Thái Hư Kiếm Ý

Chương 43: Chương 43: Hằng ngày ở chung!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm Tống Tu Văn đã rời giường vận động, để không cho bốn múi cơ bụng biến thành hai múi, cậu phải luyện tập, thuận tiện đem hai múi vừa mất cũng tập ra luôn.

Tống muội tự thân đi làm bữa sáng, sandwich, sữa tươi.

Tống Tu Văn lần nữa cảm thán, nhỏ em của cậu so với Trì Vãn Tình, Mộc Thiên Trạch đáng yêu hơn nhiều, không chỉ có dáng người đẹp còn không dễ cáu, còn làm sandwich rất ngon, mùi vị rất chuẩn…

“Đúng rồi Mẫn Mẫn, hai ngày trước em kêu chơi Minh Giáo, có chơi chưa?” Tống Tu Văn một bên ăn sandwich, một bên uống sữa tươi, cậu đặc biệt thích sandwich kẹp thịt cùng trứng chiên, mùi vị khá ngon.

“Dạ… Hôm qua đã mãn cấp, em chạy thương hai ngày nay rồi.” Bản thân Tống muội cũng ăn từng ngụm lớn, ở nhà nhỏ cũng không cần chú ý hình tượng làm gì, làm sao thoải mái thì làm, sau khi ra khỏi nhà liền biến thành thục nữ.

“Có phải Minh Giáo chạy thương dễ không?” Tống Tu Văn hỏi.

“Dạ, em trực tiếp chạy chuyển bản đồ luôn, Minh Giáo tàng hình quá đẹp trai.” Tống muội nói đến cái kỹ năng tàng hình này là rất vui vẻ nha, kỳ thật đừng nói là chuyển bản đồ, trực tiếp từ Lạc Đạo đi Ba Lăng cũng có thể yên bình mà đi, duy chỉ có không thể cưỡi ngựa nên lâu một chút.

Tống Tu Văn cũng không đi hỏi Tống muội sao tự nhiên lại muốn chơi Minh Giáo, nhỏ thích là được, chỉ cần đừng có chơi chán rồi ném cho cậu là tốt rồi.

Lên trò chơi chạy thương, mãi cho đến trước khi Kiếm Chỉ Thiên Hạ mời tổ đội, Tống Tu Văn cũng không nhớ đến câu nói tối hôm qua đùa giỡn Kiếm Chỉ Thiên Hạ, hiện tại Kiếm Chỉ Thiên Hạ mời cậu tổ đội, cậu cũng không khỏi nhớ tới, có chút không tốt lắm.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Đổi acc đánh 22

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Không phải muốn Ngũ Độc cuối tuần đạt giới hạn sao

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: À

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Thế nhưng ta không muốn buff

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Con lên acc ta, ta mở Ngũ Độc

[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:

Kiếm Chỉ Thiên Hạ là trường phái hành động, nói xong liền đem mật mã với tài khoản gửi cho cậu, Tống Tu Văn ngơ ngác đưa acc Ngũ Độc cho hắn. Sau đó, hai bên đổi acc, lên trò chơi…

Thanh phím tắt của Kiếm Chỉ Thiên Hạ chỉ có hai, vị trí kỹ năng so với Tống Tu Văn cũng có chút khác, thế nhưng thanh phím tắt không quá khác, mỗi người mỗi thói quen, vị trí kỹ năng cũng tùy theo sở thích của người ta thôi.

Từ khi biết tới Kiếm Tam, đây là lần đầu tiên Tống Tu Văn chơi acc đại nam, có chút không quen.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta đổi phím tắt một chút

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Ừ

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Nói tới… ngài biết chơi buff Độc à

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Con biết chơi chẳng lẽ ta không biết

Khỉnh bỉ thẳng thừng!

Cái gì gọi là cậu biết mà hắn không thể biết? Chẳng lẽ toàn bộ những thứ Tống Tu Văn biết Kiếm Chỉ Thiên Hạ cũng sẽ biết sao?

Tiếp theo sau khi vào bản đồ thi đấu Kiếm Chỉ Thiên Hạ lại cho Tống Tu Văn xem cái gọi là “biết”, Kiếm Chỉ Thiên Hạ đúng là biết, hơn nữa căn bản đánh 22 cũng chẳng quá cần kỹ thuật phức tạp, cho nên một đường đánh tới, hắn buff rất thoải mái.

Kiếm Chỉ Thiên Hạ thoái mái tức Tống Tu Văn gặp áp lực, thế nhưng Thần Binh cũng có chỗ tốt của Thần Binh, tổng sát thương vượt xa với sát thương vũ khí thường, hơn nữa cậu chơi Kiếm Thuần hai tháng ít nhiều gì cũng có chút thành tựu, cho dù gặp phải đối thủ khó xơi, cậu cũng có thể giải quyết đối thủ nhờ sự chỉ bảo của Kiếm Chỉ Thiên Hạ.

Dùng lời của Kiếm Chỉ Giang Sơn đến nói thì: Sàn đấu còn chưa mở cửa liền chuẩn bị đánh JJC, hai người cũng quá liều mạng đi.

Hiếm thấy có Kiếm Thuần cấp bậc đại sư ngồi đây, làm sao có thể không đi liều mạng? Liều mạng mới thắng được, biết không?

Tiến bộ của Tống Tu Văn Kiếm Chỉ Thiên Hạ đều nhìn được, vừa vui lại vừa chút tiếc nuối, cũng không biết cậu ta đang nghĩ cái gì, ngày hôm qua còn đùa giỡn hắn, kết quả hôm nay giống như uống nhầm thuốc mất trì cái gì cũng chưa từng xảy ra, đối mặt với hắn cũng không có chút gì ngượng ngùng. Thế nhưng hắn còn đang lo lắng nếu như lại bị đùa giỡn thì phải làm gì đây chứ, phải đùa giỡn lại hay thuận theo lời cậu để bị đùa giỡn sau đó cùng xác định quan hệ… Hình như có cái gì đó không đúng?

Tống Tu Văn: Nam nhân còn cần cái gì gọi là ngượng ngùng cơ chứ?

Vào buổi sáng không thể đi đánh JJC, lọt vào đường cùng, hai người không thể làm gì khác hơn là đi làm nhiệm vụ hàng ngày, chạy đông chạy tây, làm này làm nọ, ăn bữa trưa, vất vả đến khi sân đấu mở cửa, hai người “Nối lại tiền duyên”.



Không biết có phải là do chưa rửa mặt hay không, Tống Tu Văn cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ gặp toàn đội sắc bén, sắc bén mang buff, mặc kệ là DPS hay là buff đều đáng gờm, Tống Tu Văn nhìn chiến tích của mấy đội đó, trước thua rất ít.

Kể từ đó, số trận bọn họ đánh hết ba mươi phút cũng tăng lên, cho dù lên đến 2000 điểm, trời cũng đã tối.

Tống Tu Văn nghĩ, chính là bản thân chưa được sắc bén, nếu không sao có nhiều trận ba mươi phút vậy chứ?

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Chừng nào ăn tối?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ngài đói bụng thì đi ăn trước đi

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]:… Cậu từ đâu mà kết luận ta đang đói bụng?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Lẽ nào ngài không đói à?

Tống Tu Văn sờ cằm, nhìn xuống thời gian bên góc phải, đã sáu giờ rưỡi chiều, cậu cũng đói, hơn nữa đây cũng là giờ cơm, không đói bụng chẳng lẽ có gì lạ sao?

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Đói…

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Vậy đi ăn thôi

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Không có đồ ăn

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ra ngoài mua…

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Khó có ngày nghỉ, việc chính là nghỉ ngơi #heongu

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Vậy thì chịu đói, chết đói đi cho xong

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Ta còn tưởng rằng cậu sẽ đến làm đồ ăn cho ta này

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ha ha!

Trong lòng Tống Tu Văn thầm nói ta không làm còn phải làm cho ngươi? Cũng không sợ đem người đi nhồi cho ăn đến chết.

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Đừng có ha ha với ta, ta sẽ tan vỡ đó #haha

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Vỡ đi, vỡ thành mảnh vụn thì đem vứt

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: yêu nghiệt này

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: đó là cái gì vậy

Hai người cứ tiếp tục nói chuyện không dinh dưỡng như vậy, nội dung ngày càng lệch khỏi quỹ đạo, Kiếm Chỉ Thiên Hạ một mực dẫn cậu hướng đến màn “đùa giỡn” đối với hắn ngày hôm qua, Tống Tu Văn lại cứ giả vờ ngây thơ vô tội.

Tống muội gọi Tống Tu Văn ra ăn vài lần, kết quả Tống Tu Văn không chịu đi ra, cuối cùng vẫn là Tống muội đem thức ăn đến tận bàn máy tính, tự thân mời cậu thưởng thức.

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta đang ăn cơm, ta out acc ngươi trước

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Treo đi

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Ăn gì cũng phải chia cho ta một ít chứ

Cơm và thức ăn đều là mua ở ngoài mang về, Tống muội tuy rằng làm sandwich khá ngon, nhưng trình nấu cơm thì không dám khen, cũng chỉ có thể làm canh trứng gà tảo tía. Không chỉ có nhỏ, một nhà bốn người, chỉ có ba là biết làm cơm, tiếc là ba luôn bận rộn ít khi xuống bếp; mẫu thân đại nhân là sát thủ nhà bếp, Tống Tu Văn cũng được kế thừa đặc điểm này của bà.

Hai cái đùi gà, cá kho, thịt xào ướp hương, nấm xào, bốn món, chỉ cần ngửi mùi thơm đã liền khiến người ta muốn ăn nhiều hơn rồi. Tống Tu Văn coi như là người theo chủ nghĩa ăn thịt, đồ chay ăn không nhiều lắm, thế nhưng để bảo trì chế độ dinh dưỡng, cậu vẫn gắp một ít đồ chay đề ăn.

Bên này Tống Tu Văn thì bữa trưa ngào ngạt, bên kia Kiếm Chỉ Thiên Hạ thì…

“Meo meo…” Mèo nhỏ lông xám hoa văn bạc nhảy lên trên bàn, che đi tầm mắt của chủ nhân, đi qua đi lại: Ta đói bụng, muốn ăn cơm!

Kiếm Chỉ Thiên Hạ đem nó từ trên bàn máy tính thả xuống đất, vuốt vuốt trấn an nó, “Bánh Bao à, không phải chủ nhân không muốn cho mày ăn, nhưng thật sự chủ nhân mày bây giờ cũng đói bụng đó, chủ nhân còn muốn cướp đồ ăn của mày đây, mày nói chủ nhân có đáng thương không?”

Trả lời anh chính là một cái quào của con mèo lông ngắn mới bị đổi tên thành Bánh Bao.

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Cầu chia sẻ một cái đùi gà

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ngài có thời gian nói nhảm chi bằng gọi điện đặt thức ăn bên ngoài đi

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Vô tình quá đi

Tống Tu Văn rất muốn phun thẳng cơm vào mặt tên kia, cậu cũng lười gõ chữ tiếp, trước đem dạ dày lấp đầy mới là chuyện chính.

Vừa gặm xong một cái đùi gà, một cái mật ngữ đã bay tới —–

[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Sư Tổ, ngài đang làm gì vậy =-=

[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Chúng ta đi đại chiến đi

Bạn nói nhỏ với [Mộc Thiên Trạch]: Rời đi một lát, chút nữa quay lại!

Tống Tu Văn rất muốn đem xương gà chọi thẳng vào mặt Mộc Thiên Trạch, cho dù làm vậy không có chút phong độ nào. Thế nhưng cùng Mộc Thiên Trạch nói đến phong độ, ha ha, cậu chính là lòng dạ hẹp hòi không cần phong độ!

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Có người tìm ngài đánh đại chiến

Kiếm Chỉ Thiên Hạ không trả lời, khoảng chừng mười phút sau anh mới trở lại.

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Không đi

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Đi nấu cơm?

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Đi cho Bánh Bao nhà ta ăn

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Bánh Bao?

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Mèo ta nuôi

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: ngài lấy cái tên này đặt cho mèo?

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Không gọi Bánh Bao thì gọi Cánh Gà? Hay là Trứng tráng?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: sao không gọi nó là Xô Trong Nhà luôn đi

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: … Khó nghe

Cái đệt, chẳng lẽ Cánh Gà Trứng Tráng dễ nghe hơn sao?!

[Mộc Thiên Trạch] nói nhỏ với bạn: Sư tổ, về chưa

Bạn nói nhỏ với [Mộc Thiên Trạch]: Rời đi một lát, chút nữa quay lại!

Tống muội đi lên dọn bàn thấy Tống Tu Văn một mặt đầy sát khí không khỏi run rẩy, anh của nhỏ trước giờ ít khi thể hiện cảm xúc, cứ luôn lãnh đạm, kết quả bây giờ thế nào cả người đầy sát khí, hơn nữa so với lúc nhỏ bị ăn hiếp còn đáng sợ hơn… Rốt cuộc là tên nào to gan chọc anh của nhỏ tức đến như vậy?

Tống muội liếc mắt qua màn hình của Tống Tu Văn, trong đó là một đạo trưởng uy phong lẫm liệt rất quen mắt —- Kiếm Chỉ Thiên Hạ?

Cho dù trong lòng có thắc mắc nhiều hơn nữa, Tống muội cũng không dám hỏi lúc này, không lý do gì mà một người vô tội như nhỏ phải ngồi đây chịu đựng cơn tức giận của anh mình đúng không?

Cho nên, nhẫn nhịn không hỏi, ai gây họa thì người đó tự đi mà chịu cơn thịnh nộ của anh nhỏ, tạm biệt không tiễn, trên đường hoàng tuyền nhỏ sẽ nhìn tình huống sau….

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Đâu rồi, chạy đi đâu rồi!

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Có con gái tìm ngài đi đại chiến

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Ăn cơm xong chưa?

[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Rồi…

Có gái tìm anh đi đại chiến….

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Đi đại chiến

[Đoàn][Kính Nhiêu Nguyệt]: Ta gọi người

Trong đội rất nhanh có thêm ba người, không có ai quen.

Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: [Mộc Thiên Trạch] tìm ngài đi đại chiến

[Kính Nhiêu Nguyệt] nói nhỏ với bạn: Nhận nhiệm vụ rồi vào bí cảnh

Bạn nói nhỏ với [Kính Nhiêu Nguyệt]: …

Dùng thủ đoạn ngó lơ thật tốt, bất quá cậu liền thích điều này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.