*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đợt cừu sát tới dồn dập, chẳng những không giết được Tống Tu Văn, trái lại còn để cậu kiếm được không ít mạng người.
Đám người Kỳ Dao đặc biệt buồn bực sao cậu giết nhiều người ở Thành Đô như vậy, Tống Tu Văn cười mà không nói, Mộc Thiên Trạch cũng không có lên mạng, bất quá có thể là lên acc nhỏ, nhưng cậu lại không biết acc nhỏ của Mộc Thiên Trạch là gì.
Cũng không phải Tống Tu Văn muốn nghi ngờ Mộc Thiên Trạch, chỉ là cậu biết rõ, tại khu tám này, người cùng cậu có thâm cừu đại hận chỉ có một mình Mộc Thiên Trạch, còn có lúc trước Diệp Trầm Uyên tuồn ảnh chụp màn hình cho cậu, trong kênh YY rất nhiều người nói muốn thay cô nàng báo thù.
Mà không, Diệp Trầm Uyên quăng cho cậu một đống ảnh chụp màn hình, đồng thời còn bộc lộ một tin tức nữa, trong số ảnh chụp màn hình có dính bức hình của Mộc Thiên Trạch…
Diệp Trầm Uyên là một cao thủ chụp ảnh màn hình chuyên nghiệp, Mộc Thiên Trạch “trong lúc vô ý” ở kênh YY gửi một tấm hình, sau đó ngượng ngùng nói gửi nhầm kênh đều bị y chụp màn hình lại hết.
Ai cũng biết là Mộc Thiên Trạch cố ý gửi đến kênh, con trai ấy mà, phần lớn đều đều là thấy sắc thì mê, mà quả thật Mộc Thiên Trạch cũng không tệ, có thể nói, trang điểm không tệ, mắt to, da trắng, môi hồng răng trắng, mang theo chút ngượng ngùng của con gái, tóc dài màu rượu vang đỏ. Ảnh chụp vừa lên, nhóm YY rất nhiều sắc lang đều bùng cháy, Tống Tu Văn cũng nghi ngờ là Diệp Trầm Uyên vì tấm hình này mới hăng tiết, ra sức chụp ảnh màn hình.
Lần thứ hai Tống Tu Văn thấy hình của Mộc Thiên Trạch, ảnh chụp lúc trước cô nàng dùng uy hiếp Tần Thời còn trong lịch sử nói chuyện, một cô gái như vậy, lòng dạ sao lại đến thế? Đụng một chút là đòi lấy cái chết ra uy hiếp, ba mẹ cô ta có biết con gái mình điêu ngoa thế không?
Bất quá sức triệu tập của mỹ nữ không giống phàm nhân, đám đàn ông tinh trùng thượng não kia chợt nghe cô nàng oán giận vài câu, liền xem Tống Tu Văn như kẻ thù, đều cầm acc lớn acc nhỏ thêm cừu sát cậu, kết quả không cần nói cũng biết.
Loại địa phương như Thành Đô, thủ vệ cũng không phải để trang trí, cho dù là bị sắc đẹp mê tâm trí, cũng nên có giới hạn.
Tần Thời tỏ vẻ, anh chưa bao giờ gặp một đám ở Thành Đô phát điên như vậy, Tống Tu Văn cũng không hơn gì, cậu luôn cảm thấy lại thêm vài đợt như vậy, danh sách cừu nhân của cậu sắp không đủ chứa.
Cho dù bị thêm n cái cừu sát, cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của Tống Tu Văn, trong lúc dạy dỗ một đám người, cậu vẫn cùng Tần Thời đi đánh một trận chiến trường, hai người báo danh lẻ, gặp phải đội lẻ Ác Nhân, thắng rất đẹp.
Đáng tiếc là cậu thêm Mộc Thiên Trạch vào cừu nhân, Mộc Thiên Trạch thế mà lại không lên mạng!
Mười một giờ, chúc Tần Thời ngủ ngon, Tống Tu Văn hài lòng lên giường ngủ, nhắm mắt một lát lại mở —- tâm tình cậu vãn còn hưng phấn đó.
…
…
Chủ nhật, Tống Tu Văn vận dậy sớm như cũ, sờ tới điện thoại nhìn thời gian, sáu giờ rưỡi, bất quá trời vừa sáng.
Có nên đi phá tên kia một chút không nhỉ? Tống Tu Văn không rõ tại sao lại nghĩ đến Tần Thời, cảm giác giống như là cắn cần vậy, quả thật so với xuân tâm đại động còn muốn muốn đại động hơn, này kinh khủng quá rồi!
Tống Tu Văn bật dậy cho bản thân một cái tát, đã nhủ phải cao lãnh mà, sao từ đầu đến cuối đều không cao lãnh được. Còn có bộ dạng này của cậu, thật là kỳ quái….
Còn chưa kịp vứt điện thoại qua một bên, đã có một tin nhắn gửi tới trước.
Tần Thời: Dậy chưa?
Tống Tu Văn co rút khóe miệng, tự nhủ nếu không dậy phỏng chừng cũng không thấy cái tin nhắn này rồi. Nếu thật sự cậu còn ngủ, muốn trả lời cũng phải mất một hai tiếng sau.
Sao lại đúng lúc để cậu thấy tin nhắn này vậy chứ….
Tống Tu Văn: Dậy rồi
Tần Thời nhận được trả lời rất là vui vẻ, cái loại cảm giác như ăn đường mật này khiến anh cười cong cả mắt, thay đổi một tư thế tựa vào gối đầu, ngón tay nhanh chóng gõ chữ.
Tần Thời: Không phải là bị anh đánh thức đó chứ?
Tống Tu Văn: Nghĩ nhiều, em dậy nãy giờ
Tần Thời: Sớm vậy à, anh vừa mới dậy đó
Tống Tu Văn: Hôm nay là chủ nhật, anh không ngủ thêm chút à?
Tần Thời: Hôm qua ngủ sớm, hôm nay liền dậy sớm. Đúng rồi, sáng nay em ăn gì vậy?
Tống Tu Văn: Còn chưa nghĩ ra, định là đi ăn cháo
Tần Thời: Ăn cháo à… tiệm ăn sáng đường xx, nhà đó nhiều loại cháo, vị cũng không tệ, em đã đi chưa
Tống Tu Văn: Chưa…
Tần Thời: Vậy muốn đi không =-=
Tống Tu Văn: Anh mời?
Tần Thời: Được
Tần Thời trả lời rất nhanh, giống như chỉ chờ lời này của cậu.
Tống Tu Văn gãi cằm, chẳng lẽ tên này đã sớm tính hết cả rồi?
Nói đi nói lại thì, cậu chỉ mới biết Kiếm Chỉ Thiên Hạ hai tháng, mới chân chính gặp mặt có hai lần, cho dù hẹn hò cả ngày hôm qua, hôm nay còn cùng nhau ăn sáng, cái loại phát triển này có phải không quá bình thường không?
Tống Tu Văn ôm suy nghĩ mặc quần áo rời giường đánh răng, luôn cảm thấy tình huống hiện tại có chút phát triển ngoài dự liệu của cậu.
…
Chờ đến lúc Tống Tu Văn nghĩ thật rõ ràng bản thân đã ngồi ở tiệm ăn sáng mà Tần Thời nói, Tần Thời đến sớm hơn cậu chút, chiếm vị trí, dù sao hơn bảy giờ là thời gian ăn sáng, trong tiệm đông khách chen lấn rất nhiều.
Chỗ Tống Tu Văn ở cách tiệm ăn này không xa, nhưng ở lâu như vậy, cậu cư nhiên không biết có tiệm ăn sáng này, các loại mùi vị trong tiệm trộn lẫn, khiến cậu vốn có chút đói bụng cũng kêu vang.
Tần Thời đưa cậu thực đơn, lại hỏi cậu thích loại cháo nào, sau đó để cậu ngồi lại giữ chỗ, bản thân chạy đi mua bữa sáng.
Ở đây các loại cháo Tống Tu Văn biết đều có, mặc kệ là ngọt hay mặn cũng có đủ các loại, còn có các loại ăn kèm như bánh quẩy bánh bao sủi cảo màn thầu bánh nướng, Tần Thời cũng là phí sức lực toàn thân mới bưng hai khay trở lại, thật sự người nhiều quá, không dễ chen.
Cháo còn rất nóng, Tống Tu Văn chọn cháo hải sản, Tần Thời thì trong chén nhìn có chút không giống cháo, bên trong rất nhiều loại rau. Ngoại trừ cháo, còn có hai chén trà trứng, còn có một đĩa sủi cảo, hai khoai tây cuốn, hay cái bánh tiêu, bốn cái bánh bao…
“Sao anh mua nhiều vậy?” Tống Tu Văn trợn mắt nhìn trên hai khay đầy đồ ăn trên bàn, nghiêm trọng hoài nghi Tần Thời là một tên thích ăn.
“Buổi sáng phải ăn ngon, hơn nữa chúng ta có hai người lận.” Tần Thời dường như cũng không thèm để ý mình chọn nhiều món như vậy, bình thường lúc rảnh anh đều đến ăn là chọn một phần, bây giờ hai người tất nhiên phải mua hai phần.
Kỳ thật đồ ăn trên bàn cũng chỉ nhìn nhiều mà thôi, bởi vì có nhiều loại, thế nhưng số lượng thật ra không nhiều lắm, gộp lại cũng chẳng có bao nhiêu.
Tống Tu Văn nếm thể một miếng chào hải sản của quán này, ý, ngọt.
“Anh ăn cái gì?” Cháo hải sản bên trong còn có hạt cơm, nhưng trong chén đối diện của Tần Thời, chỉ một chén mà bỏ thêm không ít rau đỏ đỏ xanh xanh, giống như là canh sệt, nhìn sao cũng không giống cháo.
“Đây là cháo rau, em nếm thử xem, cũng khá ngon.” Tần Thời trực tiếp thổi thổi chén cháo của mình, theo lý thuyết, thứ gì mình đã ăn mà lại để người khác ăn, vấn đề vệ sinh là một, vấn đề khác, là lịch sự.
Thế nhưng, Tống Tu Văn cũng không có để ý, trực tiếp dùng muống múc, nếm mùi vị.
Tần Thời nhìn chằm chằm vào chỗ vừa bị múc đi, vành tai cũng biến thành màu đỏ.
Cháo rau quả thật rất ngọt, ngọt hơn cháo hải sản của cậu, ngược lại không khó ăn.
“Bột ngọt cho hơi nhiều, sau này ít ăn lại, rụng tóc.” Tống Tu Văn nói
Tần Thời vô thức sờ sờ tóc mình, còn rất nhiều, cười khan nói: “Bình thường không ngọt như vậy… Sau này cố gắng ít ăn lại.”
Cố gắng ít ăn… xem ra anh thật là thích cháo rau.
Phân lượng bữa sáng của hai tên con trai tuyệt đối không ít, Tống Tu Văn nhìn khay cảm thấy nhiều thì nhiều, thế nhưng hai người ăn xong cũng không cảm thấy quá no, quả nhiên thời gian ở nhà đã nuôi lớn dạ dày sao?
Tháng năm năm nay nhiệt độ dường như thấp hơn năm ngoái chút, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào trong quán, vừa khéo chiếu qua trước mặt khiến Tần Thời chìm trong ánh mặt trời.
Tần Thời lông mi dài, giống như bàn chải nhỏ, Tống Tu Văn thậm chí hoài nghi anh dùng lông mi giả gắn lên giống mấy cô gái, nếu không làm sao dài tới vậy chứ?
Ý thức được bản thân suy nghĩ lạc trôi xa, Tống Tu Văn khụ khụ một tiếng che giấu bản thân đang chột dạ.
“Muốn uống nước à?” Tần Thời cho là cậu ăn quá ngọt, trong miệng khó chịu.
“Không…” Tống Tu Văn lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, bữa sáng cũng ăn rồi, không sai biệt lắm nên về nhà.
Về nhà cũng chỉ có một việc —- tra Cơ Tam.
Nhìn thời gian, mới tám giờ, muốn dành nhiều thời gian như vậy vào Cơ Tam, hình như có chút lãng phí thanh xuân.
Tần Thời vừa muốn nói chuyện, điện thoại đã vang lên, thấy hiển thị tên ai đó, anh có dự cảm xấu…
Chuyện công ty, kêu anh về một chuyến.
Tống Tu Văn thở dài một cái, không khỏi có chút tiếc nuối.
…
Tống Tu Văn về đến nhà, sờ sờ bụng có chút no, đi đoạn đường dài như vậy cũng coi như là tiêu thực rồi.
Tần Thời trước khi đi nói với cậu phải quay về vì có một lô hàng vật liệu lớn chuyển đến vào hôm nay, còn phía mấy đối tác cũng có chuyện cần làm, đẩy tới đẩy lui liền đẩy hết lên đầu anh, số lượng nhóm vật liệu này rất lớn, còn phải ký hợp đồng, phải để loại có thân phận như anh quay về, người khác ký không chấp nhận.
Tống Tu Văn nhớ đến còn có một suy nghĩ: Hình thức ở chung hơi lạ.
Rõ ràng mới quen biết có hai ngày, kết quả cùng nhau dạo phố đồ ăn, giống như là bạn tốt lâu năm, tất nhiên, bản thân cậu đối hình thức ở chung này không có bài xích, chỉ là lo lắng sẽ khiến Tần Thời có cảm giác cậu tự muốn xum xoe. Sau đó nghĩ lại, dường như bản thân có “xum xoe” cũng không bằng Tần Thời.
Tần Thời đi về làm việc, Tống Tu Văn cũng không muốn ở không, sớm thiết kế ra nội thất khách hàng hài lòng, cậu cũng có thể sớm giải quyết xong một chuyện trong lòng, quan trọng nhất là, làm xong còn được không ít phí thiết kế.
Lúc Tống Tu Văn làm việc tất nhiên hoàn toàn chăm chú, lực chú ý lực tập trung, mà điện thoại cậu cũng tạm thời đổi thành chế độ rung, nhóm người làm sáng tác nghệ thuật thường đặc biệt coi trọng đối với hai chữ linh cảm, để không khiến linh cảm vừa xuất hiện liền chạy đi, Tống Tu Văn tất nhiên sẽ đóng hết âm thanh.
Một lần này, bận suốt ba tiếng, vừa nhìn thới gian dưới máy tính, không ngờ đã qua mười một giờ rưỡi rồi.
Công phòng còn không có xếp hàng mà!
Mười một giờ rưỡi vào bản đồ tất nhiên không vào được, chỉ là khiến Tống Tu Văn ngoài ý muốn chút, lúc cậu login bản thân đã xếp hàng, cách vào bản đồ còn có mười hai người.
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ:
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh giúp em xếp hàng à?
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: (⊙v⊙) Ừ
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Anh tìm em trên QQ em không phản ứng, gọi điện cũng không bắt máy, anh đoán là em đang làm việc, liền giúp em xếp hàng
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Vẫn chưa hụt đi
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Vẫn chưa
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Em phát hiện gần đây anh càng ngày càng hiền huệ rồi
Bữa sáng gọi cậu đi ăn, lên game còn giúp xếp hàng, tiếp theo còn không phải là mỗi ngày giúp cậu giặt đồ? Nghĩ đến cái khía cạnh giặt đồ này, Tống Tu Văn càng vui vẻ.