Thai Rắn

Chương 9: Chương 9: Nữ quỷ vô cùng đáng yêu




Cô tự nhận cô chưa từng gặp nhiều quỷ lắm, có Uyển Tình lệ quỷ như vậy, còn có Uyển Thanh quỷ dịu dàng như thế, nữ quỷ mặc sườn xám hình như cũng không tệ, đương nhiên cũng có nam quỷ tối qua muốn giết cô…

Nhưng trước mặt con quỷ như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô được gặp, tuy cô ấy đã biến trở về bộ dạng khi còn sống, nhưng cô vẫn không dám nhìn cô ấy như cũ.

Nhưng cô ấy nhất quyết không tha, sống chết đều đi theo cô.

Cô giả bộ như chăm chỉ, một lát lại lau bàn, một lát lại lau nhà, một lát lại gấp quần áo… Mà nữ quỷ ở bên cạnh không ngừng chít chít oa oa, có lẽ là lâu lắm rồi không có người nói chuyện cùng!

- Cô có biết hay không, cô bé gái tự sát trên sân thượng trước nhà cô, mấy ngày hôm trước là bị tôi dọa đó. Còn có nam sinh ở tầng dưới nhà cô thổ lộ bị từ chối, cuối cùng nghĩ quẩn trong lòng cũng bị tôi đuổi đi. Còn nữa còn nữa, những cô hồn dã quỷ ở gần đây đều bị tôi đuổi đi, ha ha ha ha…

Cô nghe thấy tiếng cười của nữ quỷ mà run rẩy hết cả người, cô nghĩ ngợi trong lòng trăm lần, có thể đừng nói với cô những chuyện này được không, sau này cô tiếp tục sống trong nhà trọ này như thế nào đây, cảm thấy đâu đâu cũng có quỷ…

Nữ quỷ vui vẻ phấn chấn nói xong, đột nhiên giọng nói nhỏ xuống một chút:

- Nhưng gần đây nhiều quỷ hơn, chỉ là cô yên tâm, không dễ dàng gì tôi mới tìm được người nói chuyện cùng mình, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Trời ạ, rõ ràng chỉ có một mình cô ấy lẩm bẩm, sao lại có con quỷ dong dài như vậy.

Nữ quỷ nói cho cô biết cô ấy tên là Tiểu Hoa, vốn cũng là một nữ sinh đại học, nhưng cô ấy không nhớ rõ mình chết như thế nào rồi.

Sau khi chết con người sẽ bị quỷ sai mang đến địa phủ, đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, sau đó lại luân hồi. Mà những hồn ma ở lại dương gian chậm chạp không chịu rời đi, nhất định là có tâm nguyện chưa xong, hoặc là lệ khí quá nặng địa phủ không nhận.

Tiểu Hoa không nói với cô cô ấy có tâm nguyện gì, càng không ép cô giúp cô ấy hoàn thành chuyện gì, đương nhiên cô cũng không ngốc đến mức chủ động hỏi cô ấy.

Không dễ dàng gì mới đợi đến lúc cô ấy im lặng một lát, cuối cùng lỗ tai của cô cũng yên tĩnh rồi.

Sờ sờ cái bụng tròn trịa, không biết bắt đầu từ lúc nào, vậy mà cô có thói quen kỳ lạ này. Mà những triệu chứng mang thai ban đầu của cô cũng chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, khẩu vị trở nên thanh đạm hơn, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.

Tuy thỉnh thoảng cô còn mơ thấy một con rắn chui ra từ trong bụng mình, còn không dám tưởng tượng mấy tháng nữa, con quái vật này sẽ chui từ trong người cô ra.

- Cảm giác làm mẹ nhất định là rất tuyệt đúng không?

Tiểu Hoa thừa dịp cô không chú ý ngồi xổm bên cạnh cô, giơ tay muốn sờ sờ bụng của cô, do dự một lúc lâu lại rụt tay về, ánh mắt lại có chút chờ mong.

- Có lẽ vậy!

Nếu là kết hôn sinh con bình thường, làm mẹ đương nhiên sẽ hạnh phúc, nhưng cô mang thai lại không tính là bình thường.

- Đứa bé vô cùng khỏe mạnh, cũng thật đáng yêu!

Tiểu Hoa vẫn ngồi xổm bên cạnh cô như cũ, nhìn chằm chằm bụng cô không dời mắt, trên mặt tràn đầy tình thương của mẹ.

Chắc là bị loại không khí này cuốn hút, tâm tình cô vốn tối tăm tốt hơn một chút:

- Cô có thể nhìn thấy đứa bé sao?

Tiểu Hoa gật gật đầu:

- Nho nhỏ, đen tuyền.

Cô nhớ lại bộ dạng của con rắn lớn, lại tưởng tượng bộ dạng con rắn nho nhỏ trong bụng, quả nhiên là đen tuyền, giống hệt cha đứa bé.

- Cô yêu anh ta không?

Khi Tiểu Hoa hỏi những lời này, vẻ mặt có chút mờ mịt.

Yêu anh sao? Cô không biết nên mở miệng nói như thế nào cô không thích anh ấy, dù sao cho tới bây giờ, cô đều cảm thấy cô và con rắn lớn không cùng một thế giới, hơn nữa không có khả năng sống cùng với anh.

Quái vật trong bụng hơi động, dường như có thể cảm nhận được ý nghĩ của cô.

May mà Tiểu Hoa không mong đợi cô sẽ trả lời cô ấy, tiếp tục lẩm bẩm:

- Tôi không thể cảm nhận được loại cảm giác này rồi.

Nói xong cô ấy sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình.

Mặc kệ ở nơi nào, không có tiền đều là vấn đề lớn nhất, tuy bây giờ gió không thổi mưa không xối, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn mình chết đói! Vì thế liền ưỡn bụng ra ngoài tìm việc. Về sau nghĩ lại mình đúng là rất ngốc, ai sẽ thuê một thai phụ làm việc chứ.

Tìm một công việc rất mệt mỏi, cô đói bụng ngồi trong ghế dài ở công viên, con rắn lớn vẫn không có xuất hiện, mà ở thành phố Y cô cũng không có người có thể nhờ giúp đỡ.

Ngay lúc này cô muốn ăn malatang, miến chua cay, vịt nướng, rất nhiều đồ xiên ngon, thì ngửi thấy mùi thi thể thối rữa, đừng hỏi cô vì sao cô biết đó là mùi thi thể thối rữa, ở nông thôn thường xuyên sẽ thấy động vật chết ném ở trong sông.

Cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào, vậy mà ma xui quỷ khiến đi dọc theo rừng cây nhỏ tìm nơi tỏa ra mùi thúi, còn an ủi chính mình, ban ngày ban mặt không có quỷ đâu.

Đi khoảng một trăm mét, cô nhìn thấy một nữ sinh nằm dưới gốc cây, còn chưa đi qua đó đã có mùi tanh tưởi truyền đến.

Có thể tỏa ra mùi như vậy, không cần nghĩ cũng biết nữ sinh đó bị làm sao, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Cảnh sát bảo cô đợi ở chỗ đó không được đi, đợi bọn họ đến đây làm ghi chép, tuy là ban ngày ban mặt, nhìn nữ sinh nằm cách đó không xa, cô vô cùng sợ hãi.

May mà cảnh sát tới rất nhanh, cô nhận ra được hai cảnh sát trong đó, hai người đó là người cô gặp ở tập đoàn Đổng thị, cô lập tức nhớ đến vụ án các thiếu nữ bị cưỡng bức rồi giết hại mà bọn họ nói.

Sao cô lại xui xẻo như vậy, chuyện gì cũng đều bị cô đụng tới, cô càng ngày càng cảm thấy lời Chung Linh và Tiểu Hoa nói rất đúng, chắc là cô cách cái chết không xa rồi.

Hiện trường nhanh chóng được đường cảnh giới bao vây lại, một lát sau có rất nhiều quần chúng ăn dưa vây quanh, vậy mà cô nhìn thấy cô bé gặp ở cửa hàng tiện lợi trong đám người.

Cửa hàng tiện lợi cách nơi này rất gần, có lẽ cô bé theo cha mẹ ra ngoài đi dạo chơi đùa.

Hai cảnh sát đó mang cô đến cục cảnh sát làm ghi chép, còn bảo cô để lại phương thức liên lạc, nói là lúc nào cần sẽ liên lạc với cô, sau đó bảo cô rời đi.

Từ trong miệng bọn họ, cô mới biết được thành phố Y đã xảy ra vụ án thứ bảy thiếu nữ bị cưỡng bức rồi giết hại, hơn nữa khi phát hiện ra thi hể đều đã bị thối rữa nghiêm trọng, trước đó không có bất luận người nào báo án mất tích.

Cô cảm thấy hình như mỗi ngày cô trở về đều là thất hồn lạc phách, ngay lúc cô sắp đi đến nhà trọ, lại bị người ta nắm lấy từ phía sau, cô quay đầu lại liền nhìn thấy cô bé như búp bê sứ gặp ở cửa hàng tiện lợi.

Một tay cô bé kéo góc áo của cô, một tay giơ thẳng đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay có mấy viên kẹo, hai mắt mở to chớp chớp.

Cô giơ tay sờ đầu cô bé, nhất thời hơi lạnh từ ngón tay truyền khắp người cô, toàn thân cô cứng đờ, cảm thấy cảm xúc này quá quen thuộc rồi. Chẳng lẽ cô bé trước mặt cô cũng là quỷ sao? Nhưng lúc này là ban ngày ban mặt, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Cô cố gắng duy trì tươi cười trên mặt:

- Chị không ăn kẹo, em ăn đi, cha mẹ em đâu? Có phải lạc đường rồi không?

- Em không có cha mẹ, chị chơi với em.

Cô bé kéo góc áo của cô muốn dẫn cô đi, không ngờ tới vóc dáng cô bé không cao nhưng sức lực lại vô cùng mạnh, cô bị cô bé kéo đi về phía trước vài bước.

- Nhà em ở đâu? Chị đưa em về nhà có được không?

Cô bé quay đầu lại nhìn cô, dường như đang suy nghĩ xem nhà mình ở chỗ nào, một lúc lâu sau cô bé mới nói:

- Em biết đường về nhà mà…!

Bây giờ trẻ con đúng thật là, vừa rồi còn nói không có cha mẹ, bây giờ lại nói biết đường về nhà.

- Vậy em nhanh về nhà đi…! Cha mẹ không tìm thấy em sẽ sốt ruột đó.

- Chị ăn kẹo đi.

Cô bé lại giơ tay lên thật cao, thậm chí cô có chút không đành lòng từ chối một đứa bé, cô chậm rãi giơ tay nhận lấy kẹo.

Trong chớp mắt cô thấy hai mắt cô bé lập tức sáng lên:

- Chị mau ăn đi, chị mau ăn đi.

- Được.

Cô nhét kẹo vào trong miệng, mùi vị không khác gì kẹo hoa quả, cô nghĩ thầm, đã ăn kẹo rồi, bây giờ nên trở về nhà thôi!

Nhưng ngay sau đó, cô bé lộ ra tươi cười kỳ lạ:

- Chị, chị ăn kẹo của em thì là người của em đó!

Hả? Cô không hiểu rõ lời cô bé nói, nhìn cô bé nhảy nhót rời đi, cô nghĩ trong lòng bây giờ đứa bé đều trưởng thành sớm như vậy sao.

Thấy cô bé đã đi xa, cô mới xoay người tiếp tục đi về nhà trọ, mới đi được mấy bước bỗng nhiên trái tim quặn đau, giống như có người bóp chặt trái tim cô.

Cô ôm ngực chậm rãi ngồi xổm người xuống, đợi cảm giác đau đớn chậm rãi biến mất, rõ ràng thời tiết đã lạnh, cô lại đau đớn đến mức mồ hôi đầm đìa, khoảng một phút đồng hồ sau, cảm giác đau đớn mới chậm rãi biến mất.

Gần đây cô bị dọa vô số lần, trái tim cô bị dọa sắp xảy ra vấn đề rồi.

Khi đi vào thang máy nhà trọ, cô lại thấy người đàn ông mặc tây trang đứng trong góc như lần trước, lần này anh ta vẫn đứng ở đó, cúi thấp đầu không biết nghĩ đến chuyện gì.

Cô ấn tầng mình muốn đi nhìn con số chậm rãi tăng lên, cố gắng làm mình không suy nghĩ đến người đàn ông kỳ lạ sau lưng.

“Đinh” một tiếng, đã đến tầng nhà cô, cô vội vội vàng vàng đi ra thang máy.

Ngay khi cô thở ra một hơi, người đàn ông trong thang máy gọi cô lại:

- Đợi một lát.

Bước chân của cô dừng lại, ngay sau đó lại tự trách mình vì sao không giả bộ không nghe thấy trực tiếp rời đi. Cô không quay đầu lại, người đàn ông kia cũng không đi tới, cô cũng không nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại.

- Có phải cô có thể nhìn thấy tôi hay không?

Nghe anh ta hỏi như vậy, cô đã không cần xoắn xuýt rốt cuộc người đàn ông này là người hay quỷ, cô chậm rãi xoay người lại, anh ta đang ngẩng đầu nhìn cô.

Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, vành mắt hơi đen một chút, bộ dạng vẫn rất thanh tú, cũng không phải quá dọa người lắm, dũng khí của cô nổi lên hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Hỏi xong cô lại tự trách mình không có đầu óc, đang êm đẹp hỏi một con quỷ có sao không làm cái gì?

- Tôi không muốn hồn phi phách tán, cô có thể cứu tôi hay không?

Anh ta đùa cái gì vậy? Cô là một người bình thường sao có thể cứu một con quỷ được chứ?

- Cô không cần cảm thấy khó xử, quả thật yêu cầu của tôi hơi quá phận rồi.

Con quỷ mặc tây trang này nói vậy trái lại càng làm cô xấu hổ hơn.

- Tôi có thể giúp anh làm chuyện gì?

- Cô có thể đi tìm một người bắt quỷ tên là Chung Linh được không, bảo cô ấy bắt tôi đi? Tôi nghe hồn ma gần đây nói cô ấy rất lợi hại.

Vẻ mặt nam quỷ nhìn cô đầy chờ mong.

Lại có quỷ tự nguyện để người bắt quỷ bắt đi, rốt cuộc anh ta gặp phải chuyện đáng sợ gì vậy nhỉ? Chỉ là may mắn, vậy mà cô còn quen Chung Linh, dường như cô có thể làm được chuyện này.

-----------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 03/10/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.