Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 2: Chương 2: Tên của cô là Nghê Thường




“Cô kia — cô tên gì vậy?” Cam Đình Đình nhìn cô gái tướng mạo thanh tú đứng bên cạnh.

“Tiểu thư, nô tỳ là Tiểu Thúy, là nha hoàn hầu hạ tiểu thư.” Nha hoàn dáng điệu thanh tú đáp lời.

Hầu hạ tiểu thư? Hẳn là nha hoàn theo bên cạnh hầu hạ vị tiểu thư này rồi. “Này Tiểu Thúy, cô có thể nói cho tôi biết tên tôi là gì không?”

“Dạ, tiểu thư tên là Nghê Thường.”

“Nghê thường?” Cái tên này nghe rất quen tai nha, phải rồi, có một bộ phim truyền hình tên là 【Bạch phát ma nữ truyện 】trong đó có một cô gái chẳng phải tên là Nghê Thường đó sao? Ừm – êm tai, tên rất hay, không ngờ người ở cổ đại cũng rất biết thưởng thức, cô thích.

“Ngoại trừ cha nương có còn ai không?”

“Trừ lão gia, phu nhân và tiểu thư ra thì còn lại đều là hạ nhân.”

Ít như vậy sao? Chẳng lẽ cô là con một, vậy cũng tốt, điều này cho thấy cha là người chung tình, nếu có thêm một huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, nói không chừng sẽ bị khi dễ. Từ thái độ của phụ thân và nương, cô hẳn là rất được sủng ái, hắc hắc, chuyện này cô không cần phải lo lắng nữa, trong các bộ phim truyền hình về cổ đại tiêu biểu ai nấy đều coi trọng chuyện này nhất, xem ra về mặt này cô có thể vô ưu vô lo rồi.

“Nhà chúng ta làm gì?”

“Nghê gia chúng ta là thương gia nổi tiếng trong kinh thành.”

Thương gia? May phước không phải là nhà quan lại. Xem ra sau này cô có thể tận hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Cha mẹ thân yêu, xin hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này, hắc hắc, nếu có thể quay lại, con gái nhất định sẽ hiếu thảo với hai người.

“— Cô có biết tôi bị bệnh gì không?”

“Chuyện này —- chuyện này —-”

“Có điều gì không tiện nói sao?” Cam Đình Đình thật không hiểu, cái cô Tiểu Thúy này vừa nãy còn trả lời rất lưu loát mà, giờ lại lúng túng không đáp, chẳng lẽ có điều gì mờ ám?

“Không phải — chỉ là —”

“Bỏ đi, tôi không hỏi nữa.” Tám phần mười là hồng nhan bạc mệnh, cũng còn may là vị tiểu thư này hồng nhan bạc mệnh, bằng không sao đến phiên cô ngồi hưởng vinh hoa phú quý.

“Tiểu thư, người có đói bụng không? Nô tỳ đi xem trù phòng chuẩn bị xong chưa.” Tiểu Thúy lui ra ngoài.

Đói? Không phải là cô đói, cô thật sự rất muốn nếm thử mỹ thực thời cổ đại.

Bịch một tiếng, Cam Đình Đình ngã nằm lên giường, khuôn mặt cô không che giấu nổi sự vui sướng, cô ước mong được xuyên không nay cuối cùng cũng được toại nguyệt. Cô nhất định phải chơi thật vui ở nơi này.

Cổ đại? Thiên a, cô quên hỏi xem hiện tại là triều đại nào mất rồi. Nhìn trang sức thì quả đúng là thời cổ không sai, còn có trang phục này? Cam Đình Đình giơ cánh tay lên nhìn ngó một chút, bỗng nhiên cô nghĩ ra một vấn đề rất nghiêm trọng. Cô lập tức xuống giường đi đến bên bàn trang điểm, đặt một tấm gương đồng trước mặt.

Gương mặt này? Cam Đình Đình vuốt ve khuôn mặt, cô không dám tin, gương mặt này thế nào lại —- thế nào lại giống cô như đúc, chỉ có kiểu tóc và trang phục là không giống mà thôi. Thiên a, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?

Song, khoan hẵng nói đến gương mặt thời cổ đại này của cô, cũng là không đến nỗi nào, dù không phải hạng khuynh quốc cũng có thể tính là khuynh thành, về phần vóc người này? Cam Đình Đình đứng trước gương ngắm nghía, trổ mã cũng không tệ, nhìn bộ ngực này xem, vừa lớn lại vừa tròn, so ra còn đẹp hơn vóc dáng thật của cô, phen này cô lời to rồi.

Ha ha, Cam Đình Đình cao hứng cười lớn, nếu không phải đêm đó mẹ cô không cho xem đi ti-vi lại còn mang cả ổ điện đi, mà cô lại lén lút đi lấy ổ điện về, kết quả là không cẩn thận bị điện giật, cuối cùng bị giật đến chuyển kiếp. Hắc hắc, cô thật sự muốn cám ơn mẹ mình, mẹ à, con yêu mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.