Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 24: Q.4 - Chương 24: Trêu chọc thiên tử






Edit: Lục Vân

Một ấm trà, trong không đến năm phút đồng hồ đã bị một cơn khát nuốt trọn.

Đưa ấm trà trống tuếch cho cho mấy tiểu tử đang nghẹn họng đứng nhìn, sai hắn sớm mang lên ấm trà nữa, Xuân hoa quay đầu mỉm cười nhìn Xuân yến, cười nhạt:

“Yến tử, hết giận rồi chưa?”

“Ừ” Xuân yến ném ấm trà sang một bên, nhón một miếng điểm tâm, khe khẽ xoa cằm, nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào không chút héo.

Cười đến là ngọt ngào như thế, Xuân Hoa nhìn có chút xốn mắt.

“Vậy hòn đá nhỏ của ngươi…” Nàng cố ý nhắc đến mấy từ nhạy cảm dò hỏi.

Không ngoài sở liệu, nét tươi cười phút chốc đã biến mất, thay vào đó là âm khí dày đặc. Nhếch môi, cười đến nghiến răng, Xuân Yến khó chịu nói:

“Tốt nhất là đừng có nhắc đến kẻ này trước mặt ta! Giờ chỉ cần nghĩ đến thôi ta đã muốn lao tới ăn tươi nuốt sống hắn!” Hừ! Hỗn đản! Dám hợp mưu cùng cha hãm hại nàng? Nàng vốn có tiếng thù dai!

Loảng xoảng!

Từ bên phòng cách vách vang lên tiếng chén bát vỡ tựa hồ như có người nào đó quá kinh hãi mà lỡ tay làm rơi cả chén bát.

Hoa Hoa phì cười, vỗ vỗ Xuân yến, giơ ngón tay cái lên khen.

Xuân Yến nhún nhún vai thản nhiên ăn đồ.

“Yến tử, lần này tỷ tức lắm rồi nha?” Bắt chước tỷ tỷ, một miếng nuốt gọn cái bánh ngọt, Hoa Hoa nói rất chắc chắn, trong mắt đầy đắc ý khi người gặp họa.

Ừm, hương vị không tồi, lại ăn thêm một miếng.

“Nói thừa!” Xuân Yến tức giận đáp. “Ngươi cũng không phải là không biết, cả cuộc đời ta hận nhất là có kẻ bày trò sau lưng, hơn nữa lại là người ta tin tưởng nhất lừa gạt ta!”

A, đói quá, ăn thêm mấy miếng bánh ngọt nữa.

“Vậy ngươi tính thể hiện sự phẫn nộ của mình thế nào đây?” Hoa Hoa theo thói quen lại nhón miếng bánh nữa, cho vào miệng vừa nhấm nháp vừa lơ đãng nói.

“Bỏ nhà trốn đi?” Nàng nửa đùa nửa thật.

“Ta cũng có nghĩ đến, nhưng chỉ sợ có kẻ không muốn thả ta đi.” Xuân yến tiếp tục liều mạng với đĩa bánh ngọt, chán mới nói mấy câu – Nhìn hắn bám theo ta như cái hoa cài bên cạp váy ấy. Ngẫu nhiên ra khỏi cung đi chơi thì còn được, nhưng ra khỏi thành? Nằm mơ!

Dưới sự phấn đấu kiên trì của nàng, một mâm bánh ngọt đáng thương vốn rát cao đã nhanh thấy đáy. Xuân Yến lại tiếp tục phấn đấu với miếng bánh nữa.

“Nhưng nếu ngươi thực sự muốn đi ta cũng không phải không có cách” Hoa Hoa nói, không quên trộm miếng bánh trên tay tỷ tỷ coi như trả công mình vất vả võ mồm.

Con bé con trơ mắt nhìn mâm bánh ngọt ưa thích của mình cứ vơi dần vơi dần, hai mắt mở tròn to, trong suốt lấp lánh chực khóc. ” Dì, nương, các người… các người… Phù Nhi cũng muốn ăn nữa!” Con bé kêu toáng lên, cái miêng nhỏ xíu chu ra, không khác một con cáo con.

“Kêu la cái gì? Mỗi lần đi ra, có thứ gì không phải toàn cho ngươi ăn, chúng ta không ăn của ngươi…” Hoa Hoa không còn kiên nhẫn, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên hảo hữu đang ăn bánh, sửng sốt.

“Yến tử, ngươi… Sáng chưa ăn cơm hả? Hay là tối qua vận động với ai đó cả đêm?” Nàng hỏi vẻ mặt khiếp đảm.

Tuy món bánh ngọt này rất mềm, vào miệng một cái sẽ tan, nhưng lại rất ngọt, mỗi lần hai người gặp nhau mà gọi món này thường không động miệng lấy một chút, tất cả đều giao cho vị tiểu đại vương kia giải quyết. Hôm nay nàng làm sao vậy? đói quá ăn quàng?

“Khụ khụ…” – Đang ăn ngon, thình lình bị lời nói làm kinh động, miếng bánh Xuân Yến mới bỏ vào miệng cũng không nuốt trôi, nhả ra cũng không được, ho tới nước mắt ràn giụa.

Vừa lúc Hoa Hoa mang lên một ly trà, phục vụ miễn phí cho tỷ tỷ.

Loảng xoảng.

Từ vách bên lại vang lên tiếng chén bát rơi, hình như lại có người không cẩn thận làm rơi chén trà. Lại thây có tiếng bước chân dồn dập, đến cửa thì bị người ta ngăn lại.

Ngoắc ngoắc tay Xuân Yến, khoe ra hai hàm răng, Hoa Hoa cười nhẹ thâm thúy:

“Yến tử, có thể thấy được hòn đá nhỏ thực sự để ý tới ngươi đó!”

“Cái đó là chắc rồi!” – Xuân yến ngẩng cao đầu nói có vẻ đương nhiên.

Mắt thấy tiểu nha đầu cứ một miếng lại một miếng ăn đồ ăn ngon, lại nghĩ đến một đại sự khác, nàng thuận miệng hỏi:

“Đúng rồi, Yến tử, ta nghe ngươi nói ít ngày nữa đại quân chinh nam sẽ đến Phượng Hoàng thành, tin tức này là thật sao?”

“Đúng vậy! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa sẽ về đến, Chúng ta đã quyết định, ba ngày sau sẽ thiết yến trong cung khoản đãi các tướng sĩ đã đắc thắng trở về, cũng ban thưởng cho chư tướng” Xuân Yến nói có vẻ không yên lòng.

“Nói vậy, cũng là ngươi làm việc quyết đoán.” Hoa Hoa trầm ngâm – “Suy nghĩ nhiều ngày như thế, cuối cùng ngươi quyết định làm sao bây giờ? Đi, hay vẫn ở lại?”

Hai câu nói cuối cùng nàng nói rất lớn, cố ý muốn để cho người bên cách vách có thể nghe được thật là rõ.

Quả nhiên, vừa mới dứt lời, bốn phía là một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người thầm nín thở chờ Xuân yến trả lời. Ngay cả con bé con đang vùi đầu vào nhai với nuốt cũng tựa hồ như cảm nhận được bầu không khí quỷ dị bên ngoài, dài cổ nghểnh lên nhìn mẫu thân và di nương đến ngẩn ngơ, le lưỡi, ôm đồ ăn đi tới dưới cái bàn, cái miệng nhỏ vẫn tiếp tục ăn. Chuyện người lớn, trẻ con không cần lo, câu này mẫu thân đã nói vơi nó không biết bao nhiêu lần.

Xuân yến nghĩ nghĩ, cũng không trả lời nàng mà cười hỏi ngược lại:

“Ngươi nói ta nên đi hay nên ở lại?”

“Nếu ta là ngươi, đương nhiên thì đi càng xa càng tốt!” Hoa Hoa quay đầu sang vách bên, lại cao giọng nói lớn. “Ngươi ngẫm lại mà xem, đang ở trong hậu cung với một đống quy củ ước thúc, coi như đã chết! Bốn năm qua ngươi còn oán hận với ta chưa đủ sa? Hơn nữa, lòng người còn cách cái bụng (tức là lòng người khó dò), trong thâm cung, ngay cả nói chuyện cũng không nói được, cũng không biết người nào là thật tâm tốt với ngươi. Bất cứ lúc nào ngươi gặp người cũng phải cười ba phần, không chỉ thế, lúc nào cũng phải đề phòng khắp nơi phòng người minh thương ám toán, còn phải mỗi ngày phải lá mặt lá trái với người ta, sau một thời gian dài, bản thân mình cái gì cũng không có, cuối cùng lại trở thành một công cụ trong trận chiến quyền lực, cũng không biết mình đang sống vì cái gì cũng không biết đến khi nào mới được sống như ý mình. Cho dù ngươi may mắn chết già thì có thể thế nào? Bất quá là mấy cành hoa mẫu đơn dần héo rũ trong góc tường, chờ tới khi ngươi hoa tàn ít bướm đi đương nhiên sẽ có đám mỹ nữ trẻ đẹp tới thế chỗ, lúc này không phải ngươi còn khổ hơn đã chết sao?”

Nghe được tiếng đấm mạnh xuống ghế ở phòng bên, còn có tiếng nam tử mắng khẽ, Hoa Hoa cười xấu xa như có như không:

“Cho nên ta đã nói rồi, vẫn là nên bỏ đi vẫn tốt hơn. Ngươi ngẫm lại xem, chúng ta mang theo thật nhiều châu báu, đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, tiêu diêu tự tại cỡ nào? Nếu thật sự muốn nam nhân, bằng vào dung mạo của chúng ta còn sợ không tìm được người vừa mắt sao? Chỉ cần có tiền, cao lớn uy mãnh, thư sinh yếu ớt, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa cam đoan còn khăng khăng một lòng đối với ngươi.”

Sau đó hạ giọng, lại có chút thần thần bí bí:

“-Hơn nữa, ngươi đã từng nghĩ qua chưa? Một khi quan hệ của hai ngươi được cáo chúng thiên hạ sẽ gặp phải tình cảnh thế nào? Văn võ bá quan phản đối là điều không cần phải nói, nếu lại có người tự xưng là vì trung quân ái qốc có lá gan lớn một chút, mua chuộc vài cung nhân, vụng trộm hạ độc vào cơm trà cho ngươi, sau đó ngươi chỉ còn đường hương tiêu ngọc vẫn…”

Rắc rắc… từ bên phòng lại vang lên tiếng xương bị bóp tới muốn gãy, còn có tiếng người ôn tồn khuyên giải an ủi. Có điều dường như người được khuyên giải không hề cảm kích, hắn ta túm cổ người của mình ném ra ngoài đập vỡ vô số đồ đạc.

Hai người bên này nhìn nhau, trên mặt hiện rõ nụ cười đã thực hiện được gian kế.

“Hoa Hoa ngươi phân tích thật chu đáo!” Xuân Yến không quên lửa cháy đổ thêm dầu, run run hùa theo. “Chỉ có đứa ngốc mới chọn ở lại, đối mặt với vô số, những chuyện phải bồi thường tính mạng ta không làm! Ta là người thông minh, đương nhiên biết phải đối xử tốt với chính mình như thế nào. Cho nên, ta nghĩ, ta chọn…”

Lặng lẽ ghé vào bên tai Hoa Hoa, nói ra ba tiếng.

Cũng không ngoài ý muốn của nàng, Hoa Hoa nghe xong, chỉ nhẹ nhàng cười, nhìn nàng hỏi:

“Quyết định rồi sao?”

“Quyết định!” – Xuân yến bình tĩnh đáp lại.

“Ngươi cũng biết, một khi chọn con đường này, tương lai của ngươi…”

“Ta biết. Bất quá không quan hệ, ta có pháp bảo rồi!” Xuân yến cười ngắt lời nàng. Cúi đầu, xoa tay lên cái bụng nhìn không ra cái gì khác thường, khuôn mặt thon nhỏ kiều diễm sáng lên chút tươi cười xảo trá mà kiều diễm.

Hoa Hoa thoáng chốc đã hiểu.

“Là ngươi nói…” Cụp mắt nhìn bụng mình, lại nhìn hai đĩa bánh trống tuếch trên bàn, nhìn nhìn lại nàng, nhìn nhìn cái bàn, cứ thế tới vài lần.

“Đúng vậy”– Xuân yến gật đầu, cười đến là tươi.

“Thật vậy chăng? Yến tử, là thật sao?” Hoa Hoa kinh hỉ lao đến ôm chặt lấy nàng, lại hỏi lại “Đã bao lâu rồi? Chuyện khi nào?”

“Tám chín phần mười” Xuân yến cười nói “Chắc là khoảng một tháng. Nguyệt tín của ta đã chậm hơn nửa tháng”

“Ngẫm lại cũng đúng” Hoa Hoa buông nàng ta, chớp chớp mắt, trêu tức “Người nào đó chăm chỉ như thế, nếu ngươi không trúng thưởng ta mới muốn nghi ngờ các ngươi có vấn đề đó!”

“Hoa Hoa!” Xuân Yến vừa thẹn vừa quẫn chằm chằm nhìn nàng.

Nhưng nàng nhìn thế chứ nhìn nữa cũng chẳng có nửa điểm uy nhân, Hoa Hoa chẳng thèm để ý đến.

“Người nào kia có biết không?”

“Ta không định nói cho hắn sớm như thế” – Xuân Yến vẫn đặt tay trên bụng mỉm cười.

“Cũng phải. Nếu hắn đã biết, khẳng định sau này một tấc cũng không rời ngươi, cái này không được cái kia không thể…” Nói xong bất giác nghĩ lại tất cả những gì đã trải qua, Hoa Hoa không khỏi kinh hô “Trời ạh, ngươi cũng biết mình có… vậy mà mới rồi còn vận động nặng thế! Ngươi không muốn sống nữa hả?”

“Không sao đâu, chỉ một chút thôi mà” Xuân yến cũng không quan tâm.

“Cái gì mà một chút? Bây giờ là thời khắc mấu chốt, một chút sơ xuất cũng không thể có!” Hoa Hoa giận tái mặt, bực mình, kéo tay áo nàng ra ngoài “Đi một chút đi, chúng ta tìm nơi nào đó yên tĩnh nói chuyện. Ở đây đông người qua lại, làm gì cũng có, không khí không tốt, không tốt cho thân thể ngươi. Ta còn có rát nhiều điều muốn dặn ngươi, đây không phải nơi tốt để nói chuyện.”

Còn chưa đi tới cửa, cánh cửa lớn đã bị bật ra, một người hùng hục lao đến, theo sau một người khác cũng vào.

“Xuân yến, không được đi cùng nàng ta!” Phượng Dật bước vội tới bên cạnh nàng, nắm cổ tay nàng, như thể bên cạnh nàng là đống rác mà kéo nàng khóa chặt trong lòng, tránh xa khỏi nữ nhân đang có âm mưu dụ dỗ nữ nhân của mình.

“Này. Ta có chuyện quan trọng cần nói với nàng ta!” Hoa Hoa bất mãn kêu lên, cố sấn tới.

Phượng Dật ôm Xuân Yến tránh xa, khuôn mặt sa sầm khó chịu:

“Có chuyện gì quan trọng mà muốn lén lén lút lút nói?” Hai người kia mỗi lần gặp nhau tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt. Hừ, không cần phải nói gì nữa, vội vã tránh hắn như thế, khẳng định các nàng đang muốn đi bàn bạc đại kế chuồn êm. Hắn tuyệt đối không thể để cho các nàng thực hiện được!

“Chuyện nữ nhân ngươi quản nhiều như thế làm cái gì!” Nhìn sắc mặt phòng bị đó, Hoa Hoa cảm thấy buồn cười, không nhịn được trêu hắn.

“Nàng là nữ nhân của ta, đương nhiên ta muốn xen vào!” Phượng Dật nói đúng lý hợp tình, cái tay siết thật chặt eo nhỏ của Xuân Yến.

Nếu hắn mạnh tay hơn tí nữa, gì đó trong bụng nàng sẽ không an toàn.

“Này, họ Phương, ta còn chưa nhận mình là nữ nhân của ngươi, mong ngươi đừng có quá tình nguyện nhận vơ có được không?” Xuân Yến túm lấy cái tay hắn đặt trên lưng mình tức giận mắng. “Hơn nữa, ta nhớ rõ ta còn đang tức ngươi đấy, không có chuyện tha thứ cho ngươi đâu! Ta nói ta không muốn gặp ngươi, ngươi tự tiện chạy đến trước mặt ta hô to gọi nhỏ là cái gì?”

“Ngươi đã là người của ta, còn không thừa nhận là nữ nhân của ta?” Phượng Dật hỏi lại, đi vòng quanh nàng, sắc mặt không dễ coi chút nào.

Làm sao có thể không đi theo nàng? Nếu không đi theo nàng, khẳng định đã sớm cùng người ta bỏ chạy! Xuân Yến đã nhiều lần muốn rời khỏi hoàng cung hắn cũng không phải không biết, đương nhiên sẽ đề phòng nàng nhiều hơn, lúc nào cũng lưu tâm, ra vào chú ý, đề phòng vạn nhất.

“Ta không thừa nhận tất nhiên là không phải!” Xuân Yến lạnh nhạt đáp trả. Bên cạnh Hoa Hoa nhăn nhăn làm mặt quỷ, Xuân yến nhìn thấy, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về bọn họ, chỉ chừa lại một đôi bả vai run run.

“Xuân Yến” Phượng Dật mềm giọng, tính áp dụng sách ai binh.

Xuân Yến hợp thời ngắt lời, phất tay áo rầu rĩ nói:

“Quên đi! Bị ngươi giở trò như thế, ta cũng vô ý đi dạo loanh quanh thôi. Hoa Hoa, ta sẽ về, lần sau gặp lại tán gẫu. Có chuyện gì ngươi biết tìm ta ở đâu” Quay lưng nói với người đang thủ thế sau lưng.

“Biết rồi!” – Hoa Hoa xoa xoa cằm, nhìn theo nàng rời đi.

Phượng Dật theo sát phía sau, kêu lên lấy lòng:

“Xuân Yến”

Xuân Yến giơ tay đánh ngang sang một quyền:

“Cút!”

Phượng Dật lại vượt sang một bên:

“Xuân Yến!”

Xuân Yến lại đá ra một cước:

“Cút!”

Phượng Dật lại lách sang, vẫn không chịu thua:

“Xuân Yến, ta biết lỗi rồi mà, nàng tạm bỏ qua cho ta đi!”

“Hừ! Tội chết không thể tha!” Xuân Yến cũng không thèm liếc hắn nửa con mắt, lạnh lùng.

Mắt thấy hai người đã ầm ỹ cãi nhau mà đi xa, Lý Ti Thần cũng muốn vội vàng đi theo xem diễn lại bị Hoa Hoa giữ chặt.

“Lý công tử, chuyện của vợ chồng son người ta, ngươi đừng có xen vào phá đám, cẩn thận biến thành người thừa cả trăm dặm đó!” Nàng cười dài với hắn.

Lý Ti Thần lại cảm thấy vẻ tươi cười này của nàng quỷ dị chết được.

Quả nhiên!

“Tiểu nhị ca, cảm ơn ngươi, vui lòng gói lại chỗ điểm tâm này cho ta” Hoa Hoa xoay người nói chuyện với tiểu nhị đang thu dọn bàn, lại chỉ nam nhân đứng bên cạnh.” Còn tiền là vị công tử này thanh toán.”

Lại kéo con bé con đang trốn dưới gầm bàn ra, nhét vào trong tay hắn:

“Này tiểu tử kia, cũng làm phiền ngươi giúp. Chủ tử của ngươi đoạt mất tỷ tỷ của ta, giờ chỉ còn cách nhờ ngươi hộ tống mẹ con chúng ta về phủ” người sai việc sai thật quá hợp lý hợp tình.

Lý Ti Thần có muốn nổi giận cũng không thể.

Yêu nữ! Nam Cung gia, quả nhiên không thiếu yêu nữ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.