Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 23: Chương 23: Hiều lầm lớn




“Chà, nhất kiến chung tình, thật lãng mạn nha.” Cam Đình Đình cao hứng đứng bật dậy.

Vừa thấy dáng vẻ si mê kia của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần không mấy dễ chịu, châm chọc nói, “Yên tâm đi, đời này cô cũng chẳng có cơ hội.”

“Ta mới mười sáu tuổi, làm sao ngài biết ta không có cơ hội chứ? Biết đâu chừng một ngày kia cũng có người đối với ta nhất kiến chung tình, đến khi ấy ta sẽ ——” Cam Đình Đình vừa nói vừa mơ mộng, hai tay chống cằm tựa như đang nhập cõi thần tiên.

“Mê trai —-” Hoàng Bộ Thần hận không thể giáng cho Cam Đình Đình một cái tát.

“Thần đệ trước đi chuẩn bị.” Bầu không khí này, cuộc đối thoại này, Hoàng Bộ Vũ cảm thấy thật giống như hai tiểu hài tử đang đấu võ mồm, vốn là hắn lo lắng cho Cam Đình Đình nên ghé qua xem thử, nhưng hiện tại thế này, xem ra là hắn đã đa tâm.

“Ừm.” Hoàng Bộ Thần không nói gì, vẫn nhìn về phía Cam Đình Đình đang chu du cõi thần tiên, nhịn không được cầm lấy một quyển sách trên bàn ném về phía cô.

“Ui nha.” Cam Đình Đình khẽ kêu lên, sờ sờ đầu. Cô đang trong một hồi mộng đẹp, cái tên không biết sống chết kia cư nhiên dám quấy rối hảo mộng của bổn cô nương, “Là ai? Chút nữa là bẹp đầu rồi!”

“Ta nói Thái hậu nương nương, xin người đừng quên thân phận của mình.” Nữ nhân này có điểm nào giống Thái hậu.

“Thân phận? Ta đương nhiên không quên, tuy ta là Thái hậu nương nương nhưng cũng là một nữ nhân, là nữ nhân thì sẽ mơ mộng, là nữ nhân đương nhiên muốn gặp được bạch mã vương tử của mình rồi.” Cam Đình Đình không cam lòng nói.

“Ta thấy cô dường như vẫn chưa hiểu quy tắc trong cung.” Hoàng Bộ Thần hung hãn nói, nữ nhân lẳng lơ này còn dám nghĩ đến cái gì bạch mã vương tử, xem ra sớm muộn cũng không chịu nổi cô lạnh, sau cùng cũng làm ra chuyện hồng hạnh xuất tường.

“Ủa? Vũ đâu?” Cam Đình Đình nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Hoàng Bộ Vũ, cô liền đuổi theo, chẳng thèm để ý đến nét mặt Hoàng Bộ Thần.

Hoàng Bộ Thần vỗ trán, hắn thật muốn nổi điên, sao lại muốn ôm nữ nhân chết tiệt kia chứ. Cô ta ngoài đôi mắt to, tâm hồn thuần khiết, cái miệng nhỏ hồng hồng, cái mũi xinh xắn, thoát tục, thân thể mềm mại hấp dẫn,… Điểm này tốt, nhưng cũng không tốt.

Ôi, Hoàng Bộ Vũ đi rồi đúng là có phần cô đơn, Cam Đình Đình ném đi bông hoa trong tay, trong lòng trống rỗng.

“Ta nói cô đó, hoa này không phải để cô đạp cho hư.”

Giọng nói này, Cam Đình Đình nhận ra ngay là người thấy cô không vừa mắt – Hoàng Bộ Ưng.

“Ngài không phải lại tới gây chuyện chứ?” Cam Đình Đình liếc Hoàng Bộ Ưng, ủ rũ nói.

“Ta không rảnh rỗi như cô.” Mấy ngày không gặp, Hoàng Bộ Ưng cũng không biết vì cớ gì hắn lại bất tri bất giác bước đến cung Trường Xuân.

“Vậy ngài đến làm gì? Không phải là vội đến thỉnh an ta chứ, sao còn chưa thấy ngài hành lễ?” Dù cô là Thái hậu cũng không giống Thái hậu, chẳng những Hoàng Bộ Thần không hành lễ, giờ đây ngay cả Hoàng Bộ Ưng cũng chẳng coi ra gì.

“Nghe nói cô vì chuyện của Thập nhất đệ mà đến tìm Hoàng thượng?”

“Phải, nhưng anh ta nói công chúa Vân Nam quốc đối với Thập nhất đệ nhà ngài là nhất kiến chung tình, nói không chừng là một mối nhân duyên tốt, cho nên ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho huynh ấy.”

“Cô không phải là —-”

“Không phải là cái gì?”

“Cô thích Thập nhất đệ?” Giọng Hoàng Bộ Ưng rất nhỏ, như đang thử Cam Đình Đình, lại vừa như có phần không dám tin.

“Đương nhiên, huynh ấy là người bạn đầu tiên của ta trong cung cấm, người đầu tiên không chán ghét ta. Không giống như các người, luôn nói ta dụ dỗ, mê hoặc Hoàng thượng —– thực chẳng khác nào đem ta biến thành hồ ly tinh.”

“Ta —– nào có —-”

“Ngài còn dám nói không có.” Cam Đình Đình hướng về phía Hoàng Bộ Ưng đầy uy hiếp.

Khoảng cách gần trong gang tấc khiến Hoàng Bộ Ưng thấy con tim mình đập mạnh, khuôn mặt cũng đỏ ửng, không giấu nổi vẻ khẩn trương, “Ta —- cô —”

“Cái gì mà ta ta cô cô, dù sao tất cả cũng đã qua, ta vẫn bình an vô sự.” Cam Đình Đình khoanh tay làm như chẳng hề gì, sau đó tâm tình lại tốt lên, cô nói, “Chờ khi ta có thể xuất cung, ta nhất định sẽ đến chơi Vân Nam quốc, thuận tiện đi thăm Vũ.”

“Ước chi được như Thập nhất đệ nhỉ —”

“Được như Vũ? Chẳng lẽ ngài thích vị công chua kia? Vậy sao không nói sớm?” Cam Đình Đình vội hỏi.

“Ta — ta không phải có ý đó.”

“Ngài đường đường là một đại nam nhân, sao lại vừa ấp úng vừa xấu hổ thế kia. Thích thì là thích, có gì phải ngượng ngùng.” Đây chính là điểm không tốt của thời đại này, rõ ràng là thích thế mà lại xấu hổ không dám nói ra, Cam Đình Đình cô nếu có thích ai, cô nhất định sẽ tỏ tình trước.

“Ta — không phải là —-” Chuyện này đúng là hiểu lầm lớn, Hoàng Bộ Ưng cũng không biết nên giải thích thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.