Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 1: Q.4 - Chương 1: Tâm loạn




Edit: Lục Vân

Ánh nắng rực rỡ, hoa cỏ đua cười, từng đám mây trắng lười nhác rong chơi.

Từng lọn tóc dài mềm mại bay bay theo gió, tà váy dài phấp phới như sóng hoa. Giữa ngự hoa viên, mấy vị cô nương thanh xuân tràn đầy sức sống đang chơi đùa cùng một đứa bé hai ba tuổi, từng chuỗi tiếng cười ngân vang lung linh như tiếng chuông, thánh thót như tiếng nhạc tiên, phiêu lãng trong không gian, như thực như ảo.

Thật cẩn thận tiến đến gần Phượng Dật, Lý Ti Thần khẽ gọi:

-Hoàng thượng!

-Ừ? Phượng Dật không quay đầu lại , ừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.

-Đi ra ngoài lâu ngày như vậy, người không mệt sao?

-Không mệt! Trả lời một câu đơn giản nhất, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng hình lộng lẫy kia không rời.

Nhưng ta mệt! Lý Ti Thần hơi rơm rớm nước mắt. (haha tiểu Lý càng ngày càng dễ thương – thực ra nguyên ban là lý ti thần muốn khóc mà không có nước mắt)

Hắn đang tạo nghiệt gì đây? Từ khi biết Phượng Dật này, ngày nào cũng bị hắn lôi đi chạy đông chạy tây chạy đến bán cả mặt trời, cả người gầy đen không ít, khiến phụ thân lo lắng vô cùng.

Lại nhìn đám người kia đang vui vẻ chơi đùa, lòng hắn thực sự khó chịu mà.

Quay đầu lại nhìn Phượng Dật, hắn lúc này có vẻ rất không bình thường, dường như đang lo lắng cái gì.

-Hoàng thượng, Thái hậu thực sự phóng quyền? Đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn hỏi.

Còn nhớ rõ khi mới nghe được cha hắn ngã lăn ra giữa triều, về nhà kể lại hắn cũng bị dọa một cú sốc lớn, đến giờ cũng không dám tin đây là sự thật.

-Thực! phượng Dật thản nhiên – Giờ thì mọi chính sự người chỉ nghe mặc kệ, trừ phi chúng ta không thể quyết định mới có thể thỉnh thoảng đưa ra chủ ý.

Nhớ tới chuyện này, Phượng Dật lại phiền lòng không thôi. Rõ ràng đã có được thứ mình muốn, nhưng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy nàng với một thái độ chẳng liên quan, hắn lại tức giận!

Cũng chẳng hiểu sao, gần đây hắn luôn tưởng tượng thấy thân ảnh của Xuân Yến cứ mơ hồ xuất hiện, giống như sương như khói, rồi lại mờ ảo biến mất. Nhớ lại những lời nàng nói hôm đó, trong lòng hắn không tránh được cảm thấy sợ hãi. Hắn không thể giải thích tại sao lại sợ hãi, làm sao để có thể biến mất. Chỉ có cách cứ giương mắt nhìn nàng trước mắt, xác thực nàng đang tồn tại bên cạnh mình, hắn mới cảm thấy an tâm hơn một chút.

-Sảng khoái vậy sao? Lý Ti Thần kinh ngạc.

Đột nhiên phát hiện, Thái hậu dường như toàn làm những việc ngoài dự đoán của người khác. Nữ tử như vậy, thực sự là không ai có thể hiểu được nàng.

-Đúng thế. Sảng khoáng. Muốn hoài nghi trong đó có gì sao?

Hắn vẫn còn nhớ ngày thứ hai sau khi hắn làm loạn, khi lâm triều hắn tuyên bố sắp thoái vị trả quyền, hiện đang chuyên tâm phụ tá hắn, đợi tới khi hắn có đủ năng lực đảm nhiệm hết thả sẽ buông tay. Lúc ấy chư quan ngạc nhiên,Lý Thái phó bị sốc nặng ngã lăn ra đất, cái mũi lần trước bị đập vào bậc cửa còn chưa khỏi lại bị chảy máu.

-Một khi Thái hậu phóng quyền, thì chúng ta ở đây làm gì? -:Lý Ti Thần ngố vẫn hỏi ngu ngơ – Chẳng lẽ người hoài nghi Thái hậu có mưu gì đó sao?

-Không phải! phượng Dật kiên định lắc đầu, không có lý do gì, chỉ là hắn tin tưởng lời nói của nàng.

Cao ngạo như nàng, đương nhiên nói lời sẽ giữ lời, không thèm làm trò chó hư cắn trộm.

-Vậy thì vì cái gì…

Phượng Dật không kiên nhẫn quay lại, nhàn nhạt liếc hắn:

-Ti Thần, ngươi hỏi nhiều quá đấy!

Mình hoi quá nhiều sao? Hắn nhớ rõ mình căn bản chưa nói được mấy câu nha! Lý Ti Thần sờ sờ cái mũi, quyết định từ giờ Phượng Dật không hỏi sẽ không thèm nói.

-A a, lấy lòng ta đi nha. Lấy lòng ta được thì ta sẽ cho ăn bánh quế hoa!

Giữa ngự hoa viên, Xuân Yến giơ cao đĩa bánh, nhón một miếng bỏ vào miệng, tỏ vẻ nữ vương bá đạo khiêu khích.

Con bé con nghe thấy thế nhoẻn miệng cười, tấp tểnh đi tới, một tay ôm chân nàng, ngọt ngào hơn kẹo mạch nha:

-Nương, người tốt nhất, trẻ nhất xinh đẹp nhất đáng yêu nhất. Phù Nhi yêu người nhất!

-Ai là nương của ngươi? Lại nhón lấy một miếng bánh nữa, Xuân Yến trêu con bé. Hương vị thật ngon nha! QUả nhiên, được ăn bánh mới thực là hạnh phúc!

-Nương… Con bé con chần chừ một lúc, nhìn Xuân Hoa đang khoanh tay cười đứng nhìn, lại nhìn lên đĩa bánh trên tay Xuân Yến thơm ngọt ngào mùi quế hoa, nuốt nước miếng, quyết định câu trả lời:

-Dì tốt nhất!

Xuân Yến không nhịn được bật cười, xoa xoa cái má phúng phính của nó, yêu chiều cưng nựng:

-Con bé này, càng ngày càng nình giỏi. Chuẩn bị bị nương ngươi dạy dỗ thôi!

Vừa dứt lời, đã thấy Xuân Hoa giương nanh múa vuốt đi tới, hét lớn:

-Tiểu nha đầu kia, vì mấy miếng bánh quế hoa ngươi liền phản bội người mẹ xinh đẹp ôn nhu nhất này sao? Xem ta giáo huấn ngươi!

Ai nha không được rồi! Nguy hiểm tới rồi, con bé vội ôm đầu chạy loạn xung quanh. Trước khi chạy còn không quên kiễng chân nhón lấy một miếng bánh quế hoa trên tay Xuân Yến bỏ vào miệng.

Lại là một trận kêu váng trời, mấy cô nương ở đây ôm bụng cười không đứng dậy nổi.

Nhìn thấy đám người kia cười thật vui, nhìn đến nữ tử cười lớn nhất tươi nhất, Lý Ti Thần cũng cười cười theo, không thể tin được cảm thán:

-Ha ha, giờ mới biết thì ra Thái hậu cũng là một tiểu cô nương có nụ cười thật đáng yêu!

-Chẳng qua – hắn mỉm cười – Đây cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi thôi mà! Ngẫm lại thái hậu trước kia, mỗi ngày đều phải bày ra một bộ mặt nghiêm trang không biết cười vô cảm xúc với bọn họ, hắn cảm thấy thương xót. Lại nghĩ đến khi nàng chỉnh bọn họ đến ác độc, mỗi lần chỉnh không bao giờ để cho họ cơ hội phòng bị, khóc cha kêu mẹ đến thảm thương, đối phó không kịp. Thật chẳng giống!

Hoàn hảo! Bỏ qua quá khứ. Hiện tại mỗi ngày đều thoải mãi đến nỗi hắn nhìn mà nghĩ mình nằm mơ!

Một bàn tay lạnh ngắt vươn ra, nắm lấy vai áo hắn. Quay đầu lại gặp ngay bộ mặt ấm ức của Phượng Dật.

-Rời ánh mắt của ngươi ra! Nhìn thẳng vào Lý Ti Thần một cách cưc kỳ lợi hại, Phượng Dật lạnh lùng mở miệng.

-A? – Ti Thần há hốc miệng không biết nói sao.

-Khong được giương mắt nhìn thẳng vào nàng như thế! Phượng Dật nhắc lại, giọng nói trở nên gay gắt hơn, có thể thấy được hắn rất khó chịu.

-Nàng? Ai?

Phượng Dật không nói, chỉ nhìn ra xa xa.

Theo ánh mắt của hắn, rõ ràng Ti Thần nhìn thấy bóng thân của một người bao năm nay đứng bên bờ chiến tuyến, mà Phượng Dật chỉ hân không thể mở rộng được chiến tranh, ánh mắt tràn đầy kinh hai, lắp bắp:

-Hoàng thượng, người… người… se không….. nói đó là…

Phượng Dật nhấc tay, nhưng cũng không nói lời nào.

-hm… Ti Thần nhìn hắn thật cẩn thận, thật cẩn thận.:

-Hoàng thượng, người có nhận ra hay không? Ánh mắt của người vẫn quẩn quanh Thái hậu?

Dứt lời Phượng Dật khẽ rung động, hơi nhướn mày, vẫn nhàn nhạt trả lời:

-Thì sao? Trẫm đang lo lắng cho bệnh của nàng mới hồi phục, lại chạy nhảy như thế, có thể bị mệt không?

Tuy Thái y đã cam đoan đến cả trăm lần là không có việc gì, nhưng hắn cũng không yên lòng. Mỗi khi rảnh ra một chút hắn lại chạy tới đây xem nàng.

-Hoàng thượng, không phải người đã quá mức quan tâm rồi sao? Đây không giống như là hiếu đạo của đứa con lắm. Lý T Thần giật giật khóe miệng, khẽ run rẩy, cảm giác không bình thường từ trong đáy lòng cũng càng lúc càng lớn.

Cực kỳ gian nan mới có thể lấy lại được tiếng nói của mình, hắn quyết định liều mạng hỏi cho ra nghi vẫn của mình.

-Hoàng thượng, mấy ngày nay, thần phát hiện ra một chuyện, rất muốn hỏi ngwoif để chứng thực một chút.

-Cái gì? Phương Dật thậy lòng không yên.

-Người… có phải là… có phải là… Lý Ti Thần suy nghĩ một lái, muốn tìm ra một từ thích hợp – có phải là… có ý nghĩ không bình thường với Thái hậu?

-ý nghĩ không bình thường? Phượng Dật quay đầu lại , nhìn hắn khó hiểu.

-Chẳng lẽ không đung ssao? Lý Ti Thần trợn trừng hai mắt.

Phượng Dật trợn mắt còn lớn hơn hắn:

-Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu!

-Hử? Ngẫm lại thấy cũng đúng, lời này của mình , ngoại trừ mình ra chẳng ai hiểu được.

-được rồi, để thần nói thẳng vậy. Hoàng thượng còn nhớ không? Trước kia cứ nhắc tới Thái hậu là người lại gọi là yêu nữ, hơn nữa lại còn nghiến răng nghiến lợi. Xin hỏi, bao lâu rồi người không dùng lại tư này? Không có thái độ này?

-Bao lâu? Phượng Dật nhíu mày, cố gắng tự trả lời. Dường như thật lâu trước kia, chính mình cũng không biết từ khi nào và như thế nào lại bỏ thói quen này, cứ tự nhiên mà thay đổi thôi. Hơn nữa, hiện giờ nếu nghe ai nhắc tới nàng như vậy, trong lòng hắn sẽ thấy bực mình!

-Lần đó đại hội ven hồ, người đó đột nhiên đâm đầu vào lòng người, rõ ràng người nhận ra Thái hậu, sao không bắt? Tại sao?

-Tại sao? Phượng Dật lại tự hỏi. Không vì cái gì cả, Chỉ là không nghĩ thì không nói, không nghĩ thì không làm, một lòng muốn để mấy người Vương Trác biết thân phận nàng là mẫu thân của hắn/

-Lại nữa, tháng trước, người lôi kéo thần chạy theo đuôi bọn họ. Thần phát hiện ra ánh mắt của người thủy chung không rời thân ảnh Thái hậu. Hơn nữa, mỗi lần thấy người và Tiết công tử nói chuyện chơi chung thì ánh mắt lại trở nên tức giận và căm phẫn như thể chỉ hận không thể ném cho Tiết công tử mấy quả đạn pháo! Thần nghĩ, cuốn binh nước Tiết công tử đưa cho người ném xuống hồ là người cố ý đúng không? Tuy người che giấu thật hay, nhưng chúng ta cùng lớn lên mười mấy năm, thần tự tin có thể hiểu người một chút. (Ti Thần ngố thì ra biết hết)

Phượng Dật chau mày tự hỏi hồi lâu mới nhàn nhạt thừa nhận:

-Đúng vậy, là ta cố ý.

-Ra vậy, thần cũng đoán thế. Ánh mắt ngài hiện lên hai chữ ghen tị. Lý ti Thần đắc ý, âm thanh cũng to hơn.

-Ghen tị? phượng Dật ngạc nhiên.

-ĐÚng vậy! một người đàn ông ghen tị với một người đàn ông khác!

-Một người đàn ông… ghen tị với… một người đàn ông khác…??? Lần này thì Phượng Dật bị đả kích nặng nề rồi, rất hốt hoảng.

Lý Ti Thần vẫn không chịu buông tha hắn, lại tiếp tục kể ra một sự thật nữa:

-Mà lúc này, ánh mắt của ngài cũng sờ sờ đuổi theo Thái hậu, lại còn cấm thần nhìn!

Phượng Dật ngơ ngác.

Ti Thần đấm đấm hắn:

-Hoàng thượng, người có hiểu được nguyên nhân không?

Hắn lắc đầu – Ta không hiểu.

-Thần thấy không phải người không nghĩ ra được mà là không dám nghĩ tới! Ti thần nhấn mạnh từng tiếng.

Sự khiếp sợ trên mặt Phượng Dật ngày càng đậm.

-Hoàng thượng, …

Phượng Dật đưa tay khẩn khoản nắm chặt tay hắn:

-Ti Thần, đừng nói nữa, được không? Hiện giờ trẫm thực loạn. Đầu óc loạn, tâm càng loạn, Khi nói chuyện lòng hắn còn mang một chút hy vọng kỳ lạ.

-Thần… nhìn hắn như vậy, Lý Ti Thần muốn nói lại thôi, sau cùng bất đắc dĩ lắc đầu – Người đính đi, đây là chuyện của người, thần chỉ là người ngoài, thật sự không thể nào nghĩ thay. Nhiều nhất chỉ có thể đi theo để cảnh báo người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.