Thai Rắn

Chương 44: Chương 44: Vô cùng nguy hiểm




Dọc theo đường đi các cô không gặp phải chuyện kỳ lạ nữa, Cung Dịch Thiên dẫn đường ở phía trước, cô đi theo sau anh ta. Cũng không biết đi được bao lâu, bỗng nhiên truyền đến tiếng đàn ông thở dốc…

Cô nghe âm thanh này mà mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là bên người còn có một người đàn ông xa lạ, lại càng vô cùng xấu hổ.

Hình như Cung Dịch Thiên phát hiện ra khác thường, kéo tay cô cẩn thận trốn bên ngoài một gian mộ thất, sau đó các cô nghe thấy tiếng người đàn ông nói ở bên trong:

-Dù sao đều là chết, trước khi chết ông đây cho cô khoái hoạt cô còn không muốn, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Giọng nói này là…

Cung Dịch Thiên xông vào trước một bước, thừa dịp người đàn ông bên trong còn không phòng bị chế phục anh ta. Cô đi vào liền thấy nữ sinh nằm trên mặt đất, là nữ sinh khảo cổ mặc bộ đồ đỏ luôn đi cùng cô.

Hai tay cô ta bị trói ra sau, miệng còn bị nhét thứ gì đó, đôi mắt trừng lớn nhìn về phía trước, lúc nhìn thấy vũng máu lớn dưới hạ thân cô ta, cái mũi của cô chua xót thiếu chút nữa khóc ra.

Cô cởi áo khoác của mình ra chùm lên người cô ta, lại lấy thứ nhét trong miệng của cô ta ra. Cô quay đầu lại đi đến trước mặt người đàn ông kia, tát anh ta một cái:

-Có muốn biết lát nữa anh sẽ chết như thế nào không?

Người đàn ông kia có chút luống cuống, miệng cũng nói những lời không sạch sẽ:

-Tôi không có sợ, dù sao cũng là chết một lần, hai người cũng không chạy thoát được. Tôi khuyên mọi người đó, không bằng trước khi chết hưởng thụ một chút.

Anh ta nói xong nhìn chằm chằm bụng của cô:

-Ông đây còn chưa từng ngủ với phụ nữ có thai, thế nào, người anh em, đợi anh ngủ xong rồi cho tôi nếm thử một chút nhé?

Không đợi cô ra tay, Cung Dịch Thiên đã đánh anh ta một cái, người đàn ông kia nôn ra máu loãng cùng với mấy cái răng, đau đớn ‘gào khóc’ kêu lên.

-Đúng là chết đến nơi còn không biết hối cải.

Cung Dịch Thiên hỏi cô xử lý như thế nào, thực ra cô rất muốn giết chết anh ta ngay bây giờ, nhưng một chút lý trí còn sót lại nói cho cô biết, giết anh ta cô và Cung Dịch Thiên sẽ thành tội phạm giết người mất.

-Mang theo anh ta trước.

Sau khi khép mắt nữ sinh lại, các cô mới rời khỏi gian một thất này, nếu có thể gặp được bọn họ, nói lên những người khác cũng ở gần đây, cô tính số người còn ở trong lòng, ngoại trừ cô và Cung Dịch Thiên, còn có người đàn ông không bằng cầm thú này. Người khác chắc còn Hồ Ninh Hàng và một nữ sinh khác.

Đương nhiên Chung Linh, Trương Doãn Hiên và Trạch Thiên, cô tin tưởng trong đám người này, bọn họ có năng lực sinh tồn rất mạnh, lo lắng hơn một chút, bây giờ chỉ hi vọng Hồ Ninh Hàng và nữ sinh kia đều ở cùng với bọn họ.

Ngay lúc cô và Cung Dịch Thiên vừa đi vào một gian mộ thất khác, bỗng nhiên người đàn ông sau lưng các cô kêu thảm thiết một tiếng, cô quay đầu liền thấy Tôn Tiểu Thiến bóp chặt cổ anh ta, không đợi cô ngăn cản, người đàn ông liền trợn mắt ngã trên đất.

-Vì sao cô phải giết anh ta?

Tuy anh ta đáng chết, nhưng có thể giao cho cảnh sát xử lý, mà không phải chết ở trong mộ thất này.

Tôn Tiểu Thiến nhìn người đàn ông không còn dấu hiệu sống trên mặt đất với vẻ khinh thường:

-Chẳng lẽ người như vậy không đáng chết sao? Trên tay tôi đã dính rất nhiều máu tươi, thêm một người cũng không sao. Cô yên tâm, anh ta chết ở đây cho dù có người phát hiện ra cũng sẽ không hoài nghi đến hai người…

Đây căn bản không phải là vấn đề hoài nghi hay không, nhưng mà nghĩ lại, thực ra cô cũng hi vọng anh ta chết, hà tất phải xoắn xuýt anh ta chết ở trong tay ai? Lúc này nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng cô lại cảm thấy sảng khoái.

-Không phải cô ở cạnh Chung Linh sao? Sao lại ở đây?

Chẳng lẽ đám Chung Linh đã xảy ra chuyện?

-Tất cả cột đá đều sập, khi Chung Linh rời đi đã làm mất cái hộp, nhưng tôi có thể mang hai người đi tìm cô ấy.

Tôn Tiểu Thiến nói xong đi phía trước dẫn đường.

Cô nhỏ giọng nói câu:

-Cảm ơn.

Cô ta không cho là đúng:

-Cảm ơn chuyện gì? tôi còn trông cậy vào mọi người nhanh tìm ngọc Bỉ Ngạn đó, tránh cho cô lãng phí thời gian đi tìm những người khác, hơn nữa tôi có thể cảm nhận được ngọc Bỉ Ngạn ở ngay gần đây, chúng ta phải nhanh lên.

Lúc tìm được Chung Linh, mấy người đều đã ở cùng nhau, không biết bọn họ đang nhìn cái gì, các cô xuất hiện cũng không phát hiện ra. Cô qua đó nhìn quan tài trước mặt bọn họ, đã bị mở ra rồi.

-Chung Linh.

Nghe thấy giọng của cô, Chung Linh hoảng sợ, sau đó vui vẻ đi đến trước mặt cô:

-Cô không sao là tốt rồi, chúng tôi tìm được quan tài Quý Phi kia rồi.

Cô ấy nói xong dẫn cô đi đến bên cạnh quan tài.

Nhưng cô nhìn chằm chằm bên trong quan tài rất lâu, không có nhìn thấy bất luận thứ gì:

-Thi thể đâu?

Trạch Thiên lắc lắc huyết ngọc trong tay:

- Tôi lấy cái này trong miệng bà ta, thi thể liền biến mất.

Nói xong đưa huyết ngọc cho cô, cô lại nhận một miếng khác trong tay Chung Linh.

Hợp hai miếng huyết ngọc lại với nhau, xung quanh tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, đợi ánh sáng biến mất, quỷ hồn của Tôn Tiểu Thiến cũng chậm rãi trở nên trong suốt:

-Cảm ơn mọi người giúp nhà họ Tôn giải trừ Huyết Chú, tôi không có những thứ khác có thể cho mọi người, hai miếng ngọc Bỉ Ngạn này vốn là một miếng, bây giờ đưa cho mọi người làm thù lao đi!

Nói xong quỷ hồn của Tôn Tiểu Thiến biến mất, sau khi cô ta biến mất, quan tài chấn động vài cái, vậy mà phía dưới quan tài còn có một không gian rất lớn.

Nhưng không có bậc thang hay là cây thang, bên trong là một vùng đen tuyền, không nhìn thấy cái gì.

Trương Doãn Hiên ném gậy huỳnh quang xuống, các cô đều tò mò nhìn vào bên trong, nhờ ánh sáng mỏng manh hình như cô thấy một tảng đá khổng lồ.

Tảng đá kia vô cùng quen mắt, cô cố gắng nghĩ lại xem mình từng thấy ở nơi nào rồi. Đúng rồi, trong mộ Linh Mộc, tảng đá kia đưa cô đến mộ Linh Mộc, sao nó có thể xuất hiện ở nơi đây?

Trước một giây ngay khi gậy huỳnh quang tắt, hình như cô thấy trước tảng đá là một người phụ nữ mặc váy trắng bó sát còn có… Liễu Huyền Dạ?

Nhất định là cô hoa mắt, Liễu Huyền Dạ nói anh về nhà, sao có thể xuất hiện ở đây, sao có thể ở cạnh một người phụ nữ chứ?

Trương Doãn Hiên lại ném một gậy huỳnh quang vào, một màn càng thêm quỷ dị xuất hiện, tảng đá lớn kia biến mất rồi. Cô chớp mắt nhiều lần, quả thật biến mất rồi.

-Nơi này không thích hợp, chúng ta nhanh rời đi.

Chung Linh nói xong kéo cô đi ra ngoài.

May mà bọn họ tìm được cửa ra công nhân xây mộ để lại ở phía trước, sau khi các cô rời khỏi lăng Quý Phi, sương mù trong rừng tản đi, trời còn sáng, không biết các cô đã đi vào bao lâu.

Quay lại thị trấn Thương Hải, A Lạc vẫn đợi ở cửa giáo đường, cô ta muốn đi cùng các cô, nhưng có rất nhiều người cần chăm sóc ở thị trấn Thương Hải, cô ta nhất định phải ở lại.

Lúc các cô đi có tổng cộng mười lăm người, bây giờ chỉ còn lại bảy người, A Lạc cũng không hỏi gì, bảo các cô ăn no trước, rồi nghỉ ngơi thật tốt.

Vào buổi tối cô gặp Lục U Minh đã lâu không thấy, anh ta nói trong khoảng thời gian này thị trấn Thương Hải có quá nhiều người chết, quỷ sai địa phương bận rộn không chịu nổi, nói với lãnh đạo sai người qua đây giúp đỡ, vì thế anh ta đau khổ đi công tác, còn bận rộn đến mức mệt chết đi được.

Cô hỏi anh ta nếu mệt như vậy, sao còn thời gian đến thăm cô?

Anh ta không đứng đắn giống như trước kia, nói là nhớ cô rồi.

Đương nhiên cô biết không phải thật sự nhớ cô, cô cảm thấy anh ta có mục đích gì đó, sau đó cô ngủ lúc nào cũng không biết, sau khi tỉnh lại thì không thấy huyết ngọc đâu nữa.

-Chắc chắn là Lục U Minh lấy đi, tôi biết ngay mà, sao anh ta có thể tốt bụng tới thăm tôi được.

Cô tức giận đến mức đi tới đi lui:

-Cô nói xem anh ta là một quỷ sai thì cần thứ đó làm gì?

Chung Linh bảo cô tỉnh táo lại trước, nhưng cô căn bản không có cách nào bình tĩnh, không nói trước đây miếng huyết ngọc có thể khống chế thần thức của con người, còn có thể điều khiển quỷ hồn. Đây là một vụ làm ăn đó! Các cô vất vả như vậy mới lấy được, thiếu chút nữa chết ở trong mộ, kết quả bị người quen trộm mất.

-Sau khi quay về cô hỏi Huyền Dạ đại nhân một chút, Huyền Dạ đại nhân và Lục U Minh là người quen cũ, sẽ biết chút gì đó.

Nói đến Liễu Huyền Dạ, cô lại càng buồn bực, tuy cô nói một lần lại một lần rằng mình chắc chắn hoa mắt, nhất định không phải Liễu Huyền Dạ, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

-Chị, mọi người nhanh đến đây, anh Trạch Thiên gọi mọi người qua đó.

A Lạc thở hổn hển chạy tới.

Các cô đi theo cô ta đến phòng ngủ của dì Tôn, Trạch Thiên, Trương Doãn Hiên và Cung Dịch Thiên đều ở đây, không biết đang cầm thứ gì trong tay nghiên cứu.

Thấy cô và Chung Linh đi đến, vẻ mặt Trạch Thiên thần bí:

-Các cô đoán xem các cô tìm được thứ gì?

-Thứ gì?

Cô nhìn cái hộp trong tay anh ta, bên trong là mấy con côn trùng có hình thù kỳ lạ:

-Đây là gì vậy?

-Cổ trùng sao?

Chung Linh cầm lấy cái hộp:

-Dì Tôn còn biết cổ thuật sao? Chẳng lẽ những tang thi này… Là dùng những cổ trùng này điều khiển?

Trạch Thiên lắc đầu:

-Tuy đuổi thi phải dùng một số vu thuật ở Tương Tây, nhưng theo tôi được biết, chỉ dựa vào cổ trùng không thể điều khiển được nhiều thi thể như vậy, ít nhất còn cần một số bí thuật khác phụ trợ.

-Những cổ trùng này…

Chung Linh nhìn Trương Doãn Hiên không nói gì từ nãy giờ, lại tiếp tục nói với Trạch Thiên:

-Anh có thể nhìn ra được loại cổ kia không?

Trạch Thiên lắc đầu:

-Tuy tôi được coi là nửa người nhà Linh Mộc, nhưng tôi thật sự không hiểu loại cổ thuật này, chỉ biết một chút da lông mà thôi. Những thứ này là cổ gì… tôi cũng không biết.

Cái gì? Trạch Thiên có quan hệ với Linh Mộc sao?

Cô nhìn Chung Linh, phát hiện cô ấy cũng đang nhìn cô, sau đó giải thích với cô:

-Thế gia bắt quỷ có ba gia tộc lớn, ngoại trừ nhà họ Chung, nhà họ Trương, còn có nhà Linh Mộc ở Tương Tây, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, như đạo trưởng Trương cô biết đó, rất nhiều chi nhánh đã thoát khỏi dòng chính.

-Cho nên tôi xem như là người nhà Linh Mộc, cũng không tính là người nhà Linh Mộc. Mọi người ngàn vạn lần đừng nhập tôi vào nhà bọn họ làm một, cho dù là hàng thuật hay là cổ thuật, đều là những thứ hại người hại mình. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhà của chúng tôi sớm không có quan hệ với bọn họ rồi.

Hình như Trạch Thiên rất chán ghét người nhà Linh Mộc, vội vàng thanh minh quan hệ với bọn họ.

Nãy giờ Trương Doãn Hiên không nói chuyện cuối cùng cũng mở miệng:

-Cổ trùng ở đây có liên quan tới nhà Linh Mộc hay không tôi không biết, nhưng chúng ta có thể điều tra tiếp theo nhánh này, hơn nữa theo đạo lý lăng Quý Phi kia phải có huyết thi mới đúng, nhưng chúng ta lại không gặp được, tôi hoài nghi có người xử lý trước chúng ta một bước rồi.

-Lúc trước tôi đã nói với cậu rõ ràng rồi, nhà Linh Mộc không dễ đối phó vậy đâu.

-Còn có một chuyện nữa, mấy ngày nay bận rộn chuyện ở thị trấn Thương Hải, quên nói cho mọi người. Chuyện mẹ con Tiểu Cẩm biến thành lệ quỷ, tôi tra ra được một chút…

-Là ai biến hai người họ thành lệ quỷ?

Cô rất muốn biết chân tướng chuyện này, nếu các cô không xuất hiện đúng lúc, nói không chừng không chỉ chết một tòa dân cư.

-Hẳn là có liên quan đến Trương Mạn Thù.

-Trương Mạn Thù là ai?

Nhìn vẻ mặt của ba người, hình như đều quen Trương Mạn Thù này, lần này vẫn là Chung Linh giải thích với cô:

-Cô ta cũng là người nhà họ Trương, còn là con gái của đạo trưởng Trương.

-----------------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 23/11/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.