Thái Sơ

Chương 197: Chương 197: Hành khí có giá nghĩa vô giá (2)




Bồ Hán Trung nói như vậy, Tần Hạo Hiên hiểu rằng sư huynh nói để cho mình dễ chịu hơn một chút, hốc mắt hơi chút ươn ướt, nhưng nam nhi chảy máu không đổ lệ, nước mắt của hắn đảo quanh trong hốc mắt đã lâu, vẫn cố nén không cho rơi xuống:

- Sư huynh, Hành Khí tán này sư huynh đã cự tuyệt hai lần rồi, lần này dù thế nào cũng không thể cự tuyệt.

Tần Hạo Hiên nhanh chóng nắm một Hành Khí tán từ trong lòng, cũng không biết có bao nhiêu, một phen lấp trong tay Bồ Hán Trung. Bồ Hán Trung không kịp đề phòng, không nghĩ tới Tần Hạo Hiên chơi chiêu thức ấy, nhưng vẫn tỏ vẻ kiên quyết không nhận, để những Hành Khí tán này ở trên bàn, nói:

- Ta không cần.

- Sư huynh, trước kia ngươi không thu tán của đệ, nói là suy tính cho đệ tu luyện, đệ cũng không nói gì thêm. Hiện tại đệ luyện ra Hành Khí tán đã đủ cho hai người là đệ và Từ Vũ dùng, thậm chí còn có thể bán đi một ít đổi lấy linh thạch. Sư đệ không còn thiếu loại hành khí tản này. Còn sư huynh vì đệ và Tiểu Kim, ước chiến cùng Nghiêm Đông, thế nhưng tình trạng cơ thể trước mắt của sư huynh tương đối kém, hơn nữa thực lực phải hơn hai diệp so với Nghiêm Đông, vì thế nhất định huynh phải nuốt hết mấy bao Hành Khí tán này, tranh thủ trong vòng mười ngày này đột phá cảnh giới, rút ngắn chênh lệch cùng Nghiêm Đông.

Mặc dù Bồ Hán Trung cảm động trong lòng, nhưng vẫn lắc đầu như cũ, hắn nói:

- Ta là nhập đạo sư huynh của đệ, ta giúp đệ chống đỡ chuyện này là thiên kinh địa nghĩa, về phần Hành Khí tán mặc dù đệ kiên quyết cố ý để ở chỗ của ta, ta cũng không phục dùng. Ta là ngươi thổ mai nửa bán tiệt, nuốt Hành Khí tán cũng vô ích, Hành Khí tán trân quý như vậy, sư đệ nên giữ lại đột phá cảnh giới đi, sau khi đệ trường diệp cần phải bảy bảy bốn mươi chín phiến tiên diệp mới là Tiên Thụ cảnh, gánh nặng đường xa.

Dứt lời, Bồ Hán Trung thầm thở dài một tiếng. Nếu không phải trước đây bị thương quá nặng, cho nên bây giờ còn chậm đến đây, các cơ năng thân thể đã bắt đầu cạn kiệt và biến chất, thọ nguyên lại nhanh đến đầu, không còn sống lâu nữa, hắn cũng sẽ y theo Tần Hạo Hiên, nuốt mấy bao Hành Khí tán nhanh chóng tăng cao tu vi, chỉ là hiện tại hắn biết rằng, với tình trạng trước mắt của mình, nuốt Hành Khí tán chẳng khác nào là lãng phí.

Chuyện Bồ Hán Trung bị thương, trừ sư tôn hắn và số ít người biết, những người khác đều không biết gì cả.

Lúc bình thường nhìn Bồ Hán Trung ho khan, chỉ cảm thấy hắn là quỷ bị lao, với tuổi của hắn tuy không coi là nhỏ, nhưng cũng là thời kỳ vàng son của tu tiên, nhưng trước mắt Bồ Hán Trung lại sắp hết thọ nguyên tựa như lão đầu.

- Sư huynh, bất kể tương lai ra sao, huynh cũng nên nuốt hết Hành Khí tán cho đệ.

Tần Hạo Hiên nhìn Bồ Hán Trung, không biết nên nói gì cho phải, đi tới giáo, lúc ban đầu ngoại trừ Từ Vũ ra, nhìn một đám theo đuổi trường sinh lại lạnh lùng mà thế lợi, ai ai cũng đều vì tư lợi mà có thể hy sinh hết thảy những cái khác; nhưng nhập đạo sư huynh của mình lại hoàn toàn không phải là như vậy... Hắn một mực yên lặng dùng các cách quan tâm tới mình.

Nhà, sau khi xa nhà, Tần Hạo Hiên tìm được cảm giác người thân từ Bồ Hán Trung.

Bồ Hán Trung nhìn Tần Hạo Hiên cố chấp mà cặp mắt thở dài, tiếp nhận Hành Khí tán, âm thầm quyết định se không nuốt Hành Khí tán này, ta nuốt nó chỉ có lãng phí. Hơn nữa, cho tới bây giờ đều là nhập đạo sư huynh phụ trách chi phí nuốt mặc của sư đệ, tại sao ta lại khiến cho sư đệ chăm lo cho ta a...

- Tần sư đệ, nhất định đệ phải tu luyện cho tốt, nhớ kỹ chỉ có đề thăng cảnh giới mới có thể tăng trưởng thọ nguyên, đối với Tu Tiên giả chúng ta, thọ nguyên là hết thảy cnuốt bản.

Đến lứa tuổi của Bồ Hán Trung, dường như trở nên có chút lao đao. Mỗi đêm khi Bồ Hán Trung cáo biệt Tần Hạo Hiên đều sẽ nói câu nói này, nhưng thời gian gần đây hắn càng nói thường xuyên hơn, thái độ lúc nói càng thêm u buồn hơn.

- Sư huynh yên tâm, nhất định đệ sẽ tu luyện nghiêm túc.

Tần Hạo Hiên đưa Bồ Hán Trung ra phòng, ngược lại dặn dò Bồ Hán Trung:

- Nhưng đệ cũng phải dặn dò sư huynh, xin sư huynh nhất định phải nuốt Hành Khí tán, đệ biết sư huynh chắc chắn sẽ không nhận thua trên lôi đài, như vậy chỉ có tận lực rút ngắn thực lực trong mười ngày này.

Tần Hạo Hiên biết được hiện nay tình trạng cơ thể của Bồ Hán Trung rất kém, tuy không biết thân thể hắn rốt cuộc là thế nào, mà Bồ Hán Trung cũng không chịu nói với mình, nhưng Tần Hạo Hiên biết rằng sư huyh không thể bị thương nữa.

Bồ Hán Trung đi rồi, Tần Hạo Hiên vốn định ngồi tu luyện một hồi, lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa. Hắn mở cửa nhìn, bất ngờ phát hiện Cổ Vân Tử đang đứng bên ngoài.

- Đệ tử Tần Hạo Hiên tham kiến Cổ đường chủ.

Tần Hạo Hiên không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, mời Cổ Vân Tử vào trong phòng, khẽ mỉm cười nói:

- Cổ đường chủ có thời gian không tới tìm đệ tử, đan dược ngài cho, đệ tử dùng theo phân phó của ngài, hai ngày một viên, mấy ngày hôm trước vừa mới nuốt xong.

Ánh mắt Cổ Vân Tử lập lòe vài cái, ngồi xuống cẩn thận quan sát Tần Hạo Hiên, nhìn sắc mặt của hắn đỏ hồng bình thường, hơi thở dồi dào bình thường, bắp thịt toàn thân căng phình, thần tình độc nhất vô nhị như người bình thường, không hề có chút đờ đẫn nào, trong lòng không khỏi hoài nghi, hắn thật sự nuốt hết tất cả đan rồi sao? Nhưng nhìn thần tình của Tần Hạo Hiên không giống như nói dối, dù sao tông môn trưởng bối tặng cho đan dược, may mắn trời cho này có người nào không muốn?

Vì sao Tần Hạo Hiên vẫn không biến thành thi binh chứ? Cổ Vân Tử nghi ngờ trong lòng.

Luyện thi này Cổ Vân Tử tình cờ có được, từ khi luyện qua thi binh cũng là lần đầu tiên hắn dùng Tần Hạo Hiên làm thí nghiệm, thấy nuốt hết ba tháng Hủ Thực đan, luyện luyện thi ba tháng Tần Hạo Hiên còn không có dị biến, Cổ Vân Tử vô cùng kinh ngạc thầm lẩm bẩm “Thiên Thi tông hoành hành nhất thời, công pháp của bọn hắn và đan dược là tuyệt đối không có vấn đề, vì sao Tần Hạo Hiên vẫn không biến thành thi binh? Chẳng lẽ là phương pháp của ta xảy ra vấn đề?

Cổ Vân Tử lại lấy ra một lọ Hủ Thực đan từ trong ngực đưa cho Tần Hạo Hiên, Tần Hạo Hiên nhận lấy Hủ Thực đan nuốt hết một viên không chút khách khí, sau đó ngồi xếp bằng. Nếu Hủ Thực đan không gây thương hại đến thân thể của mình, lại dưỡng liệu thần thức mình, còn làm cho thân thể mình rắn chắc, một công nhiều việc cớ sao mà không làm chứ?

Nuốt Hủ Thực đan xong, Tần Hạo Hiên vận một công trong chốc lát như bình thường, sau khi Hủ Thực đan hoàn toàn hấp thu mới mở mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.