Hồ Điệt có việc gạt tôi.
Gần đây anh ta càng ngày càng về trễ, có khi còn nhầm lẫm thời gian chuẩn bị bữa sáng, gương mặt cũng trắng bệch đến thảm.Tôi hỏi anh có phải vì mệt mỏi hay không, anh luôn cười giả lả lảng tránh. Một lúc sau, ngay cả Tiểu An đều nhìn ra có vài phần không thích hợp, liên tục truy vấn tôi hỏi chuyện Hồ Điệt . Mà tôi cũng chỉ có thể cười khổ.
Hỉ Hỉ đến thường xuyên hơn. Mỗi ngày cô ấy đều quấn quít lấy Hồ Điệt, không chịu rời đi.
“Thế nào còn chưa đi?” , “Khi nào thì đi?”
Chị Diệu và Tiểu An nhất trí đồng ý Hỉ Hỉ là tới cướp vé ăn nhà tôi, nhưng tôi biết không đúng vậy.
Tôi rất lo lắng cho Hồ Điệt.
Hôm nay Hỉ Hỉ lại chờ Hồ Điệt mua đồ ăn trở về ,quấn quít lấy anh không tha, Hồ Điệt vốn là mang vác không ít, trên cổ còn có vòng vài bao. Người nhẫn nhịn đến mấy cũng tức giận .
“Làm càn!”
Hỉ Hỉ ngượng ngùng thả tay, ôn tồn nói, “Anh hôm nay —— “
“Cô đi đi!”
“Hồ Điệt ——!” Hỉ Hỉ đỏ hốc mắt, một mặt không thể tin.
“Không cần cô lo lắng.” Cũng không nhìn Hỉ Hỉ, Hồ Điệt mang đeo đồ vào cửa.
Hỉ Hỉ nhìn bóng lưng Hồ Điệt hét to, “Anh sẽ hối hận !”
Nói xong cô nhìn mặt tôi, nhưng lại biến mất ngay trong không khí!
Tôi trợn mắt há hốc mồm, căn bản không thể tin vừa mới trước mắt phát sinh tất cả. Tôi vội vàng chạy tới phòng bếp, muốn Hồ Điệt giải thích, lại phát hiện người ngã xuống cửa phòng, mất đi ý thức.
…
Cho đến ban đêm, Hồ Điệt mới chậm rãi tỉnh lại. Thấy anh mở mắt, Tiểu An xông đến, đem nước mắt bôi hết lên quần áo anh, bi thương lên án:
“Hồ Điệt anh đừng chết mà, anh mà chết tôi sẽ chết đói mất, chị nấu đồ không thể ăn được mà, anh anh anh…”
Hồ Điệt cười cười vỗ vỗ đầu nó, “Nguyên An, cho chị em và anh nói chuyện chút được không.” Trên mặt anh không có chút máu,giọng nói dịu dàng trầm ổn cũng trở nên khàn khàn.
Tiểu An gật gật đầu, không rõ chuyện gì nhưng cũng đi.
Chờ Tiểu An đi xa, tôi vội vàng mở miệng,
“Hỉ Hỉ đến cùng là cái gì.”