*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Phi Tình đã thêm bạn vào danh sách kẻ thù, đếm ngược 5 giây bật cừu sát với bạn.
5
4
3
2
1
Lục Phi Tình đã bật cừu sát với bạn.
Tống Gia Mẫn vừa lên mạng, đã phát hiện mình bị người khác cừu sát, trước khi biết Lục Phi Tình, nhỏ bị cừu sát sẽ run rẩy một trận, từ lúc biết Lục Phi Tình, số lần bị cừu sát còn nhiều hơn số lần nhỏ uống nước mỗi ngày, sớm đã bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Nhỏ liếc sơ qua danh sách hảo hữu, tên nào đó thêm nhỏ vào cừu sát online, còn có mấy sư huynh sư tỷ của nhỏ cũng online.
“Leng keng ——” Tên đỏ tên tím mà ở gần thì sẽ có âm thanh báo hiệu vang lên, lại một khắc sau, Lục Phi Tình đã xuất hiện trong tầm nhìn của nhỏ.
Tống Gia Mẫn nhanh chóng tàng hình, nên biết rằng, xà tinh bệnh Lục Phi Tình hoàn toàn không quan tâm có lên sát khí hay không, sát khí cao, cùng lắm thì vào ngục ngồi chơi vài hôm, ra ngục thì lại đuổi theo chém tiếp.
[Hảo hữu][Lục Minh Tuyết]: [Lục Giáo Chủ][Lục Thương Nguyệt][Lục Yên Nhi] Sư phụ ở Thành Đô, mau đến!
[Hảo hữu][Lục Giáo Chủ]: Đến ngay!
[Hảo hữu]Lục Thương Nguyệt]: Sư muội ta tới rồi nè ~
[Hảo hữu][Lục Yên Nhi]: Haha, vừa mua viên đồ sát xong
Lục Giáo Chủ, Lục Thương Nguyệt, Lục Yên Nhi là sư huynh sư tỷ của Tống muội, bọn họ cũng giống như nhỏ, ban đầu đều được Lục Phi Tình nhận làm đệ tử, sau đó bị dụ dỗ chơi Minh Giáo, cuối cùng là phát hiện ra bộ mặt thật của Lục Phi Tình….
Bởi vì Tống Gia Mẫn có anh nhỏ, hơn nữa lúc đó là đầu phiên bản mới, Lục Phi Tình triệt để bỏ qua nhỏ, cho nên nhất thời nhỏ không nhìn ra được bản chất của Lục Phi Tình. Nhờ Tần Thời ban tặng, rốt cục Lục Phi Tình cũng “nhìn thẳng” vào đứa đệ tử này, từ đó đến nay, nhỏ đã dần phát hiện ra bản chất của Lục Phi Tình.
Từ lúc Tống Gia Mẫn biết được mình còn có đồng môn sư huynh tỷ, nhỏ mới biết rõ tên Lục Phi Tình này thật khiến người khác tức điên.
Cừu sát đệ tử còn nhẹ chán, y thích nhất là đuổi giết đệ tử khắp bản đồ, không quan tâm y hả, được, y liền rủ đám heo bằng cẩu hữu đi quậy bạn, không ép được bạn hiện hình không thôi, hận không thể làm bạn gỡ game luôn!
Có sư phụ xấu xa như thế nào, tức sẽ có đệ tử xấu xa như thế ấy, lấy Tống Gia Mẫn so với các sư huynh tỷ, quả thật không nên quá lương thiện.
Bây giờ Tống Gia Mẫn đã có xu thế hắc hóa.
Sáu người sư huynh muội đã giao hẹn, chỉ cần tên sư phụ não tàn bật cừu sát ai, người đó liền gọi người, ở thành chủ thì nuốt viên đồ sát, ở bản đồ khác thì bật dạng phe…ba vị sư huynh tỷ của Tống Gia Mẫn vốn là Hạo Khí, nhưng acc nhỏ Minh Giáo lại chạy vào Ác Nhân Cốc. Dù sao Lục Phi Tình cũng không biết cái gì là đóng dạng phe, hơn nữa với cái tính của y mà gặp đệ tử ở bản đồ bên ngoài, đều phải “dạy dỗ cho tốt” một trận.
[cận][Lục Phi Tình]: [Lục Minh Tuyết] mau ra đây!
Thời gian tàng hình của Minh Giáo là một phút, Tống Gia Mẫn cũng không phải kẻ ngu, đúng là nhỏ đánh JJC lên đủ điểm, nhưng chiến giới cùng Danh Kiếm Tệ của nhỏ vẫn chưa đủ, trang bị thua xa Lục Phi Tình, không những thế Lục Phi Tình còn có thần binh, kỹ thuật của nhỏ lại là Lục Phi Tình dạy, cho nên… Nếu bây giờ cứ chạy qua chọc giận tuyệt đối là tìm đường chết, nhỏ mới không ngu như vậy.
Tống Gia Mẫn quen thuộc mà chạy lên lầu hai sảnh bang hội, vừa đứng xem múa, vừa chờ sư huynh tỷ xuất hiện.
Viên thuốc đồ sát mà Lục Yên Nhi còn chưa kịp dùng, Lục Phi Tình đã bật cừu sát cô cùng Lục Thương Nguyệt, Lục Giáo Chủ. Có trách thì cũng trách y ngứa tay, ba đứa đệ tử cùng tập trung một chỗ, bật cừu sát xong còn chạy lên chém trước, thế là sau đó, dù cho mấy đứa đệ tử có hùa vào chọt y cũng không có lên sát khí.
Tống Gia Mẫn cũng chạy tới, muốn giết người ở thành chủ có một loại không cần lên sát khí —- Kẻ thù động thủ với bạn trước bị giết ngược lại.
Lục Phi Tình chắc chắn là tự làm tự chịu, với trang bị cùng kỹ thuật của y chém một hai đứa tất nhiên là không thành vấn đề, quan trọng là, y muốn chơi một đánh bốn, bốn người kia còn là cùng một tổ đội, bật trận….
Lục Phi Tình còn rất kiêu ngạo không chịu bỏ trốn, kết quả khỏi nói cũng biết.
[Cận][Lục Phi Tình]: Mấy đứa này dám khi sư diệt tổ!
[Cận][Lục Minh Tuyết]:
[Cận][Lục Yên Nhi]: Thích chèn ép cái tên già mà không đứng đắn là ngài đó
[Cận][Lục Phi Tình]: Gan lớn nha
Nói xong Lục Phi Tình liền chọn sống lại tại chỗ, không nói nhiều lời, trực tiếp chạy qua chém Tống Gia Mẫn.
Bị Lục Phi Tình truy sát một thời gian dài, Tống Gia Mẫn tất nhiên luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi, trước tiên tàng hình Lưu Quang Tù Ảnh nhảy ra sau lưng… Ặc, vừa ra sau lưng thì Lục Phi Tình tàng hình, lại dùng Lưu Quang Tù Ảnh chạy ra sau lưng Tống Gia Mẫn, vừa định chém xuống, bị Cực Lạc Dẫn của Lục Thương Nguyệt kéo ra.
Tống Gia Mẫn rất hưởng thụ quá trình khi sư diệt tổ, đồng thời vào cuối quá trình này, vui vẻ gặt mạng y.
[Đồng minh][Lục Phi Tình]: Ta ở Thành Đô bị Lục Minh Tuyết sát hại tàn nhẫn
[Đồng minh][Lục Minh Tuyết]: Lục Minh Tuyết thành công sát hại Lục Phi Tình
[Đồng minh][Diệp Trầm Chu]: Hai người này lại nữa rồi
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Giang Sơn]: Lục mặt đen, chú đàng hoàng chút, coi chừng chọc Mẫn Mẫn giận, ca phu của chú lôi chú ra tẩm quất
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: đừng có nói ra
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Giang Sơn]: Dương Tuyết cậu có đây à
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Tôi không có đây anh có thể tùy ý nói phải không
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Vừa hay tháng sau có hợp đồng bên nước ngoài, Giang Sơn chú đi đi
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Giang Sơn]:… Cái đệt
[Đồng minh][Kiếm Chỉ Giang Sơn]: Lạm dụng quyền kìa!
[Đồng minh][Lục Minh Tuyết]: Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống #haha
[Đồng minh][Tử Sam Long Vương]: Tự làm bậy không thể sống, không trách người khác được
[Đồng minh][Lục Minh Tuyết]: Ta ở Thành Đô bị Lục Phi Tình sát hại tàn nhẫn
[Đồng minh][Lục Phi Tình]: Lục Phi Tình thành công sát hại Lục Minh Tuyết
Tống Gia Mẫn vừa chú ý kênh bang một chút, kết quả đã bị Lục Phi Tình chém chết.
Không chỉ Tống Gia Mẫn, mà nhóm sư huynh tỷ của nhỏ cũng thành tên xám, còn Lục Phi Tình thì… bị thủ vệ giết.
[Đoàn][Lục Minh Tuyết]: Chuyện gì vậy
[Đoàn][Lục Yên Nhi]: Đừng để ý, ăn nhầm thuốc lắc thôi
Lục Phi Tình gia nhập đội ngũ.
Một đội toàn Minh Giáo, hơn nữa mỗi người đều dùng ava mặc định của Minh Giáo, thoạt nhìn thật là ngầu quá đi.
[Đoàn][Lục Phi Tình]: Đám nhóc các ngươi, muốn tạo phản à
[Đoàn][Lục Thương Nguyệt]: Lão bất tử
[Đoàn][Lục Giáo Chủ]: Tài nghệ của ngài giảm rồi
[Đoàn][Lục Yên Nhi]: Bọn ta là gậy ông đập lưng ông
[Đoàn][Lục Minh Tuyết]: haha
Sáu đệ tử của Lục Phi Tình, từng người đều bị hại sâu sắc, hai người đệ tử còn lại thì tính cách không hợp với đám này, hơn nữa sau khi bị y chọc ghẹo thì rất là tức giận, cho nên Lục Phi Tình không thích chơi với hai người kia. Nhưng bốn đứa ở đây, bọn họ đều bị y gài bẫy vào Minh Giáo, với lại bọn họ đều là những đứa không thích an phận, lúc rững mỡ Lục Phi Tình hay tìm bọn họ chơi, mỗi ngày cũng coi như vui vẻ.
Ầy… Thời gian dài gần đây đều là y cừu sát một đứa đệ tử, mấy đứa khác liền chạy qua chặn đầu y, đường đường chính chính khi sư diệt tổ không giải thích.
[Đoàn][Lục Yên Nhi]: Sư phụ ngu ngốc, bọn con muốn đi bí cảnh ngày, ngài không đi thì rời đoàn đi
[Đoàn][Lục Phi Tình]: Ai nói không đi, chờ ta đi nhận nhiệm vụ
[Đại chiến! Anh hùng Nhất Tuyến Thiên]
Đổi thành mấy cái bí cảnh ngày khác, Lục Phi Tình sẽ không biết lối vào bí cảnh nằm đâu rồi, bất quá Nhất Tuyến Thiên thì cho dù có nhắm mắt y cũng tìm được, chỗ này không thiếu cái để đánh!
Đại chiến Nhất Tuyết Thiên còn được gọi là Đại chiến Mã Nguy Dịch, lúc năm sư đồ bay đến cổng Nhất Tuyến Thiên thì Hạo Khí Ác Nhân đã xông vào chém giết hăng say rồi.
Lục Phi Tình lén trò chuyện riêng với Tống Gia Mẫn.
[Lục Phi Tình] nói nhỏ: Đệ tử rời đội
Tống Gia Mẫn nhíu mày.
Bạn nói nhỏ với [Lục Phi Tình]: Sư phụ người rời trước đi
Lục Phi Tình rời khỏi đội ngũ.
Trong lúc đang hổn chiến, bớt một kẻ địch là một chuyện tốt, huống hồ ba sư huynh tỷ của nhỏ trình độ không kém, nếu như bị ngộ thương thì không tốt cho lắm.
Trong nhiều tên đỏ như vậy, Tống Gia Mẫn cũng không quan tâm là mình chém trúng ai, dù sao chém được mạng người nào là do tên đó xui thôi, không nhặt được mạng người thì nhỏ liền chọn vị sư phụ được thêm vào bảng mục tiêu… chém.
Cùng phe mà cừu sát ở bản đồ không phải chủ thành, sẽ lên 10 điểm sát khí, so với giết một mạng người ở chủ thành lên hơn trăm điểm sát khí thì ít hơn nhiều, đối với Tống Gia Mẫn 10 điểm sát khí chả đáng quan tâm.
[Lục Phi Tình] nói nhỏ: Tống Gia Mẫn, cô chờ cho tôi!
Bạn nói nhỏ với [Lục Phi Tình]: Hoàn Tiểu Cảnh, tôi đi méc cho chú với dì biết bây giờ
Ba mẹ Tần Thời cùng Hoàn Nhan Cảnh là Tần giáo sư và Hoàn Nhan giáo sư, hai vị giáo sư đều rất thích con gái, đáng tiếc mang thai sinh hai thằng con đều là con trai, sau khi sinh Hoàn Nhan mama thân thể không được tốt, mãi không có thai lần hai, sau này sức khỏe hồi phục rồi, nhưng tuổi cũng đã lớn, ba Tần không muốn bà mạo hiểm, vì vậy không nhắc lại việc sinh con.
Lúc Tần Thời xác định quan hệ với Tống Tu Văn mặc dù hai vị có chút nhớ thương không có con dâu để yêu, nhưng Tống Tu Văn còn có một đứa em gái, Tống Gia Mẫn xinh đẹp, khí chất cũng có, còn rất lễ phép, lần đầu gặp đã lọt vào mắt xanh của Hoàn Nhan mama. Từ đó về sau, Hoàn Nhan mama cùng ba Tần đã xem Tống Gia Mẫn như là con gái ruột, có thứ gì tốt đều đem về cho nhỏ cùng Tống Tu Văn, ngược lại hai đứa con trai ruột, lại giống như là được nhặt về.
Sau một thời gian ngắn cùng Hoàn Nhan mama và ba Tần ở chung, Tống Gia Mẫn càng phát hiện vị sư phụ kia của nhỏ là bị đột biến gen, tính cách xấu xa khiến người khác giận sôi, rõ ràng tính tình Hoàn Nhan mama cùng ba Tần tốt như thế mà!
Nhưng mà, dù tính cách Hoàn Nhan Cảnh có xấu xa cỡ nào, cũng không dám xấu trước mặt ba mẹ, nhà họ rất tôn trọng người lớn. Lúc trước người hai nhà ăn cơm chung, Hoàn Nhan Cảnh còn định làm khó Tống Gia Mẫn một chút, sau đó khi về nhà bị Hoàn Nhan mama xách tai tâm sự mỏng cả đêm, còn chưa hết, Hoàn Nhan mama còn gắn mác mẹ hiền, nói đến nỗi trong lòng Hoàn Nhan Cảnh cực kỳ hối hận, hận không thể quỳ xuống xin tha.
Bây giờ, trong game Tống Gia Mẫn có chỗ dựa là anh trai chị dâu cùng sư huynh tỷ, cho dù có lúc không ai trên mạng, tự nhỏ cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian, đợi trang bị nhỏ nâng lên, thì nhỏ có thể lên trời luôn. Trong hiện thực, chỉ cần Hoàn Nhan Cảnh khó ở gì với nhỏ, đưa Hoàn Nhan mama ra là có thể chèn ép chết y, chọc Hoàn Nhan Cảnh tức đến dậm chân.
….
Có tầng quan hệ là Tần Thời cùng Tống Tu Văn, thời gian Tống Gia Mẫn và Hoàn Nhan Cảnh gặp nhau càng nhiều, không chỉ có Hoàn Nhan Cảnh, còn có Kiếm Chỉ Giang Sơn Dương Trác, cùng với Diệp Trầm Chu và Kiêm Gia Thương Thương.
Một đám người trẻ tuổi tụ lại đi hát karaoke là quá bình thường, tuổi trẻ mà, dù sao cũng phải có chút hăng hái chứ?
Tống Gia Mẫn quá giang xe của anh trai cùng chị dâu đến địa điểm, sau khi đến mới phát hiện ba người bọn họ là trễ nhất, vừa xuống xe, Hoàn Nhan Cảnh đã đi qua nói móc nhỏ.
“Một chút khái niệm về thời gian cũng không có, cô xem trễ bao nhiêu phút rồi?” Hoàn Nhan Cảnh vừa nói vừa chỉ đồng hồ trên tay mình, rõ ràng là tìm chết.
Tống Gia Mẫn hất tóc, hừ một tiếng: “Chị đây thích, anh quản được à, đợi hay không tùy.”
“Tôi là sư phụ cô.” Hoàn Nhan Cảnh hất hất cằm một cách quý’ss tộc’ss, nguy hiểm nói.
“Đó là trong game, cảm ơn.” Tống Gia Mẫn đi đến bên cạnh Kiêm Gia Thương Thương, trong một đám người, chỉ có nhỏ cùng Kiêm Gia Thương Thương là con gái, “Kiêm gia, không phải nói không mang cao gót sao?”
Kiêm Gia Thương Thương im lặng mím môi cười một tiếng, “Chiu thôi, ngoại trừ Lục mặt đen còn lại đều là cao phú soái, tớ không mang sẽ thấp hơn bọn họ một khúc.”
Kiêm Gia Thương Thương cao khoảng 170cm, thêm một đôi giày cao gót 7 8cm nữa… Tống Tu Văn có chút hận, cô nàng sắp cao bằng cậu luôn, bất quá còn tốt là, Diệp Trầm Chu cũng bằng cậu, 179cm, Dương Trác chỉ có 177cm, đó là lý do vì sao Dương Trác mang lót giày.
…. Thêm cả Tống Gia Mẫn mang cao gót chỉ có 170cm.
“Đồ lùn.” Hoàn Nhan Cảnh sáp lại cười nhạo.
Tống Gia Mẫn liếc nhìn y, nhấc chân, đạp…
“Cái đệt…” Hoàn Nhan Cảnh vứt hết hình tượng la lên, khiến nhiều người nhìn qua. Cái này không trách được y, ai bảo Tống Gia Mẫn đạp y bằng cao gót chứ?
“Tớ nói này đồ ngốc, cậu nhiêu tuổi rồi, thế mà lại đi bắt nạt em gái nhỏ, không sợ bị người ta cười cho à.” Diệp Trầm Chu lạnh lùng phán một câu.
“Ừ.” Dương Trác phụ họa.
“Cô ta sao được tính là em gái nhỏ, cũng khoảng hai mươi rồi được không?” Hoàn Nhan Cảnh trợn mắt nhìn hai người.
Tần Thời cùng Tống Tu Văn đi đỗ xe xong quay lại vừa lúc nghe được, Tống Tu Văn nhẹ nhàng nói một câu: “Hai mươi rồi, là tuổi có thể tìm người yêu.”
“Hoàn Tiểu Cảnh, có phải chú mày nhìn trúng Mẫn Mẫn rồi không?” Tần Thời nói thêm.
Hoàn Nhan Cảnh: “…Hai người có thể suy diễn lung tung thêm nữa không?”
“Đến tuổi tìm người yêu…” Diệp Trầm Chu gãi cằm, chạy đến bên cạnh Tống Tu Văn, “Bang chủ phu nhân, cậu thấy tớ thế nào?”
“…Mặt đẹp trai, có nhà có xe, một trong những thanh niên tốt.” Tống Tu Văn đánh giá công bằng.
“Tớ theo đuổi Mẫn Mẫn được không?” Hai mắt Diệp Trầm Chu sáng rực nhìn cậu, còn kém một cái đuôi vẫy qua vẫy lại.
Tống Gia Mẫn đi đằng trước không biết đề tài của một đám con trai đã chuyển đến trên người nhỏ, không chỉ Diệp Trầm Chu, Dương Trác cũng sáp tới góp vui: “Mẫn Mẫn là cô gái tốt trong thời đại mới này, nói thật, tôi cũng có ấn tượng tốt với em ấy.”
“Anh không được!” Vừa nói xong, bốn tên con trai kia trăm miệng một lời phủ quyết.
Dương Trác lập tức trưng bản mặt đưa đám, hỏi: “Vì cái lông gì tôi không được?”
“Anh quá lăng nhăng!” Bốn miệng tiếp tục đồng thanh.
“… Sao tôi lại lăng nhăng? Chúng ta đều là người lớn rồi, không quen một hai cô sao được?” Dương Trác vuốt tóc, trừng mắt nhìn mấy người kia.
Tống Tu Văn hai tay đập một cái, nói: “Anh đã quen mấy cô, nhưng Mẫn Mẫn còn chưa có tình đầu, tốt xấu gì anh cũng phải chờ nó yêu được mấy lần xong chia tay mới công bằng.”
Diệp Trầm Chu không nhịn được nói: “Dương Tuyết, cậu cũng độc quá rồi đi? Cư nhiên trù em gái mình chia tay à!”
Tống Tu Văn nhìn sang nơi khác.
Tần Thời đứng một bên cũng thấy buồn cười, anh khều khều Hoàn Nhan Cảnh, hỏi: “Ngu xuẩn, không phải chú mày muốn theo đuổi Mẫn Mẫn đó chứ?”
Hoàn Nhan Cảnh liền lắc đầu, “Nhỏ đó không phải gu của em, em thích hình tượng mấy cô gái dịu dàng giỏi nội trợ thôi.”
Mọi người: “…” Không nghĩ tới dưới lớp da hoa hoa công tử của Hoàn Nhan Cảnh, lại có một chái tym dịu dàng như vậy.
Mấy tên con trai đi phía sau trong vô ý đã để lạc hai cô gái, lạ ở chỗ nơi này thiết kế giống mê cung vậy, không cẩn thận sẽ quẹo đường khác, bởi vì nhân viên phục vụ trực tiếp dẫn Tống Gia Mẫn cùng Kiêm Gia Thương Thương đi, đám người Tống Tu Văn….
“Buông tay!” Giọng của Tống Gia Mẫn từ phía xa truyền tới.
Tống Tu Văn cùng Tần Thời liếc nhau, chạy nhanh qua, Diệp Trầm Chu cùng Hoàn Nhan Cảnh cũng theo sát phía sau, đợi lúc bọn họ chạy đến, thì thấy một tên con trai đang lôi kéo Tống Gia Mẫn không buông, Kiêm Gia Thương Thương cùng nhân viên phục vụ thì bị hai tên con trai khác giữ lấy.
“Tống Gia Mẫn, tớ thật sự thật sự thật sự rất thích cậu…”
Người lôi kéo Tống Gia Mẫn kia Tống Tu Văn có biết, cậu không cần suy nghĩ đã đi tới, không nói hai lời liền đá qua, tên kia không phòng bị, bị Tống Tu Văn đá lăn ra đất.
“Anh…” Tống Gia Mẫn chạy ra sau lưng Tống Tu Văn.
Mấy tên anh em kia thấy hắn bị đánh, cũng không tiếp tục giữ Kiêm Gia Thương Thương và nhân viên phục vụ, đều muốn giơ tay đánh Tống Tu Văn, nhưng đám người Tần Thời sẽ không để bọn họ thực hiện. Nhìn thấy một đám người sắp lao vào đánh nhau, cái tên trên mặt đất đã kịp gọi đám anh em mình: “Đừng đánh!”
Cậu trai kia tên là Thiệu Kỳ, là bạn học hồi cấp ba của Tống Gia Mẫn, theo đuổi nhỏ nhiều năm, vẫn chưa có hành động quá khích gì. Sau khi lên đại học thì vô tình gặp lại nhỏ, lần đó Thiệu Kỳ vừa mới uống rượu, muốn cưỡng ép hôn Tống Gia Mẫn, kết quả bị Tống Tu Văn nhìn thấy, đem y ra phanh thây, đám bạn của Thiệu Kỳ chạy tới đấy cậu một cái, vì vậy Tống Tu Văn không cẩn thận ngã gãy chân luôn.
Thiệu Kỳ từ dưới đất đứng dậy, sắc mặt có chút trắng, trên người cũng có mùi rượu, hắn cũng không để ý dấu giày trên người, nhìn đến biểu tình của Tống Tu Văn mặt liền có chút đau, nhìn qua Tống Gia Mẫn lại cảm thấy có chút áy náy.
“Xin lỗi….” Vẻ mặt Thiệu Kỳ cứng ngắt xin lỗi, “Chúc mọi ngời chơi vui vẻ, tôi đi trước.”
Thiệu Kỳ cứ vậy mà đi, ngược lại Kiêm Gia Thương Thương bị hù sợ, cô đi đến bên cạnh Tống Gia Mẫn nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tống Gia Mẫn lắc đầu, “Anh, mọi người vào trước đi, em vào rửa tay một chút.”
“Cần tớ đi với cậu không?” Kiêm Gia Thương Thương hỏi.
Tống Gia Mẫn lắc đầu: “Không cần, tớ biết đường.”
Mấy tên con trai hai mặt nhìn nhau, Hoàn Nhan Cảnh lầm bầm một câu “phiền phức”, sau đó cũng đi theo hướng wc.
Tống Gia Mẫn rửa mặt xong đi ra cũng không chú ý tới bên ngoài có người, đi hai bước đuôi ngựa đã bị người khác nắm lấy, phản ứng đầu tiên của nhỏ là Thiệu Kỳ, tức giận quay đầu, mới thấy được người giật tóc nhỏ là Hoàn Nhan Cảnh, trợn mắt nói: “Làm gì vậy?”
Hoàn Nhan Cảnh chỉ chỉ chân mình, “Báo thù!”
Tống Gia Mẫn nhấc chân, lần này Hoàn Nhan Cảnh học khôn, lúc nhỏ nhấc chân đã nhanh chóng dời chân đi chỗ khác: “Tôi nói cô biết, giày của tôi mua hơn một ngàn, đạp hỏng cô phải đền đó.”
“Một tên con trai lại keo kiệt như vậy, anh cũng say rồi.” Tống Gia Mẫn châm chọc nói.
“Có tin tôi đi mua cây kéo về cắt hết tóc cô không?” Hoàn Nhan Cảnh kiêu căng nhìn nhỏ.
“Anh dám kéo tóc tôi lần nữa tôi liền méc dì đem cánh tay vàng ngọc của anh ném hết vào bãi rác.” Tống Gia Mẫn không tỏ ra yếu thế.
“…Cô giỏi.”
“Cảm ơn cổ vũ, đều là sư phụ ngài biết cách dạy.”
“Bây giờ mới nhớ rõ tôi là sư phụ cô?”
“Thật là xin lỗi, tôi có chứng mất trí nhớ gián đoạn, đôi khi sẽ quên việc gì đó.”
“…”
Tống Tu Văn: “Anh nói xem, cái chứng mất trí nhớ gián đoạn của Mẫn Mẫn lại phát tác phải không?”
Tần Thời nhìn hai người càng đi càng xa phòng thuê yên lặng gật đầu: “Phác tác thật không đúng lúc.”
Nói xong, hai người nhìn nhau, ăn ý mở cửa vào phòng, đợi chứng mất trí nhớ của Tống Gia Mẫn hết rồi sẽ tự tìm được phòng thôi….