Lúc Tần Không vào nhà, Ngô Minh lấy dép trong tủ giày ra, nói: “Anh cứ tự nhiên ngồi xem TV trước đi nhé, tôi đi xem nồi sủi cảo đã.”
Hai nhà ở sát vách, thiết kế căn hộ đều giống nhau hết. Tần Không tuy không hay ghé qua, nhưng vẫn có cảm giác như đang ở nhà vậy. Điều khác biệt duy nhất là, nhà hàng xóm gọn gàng hơn nhà mình nhiều.
Tần Không nhìn khắp căn phòng khách sạch sẽ, lại nhìn Ngô Minh đang bận rộn trong bếp, bỗng có chút ngượng ngùng.
Người thời nay đi ở chung cư cũng không giao lưu rộng rãi như ở quê, ở đến vài chục năm rồi có khi còn không biết hàng xóm họ gì. Hắn lại có duyên gặp hàng xóm tốt bụng như vậy, tính cách điềm đạm nho nhã, biết nói chuyện, không thích gây sự. Nhà có gì ăn ngon cũng chia cho hàng xóm một phần, đến mức hắn cầm mãi cũng thấy ngượng.
Có điều mời sang ăn cùng như vậy là lần đầu tiên.
Hầy, mình bình thường lại hay bịa chuyện nhà bên có một thai phụ với rất nhiều người như vậy, quá có lỗi với người ta rồi.
Căn hộ này đâu đâu cũng gọn gàng ngăn nắp, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, người lại tốt bụng, còn biết nấu ăn rất ngon. Ai mà lấy được Ngô Minh đúng là có phúc tám đời!
Hắn lén lút lấy di động ra post một status —-
CV Tình Không: Hàng xóm đúng là người tốt nha [nước mắt], không chỉ cho tui mượn vi tính, còn mời ăn sủi cảo, cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp rồi.
Ngô Minh từ bếp đi ra, thấy Tần Không vội vã cất điện thoại vào túi, không nhịn được khẽ nhếch môi cười — Lại đang post weibo chứ gì!
Cậu làm bộ không phát hiện ra, vào buồng ngủ cầm laptop ra.
“Sủi cảo còn phải đợi một lát nữa.” Ngô Minh đặt laptop lên bàn. “Máy hơi cũ rồi, không chạy được trò chơi cấu hình cao đâu.”
“Không cần không cần, tôi không chơi game mà.” Tần Không hỏi. “Card âm thanh tốt không?”
“Cái này thì yên tâm, card âm thanh không thành vấn đề.” Ngô Minh phủi phủi một hai cái rồi mở máy, bỏ mật khẩu đi. “Máy này trước đây tôi dùng để làm việc, vừa bỏ mật khẩu đi rồi.”
“Yên tâm, tôi sẽ không lục lọi dữ liệu của cậu đâu.”
“Không sao không sao, đợt trước có mang sửa rồi, ổ cứng giờ trống không. Anh cần dùng chương trình gì phải tự cài đó.”
Tần Không nhận lấy vi tính, xem qua chương trình âm thanh một chút, microphone song song với loa, giống máy mình. Hắn thấy trong phòng bắt được sóng wifi, liền download YY về cài luôn.
Ngô Minh bưng đĩa sủi cảo vừa vớt ra, đặt lên bàn rồi vẫy tay nói: “Cứ để vi tính đó đã, ra ăn sủi cảo trước đi. Xem thử tay nghề của tôi thế nào.”
Sủi cảo mới ra lò, còn đang bốc hơi nóng hổi, vỏ mỏng, nhân nhiều, đặt lên đĩa giống hệt con búp bê có cái bụng to bự chảng, còn có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ mỏng manh thấy lớp nhân xanh lục bên trong.
Tần Không nhấc đũa lên gắp một miếng, cười nói: “Tay nghề của cậu thì tôi vẫn yên tâm mà, số dzách!”
Lại ăn thêm một miếng, “Ừ!” Giơ ngón cái lên, “Ngon!”
Ngô Minh ngượng ngùng quay đi, mặt hơi nóng lên, đỏ tới tận mang tai. Cả vành tai cứ như bị muỗi đốt, vừa ngứa vừa đỏ. Dũng khí mời Tần Không tới ăn trước đó chả biết chạy đi đâu mất rồi.
Tần Không thấy Ngô Minh đỏ mặt, liền khẽ cười mỉm một cái, vội vã nói: “Tôi không nói khoác đâu, ăn ngon lắm!”
Hàng xóm tốt bụng cái gì cũng tốt, chỉ là dễ xấu hổ quá, hầy.
Hắn đâu biết rằng, Ngô Minh không phải xấu hổ, mà là vui mừng.
Tới bảy rưỡi Tần Không mới chỉnh xong mic vào kênh, đã có ba nghìn người đợi ở đó rồi.
Hắn lặng lẽ đổ mồ hôi hột. Bình thường hát hò tâm sự nhiều lắm cũng chỉ có hai nghìn người thôi. Hôm nay người chưa tới đã đạt tới mức ba nghìn, nhất là lại có thêm mấy cậu bạn CV đang online, vốn chỉ định tùy tiện chơi một lát, nhưng xem ra không thể quá tùy tiện rồi.
“Khụ khụ, có nghe được không?” Đèn xanh biểu hiện đang nói sáng lên.
“Để mọi người chờ lâu thật có lỗi quá, máy tính của tui bị rơi, hỏng rồi.”
“Sinh nhật sao lại bi kịch như vậy chứ.”
“May mà sát vách có hàng xóm vô cùng tốt bụng, cho tui mượn vi tính, mới có cơ hội ở đây tán gẫu với mọi người.”
“Hả? Sủi cảo ngon không? Hê hê, ngon lắm đó.”
“Đừng giục nào đừng giục nào, ngày nào cũng nghe rồi, mọi người không thấy chán sao?”
“Hôm nay chơi trò mới đi.”
“Mọi người xem, hôm nay có nhiều CV tới như thế, để họ phối một đoạn kịch trực tiếp cho mọi người nghe được không?”
Đúng lúc đó chợt vang lên một tiếng cạch, CV Thanh Minh bạn tốt của Tình Không sáng đèn nói: “Ầy Tình Không này, cậu thật không tốt bụng chút nào, bọn tôi chỉ tới vây xem thôi. Người đầy thọ như cậu mới nên hi sinh chứ, ừm… Hay chơi trò bạn hỏi tôi đáp đi.”
Tất cả các fan đều biểu thị đồng ý.
“Hê — Hôm nay mọi người tới chơi tôi đúng không.” Tình Không bĩu môi, nói. “Ông đây phụng bồi! Nói đi! Chơi thế nào.”
Thanh Minh cười to: “Ha ha, ở đây đông như vậy, mọi người có gì muốn hỏi đều có thể hỏi, Tình Không phải trả lời đúng sự thật, nếu không thể trả lời thì cậu phải có bồi thường nho nhỏ cho người hỏi. Thấy thế nào?”
Đám fan lại tiếp tục đồng ý.
Tình Không hừ hừ hai tiếng, nói: “Này mọi người đều phản hết rồi phải không. Được rồi, quà bồi thường sẽ là bưu thiếp gửi kèm chữ kí là được chứ gì.”
Đám fan bên dưới vô cùng kích động.
Ngô Minh ngồi ngẩn ra trước máy tính một lát, câu hỏi? Bưu thiếp?
Lắc lắc đầu gạt suy nghĩ này qua một bên, Ngô Minh đứng lên tự rót nước, uống ừng ực hết cả cốc.
Trên YY Thanh Minh đang bận rộn khuấy động bầu không khí: “Chỉ có hai mươi phần thôi nha! Ba, hai, một!”
Vừa lệnh một tiếng, đám fan trong kênh liền điên cuồng ấn lên mic, chớp mắt đã xếp hàng tới số thứ tự mấy trăm. May mà quản lý nhanh tay nhanh mắt, đám sau số hai mươi đều bị đuổi xuống dưới.
Người đầu tiên xếp hàng là một cô gái, giọng có hơi run rẩy, chắc là do căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, hít sâu nào, rồi hỏi đi.” Tình Không dịu dàng nói.
Cô nàng hít sâu hai ba lần, rồi lên tiếng: “Tình Không sama, eh, eh… Em sống cùng thành phố với anh đó em rất thích anh có thể gặp gỡ một lần được không!”
Tình Không phụt một tiếng cười ra, đám fan trong kênh cũng 囧 hết, câu hỏi của cô này đâu phải câu hỏi nha, là trần thuật cầu khiến rõ rành rành! Vì vậy cả đám đều nhao nhao lên trong khung chát “Iem cũng muốn gặp nha” vân vân đủ loại.
“Cô gái à, anh phải nghiêm túc trả lời em là không được.” Tình Không nói. “Có điều mấy chuyện như duyên phận thực sự rất kì lạ, biết đâu anh lại ở ngay cạnh nhà em thì sao!”
Câu này khiến Ngô Minh suýt phun hết ra, cậu vội vã nhìn ra cửa một chút mới an tâm thở ra. Sát vách đúng là có một fan cuồng, có điều là “thai phụ”, không phải cô gái!
Vì vậy cô nàng số một liền oanh oanh liệt liệt bị đuổi xuống dưới.
Các câu hỏi kế tiếp có đủ mọi thể loại, còn có mấy câu dở khóc dở cười, ví dụ như nếu các bạn CV ở đây đều ngã xuống nước, anh sẽ cứu ai đầu tiên. Tình Không nói quanh co vòng vèo một lát, nhưng lại bị mọi người ép nhất định phải chọn một người, cả đám CV cũng nhao nhao lên, cuối cùng đành phải tặng bưu thiếp.
Cũng có câu hỏi rất bạo dạn, cô nàng vừa lên liền hỏi thẳng: “Cầu số đo ba vòng kê kê[1] của sama.”
Ngô Minh vừa nghe được liền đỏ bừng mặt, rồi lại giận dỗi bĩu môi, mình đỏ mặt làm cái gì vậy chứ. Con gái ngày nay đúng là không đỡ nổi.
Tình Không thoáng cái 囧, vội vã nói em gái à, tốt nhất là để anh tặng em bưu thiếp luôn đi.
[1] Kê kê: cái đó đó XD