“Chị Nguyên hôm nay lại đi mua đồ ăn sao?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tươi cười thuần phác trước mắt. Thời gian đã lưu lại dấu vết trên gương mặt vàng vọt kia , theo từng cử động mà hiện rõ.
Tôi khẽ vuốt tóc mai bị gió thổi tung, khóe miệng giương lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng.”
Dưới chân bước từng bước tiếp theo, tôi đạp trên thềm đá loang lổ rêu phong. Sau cơn mưa rêu xanh toàn bọt nước, khi bước qua chúng vang lên những âm thanh « tư tư » vui tai. Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để mang những loại trái cây và rau quả đây chế biến thành một bữa ăn nhỏ cho Tiểu An, bỗng nhiên một cái cây lớn đập vào trong mắt tôi.
Trước mắt là một mạng nhện vô cùng lớn, lại được sương sớm vùng núi tôn lên vẻ đẹp lạ kì. Một con bươm bướm màu trắng bị mắc trên mạng khẽ run run đôi cánh, khiến từng hạt sương như châu ngọt rơi xuống. Tôi nhìn đến thất thần, hoảng hốt giơ chiếc cán ô dài trong tay lên, dễ dàng hủy đi kiệt tác thiên nhiên tươi đẹp này.
Bươm bướm nhờ vào hành động của tôi, tự nhiên được cứu thoát, nghiêng ngả chao đảo bay lên. Tôi nhìn theo đường bay kì lạ của nó, khi bay lên mang theo những vệt đen, vỗ đôi cánh lúc sáng lúc tối.
Nhìn theo nó bay càng ngày càng xa, tôi lẩm bẩm trong miệng:
“Ngoạn ân phụ nghĩa* Thái phấn điệp.”
*Ngoạn ân phụ nghĩa khác vong ân phụ nghĩa, có nghĩa là khinh ân phụ nghĩa