Một tiếng kêu yêu kiều vang lên kèm theo thân hình mảnh mai của Thục phi ngã xuống đất với tư thế cực kỳ không tao nhã.
Hai tiếng cười khẽ chợt vang lên sau đó ngay lập tức biến mất không có dấu vết.
Nằm trên mặt đất, thiếu nữ bị bất ngờ trong chốc lát sau đó chậm rãi
ngẩng đầu, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Phượng Dật, mắt to rưng rưng, vô cùng uất ức khẽ nói “Biểu ca, người…”
Phượng Dật bày ra một vẻ mặt so sánh với nàng càng tội nghiệp hơn,
trong mắt tràn đầy thương cảm “Ngọc nhi biểu muội, muội có sao không?”
Hắn lo lắng hỏi “Lúc nãy, không biết vì sao tay chân trẫm đột nhiên
không có sức, không thể giữ được muội, đành bất lực nhìn muội ngã, muội
không trách trẫm chứ?” Tay chân của hắn cũng làm như không cử động được, lặng lẽ nhìn Viên Tú Ngọc tự mình đứng lên.
Đợi hồi lâu không thấy ai có.. phản ứng gì, thiếu nữ mới mở miệng nói “Biểu ca không phải cố ý, làm sao Tú Ngọc lại trách người” Vừa nói vừa
đứng dậy ngồi trở lại trên đùi Phượng Dật
Nhìn thấy thế rốt cục Nam Cung Xuân Hương cũng không nhịn được nữa
liền lên tiếng “Thục phi muội muội, chẳng lẽ muội không nhìn thấy trong
điện còn rất nhiều ghế sao? ” Nàng nói đầy dụng ý ” Sáng nay, thái hậu
nương nương cũng đã nhắc nhở chúng ta, thân thể hoàng thượng đang không
khỏe, nếu mệt mỏi quá mức sẽ không tốt , lẽ nào muội đã quên rồi?”
“Ta biết” Viên Tú Ngọc lớn tiếng trả lời, tỏ ý quan tâm Phượng Dật.
Nghe vậy, Nam Cung Xuân Hương tiện thể quy tội cho Viên Tú Ngọc ” Vậy muội còn muốn ngồi trên người hoàng thượng đến lúc nào nữa, làm vậy sẽ
khiến cho hoàng thượng mệt mỏi. Muội cố ý không muốn cho hoàng thượng
mau chóng bình phục có phải không?”
Viên Tú Ngọc nghe xong mặt mày tái đi, đầu cúi thấp xuống lúng túng nói “Ta không có..”
“Vậy muội còn không mau đứng dậy?” Nam Cung Xuân Hương thừa thắng xông lên, nói như ra lệnh.
“Ta…” Viên Tú Ngọc nhìn Nam Cung Xuân Hương, lại nhìn Phượng Dật, kêu lên đầy luyến tiếc “Biểu ca…?”
Phượng Dật vội thu hồi vẻ mặt hả hê xem kịch vui, ồn tồn nói ” Ngọc nhi biểu muội, trẫm cho rằng quý phi nói rất có lý”
“Biểu ca..” Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Thục phi muội muội, nếu hoàng thượng đã lên tiếng, muội còn không
đến đây ngồi xuống?” ánh mắt đắc ý liếc nhìn Viên Tú Ngọc một cái, sau
đó nhìn xuống sàn điện nói tiếp” Hay muội cho rằng ở dưới sàn thoải mái
hơn trên ghế, cho nên quyết định muốn tiếp tục nằm dưới đó?”
Giành được thắng lợi, Nam Cung Xuân Hương cực kì vui vẻ, cũng không thèm che giấu, lời nói tràn đầy đắc ý.
“Đương nhiên không phải!” Viên Tú Ngọc vội vàng đứng lên.
“Vậy đến đây ngồi đi! Ghế đã có sẵn” Nam Cung Xuân Hương thong dong nói, tâm trạng của nàng đang vô cùng tốt.
” …Được” một cách miễn cưỡng, Viên Tú Ngọc chậm chạp đi tới bên cạnh
Nam Cung Xuân Hương ngồi xuống, đôi mắt ngấn nước vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Dật không tha.