Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ trên chiếc xích đu, ngày hôm sau tỉnh lại chẳng hiểu sao lại nằm trong phòng ngủ Tiểu An. Hồ Điệt vẫn tiếp tục nấu ăn trong phòng bếp như trước. Anh ta không đề cập đến chuyện hôm qua, tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, thôi thì cứ như thế.
Hồ Điệt đã giúp đỡ cho tôi rất nhều. Có khi tôi cũng thắc mắc vì sao số tiền ít ỏi năm đó của bà, lại có thể khiến anh ta cam tâm tình nguyện đến như thế. Những suy nghĩ chồng chất trong đầu khiến tôi không thể nghĩ nổi.
Không đáng tin, rất không đáng tin .
Chẳng qua là nhờ sự giúp đỡ của Hồ Điệt, trọng trách của tôi cũng giảm bớt phần nào, thoải mái không ít. Giờ phút này tôi và anh ta trò chuyện từng câu, rất là hòa thuận.
Hồ Điệt: “Lúc rãnh rỗi cô làm cái gì.”
Tôi: “Làm thêm?”
Hồ Điệt: “… Trừ chuyện này ra?”
Tôi: “Luyện sao?”
Hồ Điệt: “Oh…”
Tôi híp mắt suy nghĩ một lát, chung quy cũng nghiền ngẫm ra ý tứ Hồ Điệt.
“Thật lâu trước kia, lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi rất thích vẽ tranh.Chẳng qua đó là chuyện trước kia.”
Hồ Điệt im lặng không đáp. Tôi cũng không để ở trong lòng. Chờ mãi đến giữa trưa anh ta xách bao lớn bao nhỏ về, còn có thêm một túi giấy.
Anh ta xách đồ đến phòng bếp, sau đó đưa túi giấy cho tôi.
Bên trong là một quyển phác hoạ và một ít công cụ bút vẽ.
…
Loading...
Anh ta đi ra ngoài nhiều hơn, hơn nữa chị họ cố ý vô tình “Tuyên truyền” , thành ra chuyện đó hàng xóm láng giềng dần biết được.Ngày thường tôi cũng chỉ viết chữ vẽ tranh, cũng thấp thỏm lời nói của chú. Không đến mấy ngày, chú lại tìm đến cửa. Lần này Hồ Điệt không trốn tránh, đi theo chú ra cửa, cũng không biết giữa bọn họ có thể nói đến chuyện gì, sau đó chú cũng chẳng thèm nói chuyện về anh ta nữa.
Chỉ là sau khi thanh danh Hồ Điệt lan truyền rộng, mọi người xì xầm nhìn không giống với trước kia.
Đến chị Diệu như chị em trong nhà cũng chẳng thể chịu nổi, không để ý trong nhà phản đối, muốn gặp nhân vật trung tâm đồn đãi này. Thấy Hồ Điệt, mặt chị Diệu nham hiểm cười, nháy mắt và ghé vào bên tai nói, “A Lệ, em phải nắm cho thật chặt nha, cũng đừng làm cho những người khác hủy đi nhân duyên khó tìm này.”
Tôi phản bác lời chị, “Đừng nói hưu nói vượn.”
“Vậy tặng cho chị cũng được.”
Tôi trêu chị háo sắc.
Từ sau hôm đó chị Diệu không ngừng đến nhà chúng tôi ăn cơm. Hồ Điệt cũng không kiêng kỵ, rất hiếu khách. Có khi tôi đi làm về thấy anh và chị Diệu chụm đầu ghé tai. Vì thế tôi thừa lúc rửa chén cùng Hồ Điệp hỏi chút chuyện riêng.
“Anh thích chị Diệu?”
“Không có.”
“Vậy anh ít tiếp xúc với chị đi, không chừng khiến người ta hiểu nhầm.”
Ánh mắt Hồ Điệt cong cong như trăng non.
Tôi nhìn thế thẹn quá hóa giận ném cái chén.
Từ đó về sau trên bàn có những món ăn tôi thích nhiều hơn.
Như vậy cứ trôi qua yên bình, trong nhà lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.