Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 47: Chương 47: Khởi đầu mới




“Ôi, nơi này đẹp quá!” Cam Đình Đình giang tay đón gió nơi thảo nguyên bao la, những tưởng biên quan là nơi tựa như sa mạc, không ngờ lại là thảo nguyên xanh đẹp đến nhường này, xem ra cô đã đến đúng nơi rồi.

“Nàng thích là tốt rồi.” Hoàng Bộ Ưng dắt ngựa theo phía sau.

“Cám ơn ngài.” Nếu không phải nhờ Hoàng Bộ Ưng giúp đỡ, cô sẽ không đến được nơi này, càng không biết rằng rời khỏi hậu cung kia ngày sau sẽ mở ra một trang mới. Cô quyết định bắt đầu lại tất cả, không có Hoàng Bộ Thần, không có mọi thứ trong cung, chỉ có cuộc sống tự do tự tại ở nơi đây.

“Không cần, ta chỉ là —–” Hoàng Bộ Ưng bối rối, tuy rằng trong lòng hắn rõ ràng rất thích Cam Đình Đình nhưng lại không dám mở lời, bởi hắn biết Cam Đình Đình vẫn còn thương nhớ hoàng huynh Hoàng Bộ Thần, còn hắn chỉ là một người bạn bầu bạn bên cạnh nàng mà thôi.

“Chỉ là gì? Chẳng lẽ ngài hối hận khi đưa ta đến đây?”

“Không phải vậy, ta —–”

“Ngài thích ta sao?” Sao Cam Đình Đình lại không biết chứ, nếu không phải vì Hoàng Bộ Ưng thích cô, anh ta sẽ không vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy. Nhưng hiện tại cô đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa, mà thời cổ đại này lại rất coi trọng nữ tử thuần khiết. Tuy rằng Hoàng Bộ Ưng đã biết chuyện giữa cô và Hoàng Bộ Thần, hiện tại không biết ra sao, nhưng sau này biết đâu hai người sẽ vĩnh kết đồng tâm.

“Ta thích nàng, nhưng ta biết nàng thích hoàng huynh, ta sẽ không ép nàng.”

“Thích?” Cô thực sự thích Hoàng Bộ Thần sao? Kỳ thực cô cũng không biết, có thể cô chỉ mê luyến sự hưởng thụ về mặt thể xác mà thôi, nhưng vốn đã không còn quan trọng, nếu đã quyết định toàn tâm toàn ý bắt đầu một cuộc đời mới, thì phải quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra. “Có thể ta đã từng rất thích, nhưng loại người như vậy không đáng để ta thích. Ta cần một người có thể toàn tâm toàn ý yêu ta, một việc đơn giản như thế thôi.” Cam Đình Đình cũng biết cuộc sống đơn giản đối với người có thân phân địa vị ở cổ đại khó khăn cỡ nào.

“Ta sẽ đợi nàng, đợi đến khi nàng thích ta mới thôi.” Hoàng Bộ Ưng nhìn sâu vào đôi mắt Cam Đình Đình, chân thành nói với cô như thế.

“Vậy nếu ta thích nam nhân khác thì phải làm sao?” Cam Đình Đình dí dỏm hỏi.

“Chuyện này, nếu quả thật như vậy ta sẽ thầm chúc phúc cho hai người.”

“Ngốc quá, có những người, có những việc bỏ lỡ rồi sẽ không đến lần hai, cho nên phải thật trân trọng.” Kỳ thực những lời này cũng là Cam Đình Đình tự nói với bản thân, nếu bỏ lỡ người đàn ông tốt như Hoàng Bộ Ưng có lẽ cả đời này cô cũng không tìm được người thứ hai.

“Nàng là nói, ta có thể —-” Hoàng Bộ Ưng tỏ vẻ kinh hỉ.

“Ta là muốn nói ngài bây giờ có thể dạy ta cưỡi ngựa hay không?” Nam nhân này sao có thể vào thời điểm then chốt này lại chậm hiểu như vậy, Cam Đình Đình không khỏi oán thán trong lòng, chạy như bay về phía trước.

Hoàng Bộ Ưng cũng rất hưng phấn, nhảy lên lưng ngựa, hai tay ôm lấy cô kéo lên yên cùng ngồi.

“Á, nhanh quá —- chậm một chút —”

“Đừng sợ, có ta ở đây, ta vĩnh viễn bảo vệ nàng, cả đời này sẽ là như thế —–”

“Cả đời, ta đây cả đời đành nhờ cả vào ngài, ngài không thể rút lâu đây đấy!”

“Cầu còn không được, dù vậy cũng không từ.”

“Ha ha —-” Hóa ra hạnh phúc lại đơn giản như thế.

“Ha ha, ha ha ——-” Tiếng cười của đôi nam nữ vang vọng khắp thảo nguyên rộng lớn, là một khởi đầu mới ngọt ngào, hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.