Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 18: Chương 18: Ta không chán ghét cô




Có lúc này, hay lúc khác, thiếp tin rằng mọi thứ đều có điểm tận

Gặp gỡ và rời xa, đều có lúc cả, không gì là trường tồn bất diệt

Thế nhưng ta, cũng có lúc, thà lựa chọn lưu luyến không buông tay

Đợi khi phong cảnh đã xem khắp cả, có lẽ chàng sẽ cùng ta

ngắm dòng nước mảnh chảy mãi không ngừng…

“Tham kiến Thập hoàng tử.”

“Các ngươi lui cả đi.”

“Dạ.”

Cam Đình Đình cũng không hiểu vì sao cô lại muốn hát bài hát này, đơn thuần là sầu não, không tự chủ được nghĩ đến nó.

“Ai sẽ theo ta ngắm tế thủy trường lưu?” Cam Đình Đình sờ khuôn mặt lạnh băng, miệng lẩm bẩm nói.

“Cô —–” Hoàng Bộ Ưng đưa chiếc khăn tay cho Cam Đình Đình.

“Cảm tạ.” Cam Đình Đình hoa lê đái vũ, miễn cưỡng mỉm cười.

“Giọng ca của cô rất đẹp, nhưng cũng rất ưu thương.”

“Ưu thương? Ta chẳng qua cảm thấy cô đơn, trong thâm cung kín cổng cao tường, tuy rằng ta là Hoàng hậu cao cao tại thượng, nhưng chẳng có ai cùng trò chuyện, đến một bằng hữu cũng không. Ta không hiểu vì sao các người đều chán ghét ta như vậy.”

“Chuyện này, ta chỉ là chỉ là —”

“Nếu như có thể, ta nguyện làm một người bình thường.”

“Xin lỗi, ta không phải cố ý nhằm vào cô, chỉ là —-” Hoàng Bộ Ưng điềm đạm nhìn Cam Đình Đình.

“Vậy thì vì cớ gì?” Cam Đình Đình ngẩng đầu, đợi chờ câu trả lời từ Hoàng Bộ Ưng.

Đối mặt với đôi mắt tựa sao xa, Hoàng Bộ Ưng cảm giác lòng mình như mềm yếu, nhìn Cam Đình Đình khổ sở trước mặt, hắn rất kích động, muốn ôm nữ nhân kia vào lòng. Nhưng hắn đành khống chế tam can, nữ tử trước mặt hắn là Hoàng hậu, là nữ nhân của phụ hoàng hắn.

“Không có gì.”

“Thôi, không nói cũng được. Dù sao các người đều không thích ta. Thái tử, cả ngài nữa, còn có các tần phi và các a ca.” Gió khẽ thổi, Cam Đình Đình như tỉnh táo hơn, ngay cả ưu thương nhàn nhạt trong lòng cũng tiêu biến.

“Không phải, ta không có chán ghét cô.”

“Chẳng phải ngài đang ở yến hội sao? Sao lại chạy tới đây?”

“Ta thấy chán, muốn ra ngoài một chút.”

“Ra ngoài một chút? Ta còn định nói là ngài tới tìm ta huyên náo chứ.” Nam nhân này, Cam Đình Đình vốn nghĩ vị Thập hoàng tử này dường như quan tâm đến cô, nhưng giờ ngẫm lại, tám phần mười là tới xem cô xấu mặt.

“Cô —- ta —-” Nữ nhân này thật không biết tốt xấu, nhìn không ra tấm lòng tốt của người ta.

“Bỏ đi, hiện tại ta không có tâm trí cãi nhau với ngài, mà chẳng phải khi nãy ngài đã trộm nghe ta hát?”

“Nghe trộm? Ta đây là quang minh chính đại nghe được mới phải.”

“Ta mặc kệ, dù sao cũng là ngài đã nghe, là ngài thiếu ta một ân tình.”

“Ân tình? Ta —–”

“Cứ quyết định vậy đi, ngài nhất định phải trả.”

“Ta nói cô đó —-”

“A nha, tuy tỉnh rượu, nhưng đầu sao thế này —–” Cam Đình Đình thấy mọi vật trước mắt tối sầm lại, sau đó cái gì cũng không biết.

“Cô — cô làm sao vậy?”

“Cô — cô không sao chứ?”

Ô kìa, còn có người quan tâm cô, thật là ấm áp. Cam Đình Đình thấy dễ chịu trong lòng, càng không muốn mở mắt.

Nữ nhân này quá đáng lắm rồi, cứ thế nói ngủ là ngủ, lẽ nào cô ta không bị hắn bán đứng sao, ngắm người say ngủ trong lòng, nét mặt Hoàng Bộ Ưng bỗng dịu dàng hẳn. Ngoài miệng tuy oán giận, nhưng động tác lại như nâng niu bảo bối trân quý.

“Hoàng thượng, thần thiếp —”

Nữ nhân này còn nói mớ, Hoàng Bộ Ưng đi thật chậm, ánh mắt không rời khuôn mặt Cam Đình Đình.

Mái tóc kết kiểu phong lộ kế[1], đôi mắt mỹ nhân đầy ý xuân, làn da mịn màng mềm mại sáng như ngọc, cái miệng anh đảo nhỏ nhắn chẳng cần son, kiều diễm như giọt sương, tóc mai bên má theo gió khẽ bay bay càng thêm phần phong tình. Khi tỉnh táo thì đôi mắt ấy thông minh, lại thêm vài phần nghịch ngợm, một chút bướng bỉnh, một thân lục y, thắt lưng uốn gọn quanh eo, đẹp không tì vét, đẹp thấu lòng người. Nữ tử như thế, ai có thể chán ghét?

“Chỉ là —- đáng tiếc —–” Hoàng Bộ Ưng khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.