Tiểu An mới trải qua sinh nhật tròn bốn tuổi, nhà xưởng nơi cha làm việc xảy ra chuyện, người cũng nhảy lầu tự sát. Tiểu An rúc đầu trong lòng tôi, ánh mắt hoảng hốt nhìn xung quanh có những người hùng hổ khuân vác đồ đạc của nhà chúng tôi chuyển ra ngoài.Một chàng trai túm lấy bao tải đựng đồ chơi của nó, lỡ chân đạp một cái khiến đồ chơi bị vỡ, nó khóc òa lên nức nở, trong lúc đó toàn bộ những nhân viên đều dừng tay nhìn nó. Không bao lâu tôi cũng chỉ có thể ôm nó vào căn phòng trống rỗng, đưa cho nó những chiếc bút vẽ và con gấu nó thích nhất mà tôi vụng trộm giấu được để nó nín khóc. Nó gắt gao nắm chặt góc áo tôi, hốc mắt hồng hồng , nước mắt từng giọt từng giọt rơi tí tách xuống nền đất.
“Chị ơi, vì sao bọn họ lại muốn đè bẹp máy bay nhỏ của em?”
“Chị ơi, vì sao họ mang lồng chim của ba đi?”
“Chị ơi, mẹ Trầm đâu? …”
“… . . .”
Tôi cắn môi một câu cũng không nói, đầu óc lại giống có như có một ngàn con ong ong kêu không ngừng.
Đúng rồi, nhà chúng tôi phá sản, người giúp việc đều bỏ đi, trong nhà có gì cũng đều trả cho các chú, các bác bên xưởng.
Cha mới xảy ra chuyện, mẹ cùng với vài cô chú kéo qua nhìn chúng tôi vài làn rồi cũng biến mất. Trong lúc đó tôi và Tiểu An trở thành một củ khoai lang phỏng tay, những họ hàng thân thích chẳng ai muốn nhận nuôi hay giúp đỡ. Có một lần có đôi vợ chồng thấy được thông tin của chúng tôi trên báo, cũng cảm động mà tìm gặp chúng tôi. Chẳng qua là họ chỉ xót xa cho thằng em trai nhỏ Tiểu An, không muốn nhận thêm dứa chị to xác.Cơ hội này lại không dễ gì đến, nó lại cắn tay người đàn ông muốn nhạn nuôi nó, mắt nước mắt lưng tròng cầm lấy ống quần tôi không buông.
Tuần trước chúng tôi bị chuyển vào cô nhi viện, bà từ thị trấn Z ngàn dặm xa xôi lặn lội đến tìm.
Bà gầy yếu, lưng lại còng, dường như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Bà nắm tay tôi, trong lòng bàn tay đều là những tình cảm yêu thương.Nước măt chậm rãi rơi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn:
“Nha đầu, là con trai bà không tốt, là con trai…Thật xin lỗi các con, các con có đồng ý đi theo bà lão già này không?”
Tôi nhìn bà không biết mở miệng như thế nào, đôi bàn tay già yếu trải qua phong sương mưa gió kia lấy từ trong túi áo ra những tờ tiền màu đỏ nhàu nát,
“Bà sẽ nuôi hai đứa, được không?”
Cuối cùng tiền mặt bị đổi thành vé xe lửa, tôi và Tiểu An cùng bà ngồi trên xe lửa trở về thị trấn Z
Lần đó là mười năm trước, lúc này chỉ có tôi và nó.