Edit: Eirlys
Đây là mỹ nhân, toàn bộ đều là mỹ nhân.
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm lệ lạnh lùng, cô độc
kiêu ngạo, tao nhã, đáng yêu, cao sang quý phái, cao thấp, mập ốm khác
nhau. Quả là đủ loại nữ nhân.
Xuân Yến đi qua trước mặt bọn họ, hài lòng gật đầu.
Không tệ, quả thật không tệ, không thẹn là hoa khôi của những thanh
lâu lớn nhất Phượng Hoàng thành, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều có thể hớp
hồn kẻ khác.
Chỉ tiếc, so với Vô Song, cho dù làn da hay khí chất, đều kém hơn một chút. Đúng là sự khác biệt giữa cực phẩm mỹ nữ và mỹ nữ hạng nhất!
Mặc dù, vị cực phẩm mỹ nữ này….
Hây da, Vô Song đáng thương, Xuân Yến thầm tiếc nuối, nàng còn chưa đùa giỡn đủ, thế mà nàng ta đã chạy mất rồi!
Một làn gió ấm áp thổi qua, mang theo đủ mùi son phấn nồng nặc, tất
cả bay vào trong mũi nàng khiến cho các mạch máu bên trong co rút lại——–
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
Xuân Yến lấy tay che mũi, hai mắt đỏ hồng, giống như con thỏ trắng mới bị người ta bắt nạt.
“Thái hậu!” Lục Ngọc chạy lại đưa nàng một cái khăn tay.
Xuân Yến cầm lấy, bịt miệng mũi, lui về sau mấy bước tới khoảng cách an toàn. Rốt cục cũng dễ chịu hơn một tí.
Để khăn xuống, hít sâu một luồng không khí mới mẻ, nàng thay đổi nét
mặt, nghiêm túc nói: ” Những lời ai gia vừa nói, các ngươi nghe rõ rồi
chứ?”
“Bẩm thái hậu, đã nghe rõ” Cả một đám nữ nhân run sợ, đồng thanh đáp.
” Rất tốt!” Xuân Yến gật đầu, “Vậy hãy đi theo ai gia “
Hòn đá nhỏ kia, dám đem kỹ nữ thanh lâu tới chọc giận ta ư? Hãy xem ta phản công ra sao!
Âm thanh vang dội như sấm sét, thái hậu dẫn đầu một đoàn quân mỹ nữ tiến đến Phượng cung.
Phượng Dật biết được, nên đứng đón ở cửa cung từ trước. Nhìn thấy Xuân Yến, hắn khom mình thi lễ:” Nhi thần tham kiến mẫu hậu”
“Miễn lễ” Xuân Yến phất tay, để lại đám hoa khôi ở ngoài, một mình cùng Lục Ngọc, Thu Dung tiến vào.
Ngồi xuống, uống trà, thời gian đằng đẵng trôi qua, Xuân Yến mới chậm rãi tỏ rõ ý đồ tới đây:” Hoàng thượng, ai gia nghe nói người đã cho Vô
Song xuất cung. Tại sao lại thế? Chẳng phải người nói một tháng sau muốn nạp nàng ta làm phi mà?”
Phượng Dật rũ mắt xuống, bình tĩnh đáp: “Bẩm mẫu hậu, qua mấy ngày
sống chung, nhi thần bỗng phát hiện, kì thực nàng không hoàn toàn tốt
đẹp như nhi thần đã nghĩ. Nhất là vừa rồi, nàng bất ngờ chạy đến Phượng
cung, cởi hết y phục dụ dỗ nhi thần. Chẵng lẽ Phượng Tường ta không còn
nữ tử hay sao mà lại để cho một nữ nhân không có lễ giáo như thế làm phi tần? Nhi thần nhất thời tức giận đuổi nàng ra cung. Chưa được sự cho
phép của mẫu hậu đã làm vậy, là nhi thần có lỗi, xin mẫu hậu trách phạt”
Phụt—
Toàn bộ trà thơm trong miệng Xuân Yến bị phun ra hết.
“Nàng…nàng cởi hết y phục dụ dỗ ngươi?” Xuân Yến vừa lau miệng, vừa nghi hoặc hỏi.
Tiểu tử, ngươi không biết tìm lí do nào tốt hơn sao? Nam nhân lại đi dụ dỗ nam nhân ư ?
“Bẩm mẫu hậu, đúng vậy”, Phượng Dật nghiêm trang xác nhận, còn chỉ về phía đống vải màu xanh nhạt ở góc phòng, ” Y phục của nàng ở chỗ này”
Ặc…nhìn màu sắc và loại vải, quả thật giống như y phục Vô Song đã mặc. Xuân Yến kinh ngạc. Chẳng lẽ đã cởi thật à?
Lẽ nào nàng đã đoán sai? Vô Song thật sự là nữ nhân? Nhưng mà không
đúng. Mặc dù cải trang rất giống nữ nhân, nhưng dựa vào những gì nàng
cảm nhận, có thể kết luận: Vô Song đích thực là một nam nhân!
Vậy có chuyện gì ở đây?
“Là vậy ư?” Nam Cung Xuân Yến nhìn Phượng Dật, suy tư hỏi.
” Thế nhưng ai gia rất thích nha đầu kia! Nàng ta còn nói buổi tối muốn ngủ cùng ai gia để tâm sự chuyện riêng”. Nàng lẩm bẩm.
Thật đáng tiếc! Vất vả lắm mới gặp được một người có vóc dáng, khuôn
mặt và làn da hoàn mỹ đến thế, bất luận Vô Song là nam hay nữ, nàng cũng phải lĩnh giáo phương pháp làm đẹp của nàng ta. Nữ nhân mà, thích đẹp
là bản tính trời sinh. Hơn nữa, nàng còn chưa kịp hỏi nàng ta những
chuyện ly kỳ trong thanh lâu nữa!
Còn muốn ngủ chung giường nữa chứ! Lửa giận hừng hực bốc lên trong
lòng, Phượng Dật càng không hối hận đã tống tên tiểu tử kia ra khỏi
cung.
“Cũng nhờ mẫu hậu bao dung, nhưng nhi thần đã sai lầm, đáng lẽ không nên mang nàng về cung”. Phượng Dật nhận lỗi.
Mặt hắn biến sắc ! Cặp mắt sắc bén của Xuân Yến chợt phát hiện bão
táp ẩn giấu trong đáy mắt hắn, hơn nữa trong giọng nói còn có chút bực
tức.
Chẳng lẽ nguyên nhân hắn đuổi Vô Song ra cung là vì việc này ư? Không cần quá đáng thế chứ, chỉ cùng tắm thôi mà. Dựa vào chỉ số thông minh
của hắn, muốn nghĩ ra biện pháp thoát khỏi sự khiển trách của nàng không khó, tại sao hắn lại lựa chọn biện pháp sau cùng này sớm như thế.
Có chuyện! Tuyệt đối có chuyện!
Thế nhưng vấn đề này, nàng tạm thời để qua một bên. Cho dù hỏi Phượng Dật thì hắn cũng không trả lời.
Bây giờ, nàng chỉ muốn tiến hành kế hoạch trả thù.
” Không sao, biết sai thì có thể sửa đổi, rất tốt”. Xuân Yến ra vẻ
một người mẹ hiền từ, ôn tồn nói:” Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, bị sắc đẹp làm cho hồ đồ cũng là chuyện thường. Nhưng mà không ngờ người tỉnh ngộ
nhanh như vậy, ai gia cảm thấy rất vui mừng”.
Lòng Phượng Dật bị thái độ rộng lượng của nàng khiến cho dâng lên tầng tầng sợ hãi — ả lại muốn giở trò gì đây?
Quả nhiên! Xuân Yến lại nói tiếp:” Nhưng mà, ba ngày trước người nói
với ai gia những gì Lý công tử bảo, sau khi suy xét, ai gia thấy vô cùng có lý. Quả thật hoàng thượng có ít hiểu biết về chuyện phòng the, cần
phải có một người giàu kinh nghiệm chỉ dẫn. Cho nên, ai gia đã sai người dẫn toàn bộ hoa khôi của những thanh lâu trong kinh thành tới đây.
Trong số bọn họ, có người nhút nhát, cũng có người dày dạn kinh nghiệm,
mong hoàng thượng dựa vào sở thích bản thân, mặc sức lựa chọn”.
Tiếp đó nàng vỗ vỗ tay,” “Tiểu Hỉ tử, dẫn bọn họ vào đây!”
Hơn mười vị nữ tử xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy nối đuôi nhau tiến vào,
đến trước mặt Phượng Dật xếp thành một hàng, nhịp nhàng thi lễ:” Thần
thiếp tham kiến hoàng thượng”.
Nữ…. Nữ nhân! Một đám nữ nhân!
Cảnh tượng này khiến Phượng Dật cảm thấy trời đất quay cuồng.
Xuân Yến thấy mặt hắn biến sắc, trong lòng cũng cảm thấy có chút không nỡ.
Thế nhưng chỉ cần nhớ lại việc tiểu tử này dám giở trò sau lưng nàng, cảm giác tội lỗi trong lòng liền tiêu tan đâu mất.
“Nhớ kĩ lời của ai gia, hầu hạ hoàng thượng thật tốt”. Nàng đứng lên, nhìn bọn họ, trầm giọng nói.
“Thần thiếp đã biết”. Chúng hoa khôi cung kính cúi chào nàng.
“Tốt” Xuân Yến gật đầu rời khỏi, trước khi đi còn không quên dặn dò
Phượng Dật một câu,” Hoàng thượng, hãy chơi vui vẻ nhé!”. Lúc nói, nụ
cười của nàng còn tươi sáng hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa.
Thật độc ác! Nụ cười sáng lạn của nàng quả là đối lập với sự u ám
trong lòng Phượng Dật, hắn đột nhiên muốn tiến lại bóp chết nàng!
Thế nhưng ý nghĩ còn chưa kịp thực hiện, đã thấy một đám nữ nhân như
lang hổ hoá thân ùn ùn kéo tới, đủ loại mùi thơm hợp lại, phả vào mặt,
bay vào mũi của hắn.
“Hoàng thượng. . .”
Cảnh tượng mấy ngày trước chợt hiện rõ trước mắt, mặt Phượng Dật dần tái đi, cảm giác buồn nôn bỗng dâng lên trong lòng.
“Hoàng thượng. . .” Chúng hoa khôi không biết, càng tiến lại gần hơn.
Người càng tới gần, cảm giác kinh hãi càng dâng lên mãnh liệt.
Cuối cùng, nhịn không được nữa. Phượng Dật quay đầu sang một bên—
Oẹ….
Hắn nôn trông thật thảm hại!