Thái Hư Kiếm Ý

Chương 66: Chương 66




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỏ qua câu kia của Tần Thời, Lục Phi Tình hỏi cậu bao giờ rước tên kia về nhà,.. Đáng để suy nghĩ.

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh tính bao giờ thì gả qua #haha

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Hả??

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Lục Phi Tình hỏi em chừng nào lấy anh về ~

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Sao lại là em lấy

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Nếu không thì… anh gả?

Có gì khác nhau à?

Tần Thời vốn định gõ mấy chữ này ra, sau đó lại nghĩ, không đúng nha, anh với Tống Tu Văn mới hẹn hò thôi, sao nhanh vậy đã nói đến chuyện cưới gả? Không đúng không đúng, nói đến chuyện cưới gả anh tất nhiên cam tâm tình nguyện!

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Khỏi cần sính lễ, bây giờ em qua rước dâu luôn đi!

Tống Tu Văn phun một ngụm nước lên màn hình, cũng không phải là suýt, là trực tiếp phun, toàn màn hình đều là nước, sợ đến nỗi cậu nhanh chóng lấy khăn đến lau.

Cái gì gọi là miểu sát, Tần Thời chính là miểu sát!

(Miểu sát: Giết trong nháy mắt)

Tống Tu Văn đem nước trên màn hình lau sạch, trong lòng vẫn ám ảnh để ly nước cách xa máy tính, gương mặt cũng bị đun sôi rồi. Luận độ dày da mặt, trong game cậu còn lâu mới bằng Tần Thời, còn trong hiện thực… chẳng lẽ Tần Thời là lòng lang dạ sói trong truyền thuyết?

[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh

Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]:?

[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Bây giờ anh rảnh không

Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]: Làm gì

[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: mình cắm cờ đi

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Tống muội muốn cắm cờ với cậu, đây là theo chân Lục Phi Tình riết gan cũng lớn hơn à?

Để nhìn kỹ thuật của nhỏ, Tống Tu Văn đánh rất là nghiêm túc, kết quả….

Tống muội hai hàng nước mắt lưng tròng.

Tống Tu Văn: “…”

[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Ấy mà anh, Trì Vãn Tình gọi anh trong đoàn kìa

Tống Tu Văn chỉ lo kiểm tra Tống muội chơi Minh Giáo ra sao, còn có da mặt dày của Tần Thời khiến cậu không biết tiếp tục câu chuyện thế nào… Kênh đoàn cậu cũng không để ý.

Trì Vãn Tình gọi cậu trên kênh đoàn lúc nào vậy nhỉ?

Thấy lý do Trì Vãn Tình gọi cậu, cậu càng cạn lời.

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: Đệ tử, bao giờ đánh JJC giúp ta

Chừng nào đánh JJC cho cô ta? Kiếp sau đi.

Còn có, lúc trước nói hết sạch lời còn bảo cậu tự giải quyết cho tốt đồng thời kéo cậu vào sổ đen, chắc là Trì Vãn Tình chính chủ, da mặt của cô ta đến cùng là dày tới mức nào mới có thể bình tĩnh mà kêu cậu đánh JJC giúp cô ta?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Tôi phải đi làm

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: Lần trước cô nói đánh giúp

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Tôi nói lúc nào

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: Không đánh thì không đánh, cô dữ làm gì, cho là tôi cần à?

[Đoàn][Lục Minh Tuyết]: Cô không cần sao còn kêu sư phụ tôi đánh giúp cô

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: haha

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: Hình như tôi không nói chuyện với cô

[Đoàn][Lục Minh Tuyết]: Cô muốn nói riêng với sư phụ tôi thì sao không mật trò chuyện

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: Liên quan gì cô, cô là gì chứ

[Đoàn][Trì Vãn Tình]: Đừng có xen vào chuyện người khác

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Thì sao? Cô định làm thế nào với nhỏ em xen vào chuyện của tôi? Kêu đám lốp xe của cô chặn giết nhỏ hay tự tay chặn giết?

[Đoàn][Lục Phi Tình]: Đệ tử tôi xen vào thì sao Trì Vãn Tình cô định đánh nó hay tìm người đánh nó?

Tống Tu Văn cùng Lục Phi Tình đồng thời gửi câu chat, nội dung không khác gì nhau.

Trì Vãn Tình rời khỏi đoàn.

[Hảo hữu] Trì Vãn Tình rời mạng.

Thật ra trước khi công phòng mở màn, đa phần mọi người đều đã trở lại, mọi chuyện xảy ra căn bản đều có người thấy.

[Đoàn][Tử Sam Long Vương]: Dương Tuyết… cậu chính thức cạch mặt cô ta rồi à?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:… Sớm quá hả

[Đoàn][Kỳ Dao]: Cô ta còn dám kêu cưng đánh JJC giùm?!

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Chuyện này đừng hỏi tui, tui cũng không biết cô ta nghĩ gì

[Đoàn][Gà nhỏ hầm trà nấm]: Lần trước cũng là cô ta kêu cậu đánh đi

[Đoàn][Tân Nguyệt]: #heongoc Dương Tuyết cưng lương thiện quá rồi, bị cô ta bắt nạt mãi

[Đoàn][Tân Nguyệt]: Bang chủ anh cũng không để tâm, thế mà để bang chủ phu nhân bị bắt nạt

[Đoàn][Gà con hầm trà nấm]: Dương Tuyết đá bang chủ đi, ổng không đáng để cậu phó thác cả đời đâu

Tần Thời vừa đi ra ngoài, quay lại liền thấy trong đoàn có người nói phu nhân anh bị bắt nạt, lại còn kêu phu nhân anh đá anh đi, còn nói anh không đáng giao phó cả đời.

Cái đám tiểu nhân này, lại dám ở trước mặt Tu Văn nói xấu anh, chán sống phải không?

Vì vậy, rời đoàn, cừu sát!

[Đồng minh][Tân Nguyệt]: Bang chủ anh vậy mà cừu sát em

[Đồng minh][Phi Tuyết Đạp Ca]: Tui tỏ vẻ mình cũng bị thêm, rõ ràng một câu tui cũng chưa nói mà (╯‵□′)╯︵┻━┻

[Đồng minh][Bạch Lộ Thương Thanh Thiên]: Mịa nó, này là nằm cũng dính đạn à

[Đồng minh][Gà nhỏ hầm trà nấm]: Ái chà chà chà… Bang chủ anh thêm nhiều cừu sát như vậy, bọn này sẽ hảo hảo mà chiêu đãi anh

[Đồng minh][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta có phu nhân làm chỗ dựa

[Đồng minh][Gà con hầm trà nấm]: Dương Tuyết vứt ổng đi, khiến ổng lạch bạch xin tha đi!

[Đồng minh][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Này… có chút khó

Tống Tu Văn khẽ cười gãi cằm, cậu cùng Tần Thời đang bị vây trong trạng thái “tình yêu nồng cháy”, mười phút trước còn đang thương lượng vấn đề sính lễ, làm sao có thể trong phút chốc đã vứt vợ sắp cưới đi chứ?

Phần lớn người trong đoàn đều đi tìm đường chết, còn có một nhóm người là nằm không cũng đính đạn, xem ra bang chủ Tần Thời rất nhanh sẽ mất đi lòng dân, đến lúc đó cậu sẽ mưu quyền đoạt vị….

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Phu nhân

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Có chuyện tấu

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Phu nhân em sẽ không đi nghe lời nói bậy của bọn họ chứ

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Thật không có…

Nơi xa Tần Thời thở dài một hơi.

Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Em chỉ là đang nghĩ mưu quyền đoạt vị

[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Anh chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn

Cái mồm này… giống như là bôi mật… làm người ta khó lòng phòng bị mà!

Đừng tưởng rằng chỉ có con gái mới thích lời đường mật, kỳ thật con trai cũng thích nha, giống Tống Tu Văn bây giờ, trước đây cậu không bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ thích mấy lời buồn nôn thế này, nói không chừng nghe xong thì cả người nổi da gà, thực tế thì… cậu rất thích, tuy rằng đúng là có chút buồn nôn…

Mặt khác, đàn ông so với phụ nữ, ở mặt tình cảm dường như thờ ơ hơn nhiều, mà phần lớn đàn ông chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi, cũng chính vì vậy sẽ cho phụ nữ loại lỗi giác không an toàn.





Gần đây Tống Tu Văn sinh hoạt rất phong phú, cậu cùng Tần Thời giống như người yêu bình thường vậy, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ra net… đừng hỏi tại sao lại là đi tiệm net, đi dạo phố hay gì đó vẫn sẽ có chút không được tự nhiên.

Thỉnh thoảng hai người còn qua nhà nhau, nhưng mà đến giờ vẫn chưa ngủ lại, ở điểm này hai người rất ăn ý. Đây là vì giáo dục hai nhà, Tống Tu Văn khi còn nhỏ được ông ngoại nuôi lớn, trong tư tưởng của ông ngoại có loại cổ hủ, mọi việc đều tuân thủ lễ đạo nghiêm ngặt, thậm chí còn dạy đám nhóc bọn họ nam nữ thụ thụ bất tương thân; Tần Thời thì sinh ra trong một gia đình có truyền thống thư hương, từ nhỏ ba mẹ đã dạy anh đối với người khác phải hữu lễ, mà ba mẹ anh nhiều năm rồi vẫn tương kính như tân, là tấm gương tốt nhất cho anh.

Cũng chính vì điểm ăn ý giữa hai người, bọn họ ở chung đặc biệt hòa hợp.

Cuối tuần nào đó, hai người ném acc cho luyên thay dắt tay nhau đi hẹn hò,

Tần Thời có chút hồi hộp, bởi vì Tống Tu Văn hôm nay còn hẹn Tống muội, gặp em vợ, anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt mà!

Tống Tu Văn cười anh, hiện tại gặp em gái anh đã hồi hộp như vậy rồi, sau này gặp phụ huynh thì sao?

Những lời này lúc đầu sẽ đưa đến tác dụng thả lỏng, tâm lý Tần Thời vừa thoải mái một chút lại tiếp tục hồi hộp hơn, nếu thật đi gặp ba mẹ Tống Tu Văn, ba mẹ cậu có túm anh đánh chết không!

Dù sao Tần Thời anh cũng là đàn ông đích thực!

Tần Thời ngớ người, mãi cho đến lúc Tống muội tới, anh mới hồi phục tinh thần.

Nhìn Tống Tu Văn đại khái Tần Thời có thể đoán được Tống muội sẽ không xấu, nhìn thấy người thật anh mới phát hiện Tống muội sao chỉ là không xấu, quăng vào mấy cuộc thi người đẹp ít nhất cũng phải top ba, vóc dáng này…

Tống muội cũng không tính là thấp, tốt xấu gì cũng 160 – 163cm, chỉ là trong bốn người nhà họ, chỉ có thân hình nhỏ là đáng yêu nhất, ngay cả mẹ Tống đều cao 167cm, đối với chuyện này Tống muội rất oán niệm, trong game cũng toàn chọn đại nữ dáng cao.

Tống muội mặt như trứng ngỗng, mắt to sống mũi cao, môi hồng răng trắng, tóc dài màu đen buộc lên, mặc váy màu trắng, cả người thoạt nhìn giống như vừa có sức sống lại còn tri thức.

Tất nhiên, Tống muội rất hồi hộp, so Tần Thời còn hồi hộp hơn, suýt chút nữa bước đi cũng không vững.

“Sao lại mang giày cao gót?” Tống Tu Văn nhìn nhỏ lảo đảo một cái liền chuyển xuống nhìn chân nhỏ, thấy được đôi giày cao bảy tám cm.

Tống muội sờ sờ mũi, nhích lại gần Tống Tu Văn, có chút lúng túng nói: “Mang như vậy cao lên chút…”

Vì đẹp, đành liều mạng. Tống Tu Văn nhìn trời.

Tống muội đường nhìn có chút chói mắt, nhỏ núp sau lưng Tống Tu Văn, len lén nhìn Tần Thời. Nói thật thì, vừa gặp Tần Thời nhỏ thật sự rất kinh ngạc, không phải nói cao giàu đẹp trong game ra ngoài đều thành lùn nghèo xấu sa, sao bang chủ nhà họ lại vừa cao vừa đẹp trai như vậy? Đồ đều là hàng hiệu, xem ra cũng là nhà giàu… Anh của nhỏ chỉ nói cho nhỏ biết ngoại hình bang chủ tạm được, cũng không nói hai chữ “tạm được” này cư nhiên là anh con lai đẹp trai.

“Em trốn cái gì?” Tống Tu Văn bị Tống muội níu kéo có chút không được thoải mái khiến cậu dở khóc dở cười, cứ nhích qua nhích lại, để Tống muội lộ ra trước mặt Tần Thời, giới thiệu hai người: “Anh ấy là Kiếm Chỉ Thiên Hạ, bang chủ, tên là Tần Thời; Tần Thời đây là em gái em, Tống Gia Mẫn.”

“Mẫn Mẫn.” Nếu Tần Thời cùng Tống Tu Văn ở chung một chỗ khẳng định Tống Tu Văn sẽ càng bình tĩnh hơn anh, Tần Thời cùng Tống muội ở chung một chỗ, phản ứng vừa chậm còn hay xấu hổ nhất định là Tống Gia Mẫn.

Tống muội nhìn cánh tay bang chủ đại nhân đưa ra ngoài giống như là ngọc thì trong đầu “Ầm” một tiếng, luống cuống tay chân nắm một cái, “Đại… bang chủ.”

“Đại bang chủ?” Tần Thời cười như không cười nhìn nhỏ, so với trong game, em gái Tống Tu Văn càng dễ xấu hổ hơn.

Tống muội đỏ cả mặt, nhỏ vốn định gọi chị dâu, nhưng lời đến môi phải nuốt xuống. Bị Tần Thời trêu chọc như thế, nhỏ chỉ biết xin anh trai giúp đỡ.

Tống Tu Văn vô lực nhìn trời, nhỏ em này nhất định là nhặt về, không giống cậu chút nào!

“Anh đi lái xe, hai người ở đây chờ chút.” Tần Thời cũng không tiếp tục trêu chọc Tống muội, nếu em vợ giận, nói xấu anh trước mặt Tống Tu Văn, vậy thì được một mất mười rồi.

Gần buổi trưa, tất nhiên nên đi ăn cơm.

Tần Thời tạm rời khỏi, Tống muội lúc này mới thở một hơi, nhỏ kéo kéo ống tay áo Tống Tu Văn, cười híp mắt nói: “Anh, chị dâu hình như là người rất tốt, hơn nữa cũng rất đẹp trai.”

“Nếu như là người tốt, sao em lại giống như gặp quỷ vậy?” Tống Tu Văn hỏi.

“Cũng không phải anh không biết em hay xấu hổ… Hơn nữa em đây là tới ra mắt chị dâu, nếu như để chị dâu lưu lại ấn tượng xấu, anh ấy đem em đuổi khỏi nhà thì phải làm sao?” Tống muội chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.

Bình thường trên TV hay chiếu phim thế này, chị dâu vào nhà cùng em chồng có nhiều mâu thuẫn, sau đó anh trai giúp vợ mình, em chồng chỉ có thể bị đàn áp… Tống Tu Văn lần nữa nhìn trời: Trình độ suy diễn này vẫn là bóp chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.