bất kính với hoàng hậu, cho nên mới bị…” Lý Ti Thần thận trọng giải thích.
“Mấy lần bất kính có thể ban cho tội chết sao?” Phượng Dật cười lạnh
nhìn hắn, hàn ý trong mắt đủ làm đông người ta thành khối băng ” Dù sao
nhất dạ phu thê bách dạ ân (1), tình nghĩa phu thê mười mấy năm, chẵng
lẽ chỉ vì mấy lần bất kính nho nhỏ có thể quên hết ư? Hơn nữa, phụ hoàng có lo lắng cảm giác của trẫm lúc đó sao? Khi đó, trẫm đang bị bệnh
nặng, phụ hoàng không sợ chuyện đó đả kích lớn đến trẫm ư ? Không sợ
trẫm chịu đựng không nổi cũng đi theo mẫu phi sao?”
“Ơ—” Lý Ti Thần bị lạnh lẽo làm cho run rẩy, lúng túng sờ sờ cái mũi, nâng chén trà lên ngượng ngập nói “Chuyện này ta vô phương giải thích”
Thu hồi ánh mắt lạnh băng, sau đó uống chút trà vừa nguội bớt, lưỡi
đã dần khôi phục một chút cảm giác, vị đắng còn sót lại từ cổ họng lan
tỏa ra. Nhiều năm chịu đựng, thù mới hận cũ chất chồng, hắn không kiềm
chế được, hai hàm răng nghiến lại .
“Yêu nữ kia, ả thong dong không được bao lâu nữa! Đợi trẫm đoạt lại
quyền lực thật sự, việc đầu tiên là không buông tha ả! Trẫm nhất định
đem ả phanh thây!” Siết chặt nắm tay, hắn hùng hồn nói.
Đây là oán niệm tích lại bấy lâu sao? Lý Ti Thần thầm nghĩ, xem ra
những việc làm của thái hậu bốn năm qua đúng là đã gây thù chuốc oán
không nhỏ với hoàng thượng.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, lật đổ thái hậu, thật không có khả năng. Trừ phi thái hậu chủ động nhượng quyền.
Nhưng có khả năng đó sao? Có ai ngu đến mức đem quyền lợi trên tay
mình giao cho kẻ khác? Lại là quyền lực cai quản thiên hạ, mà kẻ tiếp
nhận kia lại một mực hận nàng thấu xương, luôn hận không thể đem nàng
nghiền thành tro bụi.