- Đây là Huyết Tế trận. Không xong rồi. Hắn chuẩn bị rút lấy sinh mạng Tinh Nguyên của chúng ta nhằm đánh nổ mở cấm pháp.
Tên Tu Tiên giả này vừa dứt lời, trong hai mươi bốn người bọn họ thì có một người chịu không được lượng linh lực to lớn rót vào như vậy, thân thể bị linh lực cuồng bạo bành trướng liền nổ tung, lập tức máu thịt bay tán loạn, bay vào trên người Vũ Nghĩa, đầu cổ mặt mũi của hắn khắp nơi đều dính dầy vết máu.
- Ha ha, lại có người nhận trận pháp này. Thật không tệ. Đáng tiếc... đã muộn rồi. Huyết Tế trận đã bắt đầu.
Vũ Nghĩa liếm môi một cái, mùi vị máu tươi khiến cho hắn rất thú vị. Hắn đưa tay phải ra khẽ quơ một cái, một đạo hào quang màu đỏ từ khi trên người đệ tử đã chết được đề luyện xuất. Đây là bản mệnh Tinh Nguyên chưa tán đi của đệ tử.
Đoàn bản mệnh Tinh Nguyên này bị Vũ Nghĩa đầu nhập vào trong Huyết Tế trận. Rất nhanh, liên tiếp lại có Tu Tiên giả chịu không được linh lực xung kích kịch liệt như vậy, đua nhau nổ tan xác bỏ mình. Bản mệnh Tinh Nguyên của bọn họ cũng không ngoại lệ bị Vũ Nghĩa lấy ra, đầu nhập vào trong Huyết Tế trận.
Không bao lâu, Vũ Nghĩa đứng trong mắt trận, cả người đều là mảnh vụn máu thịt, nhưng hắn mười phần vui vẻ liếm môi, vẻ mặt hưng phấn kích động, nhìn thạch nhũ linh dịch bên trong cấm pháp quang mạc, trong mắt tràn đầy tham lam.
Nguyên nhân bởi vì linh lực tiêu hao quá nhiều, chẳng những Tần Hạo Hiên không bị linh lực căng vỡ, ngược lại còn chưa hấp thụ đầy. Nhưng Diệp Nhất Minh thì khác rồi. Lúc này linh lực trong đan điền khí hải của hắn đã hấp thụ tràn đầy, linh lực đẩy lên khiến trán hắn nổi gân xanh lên, mặt căng trướng như muốn tích xuất máu tươi ra, con mắt nhô ra, đây là dấu hiện muốn nổ tan xác.
Tần Hạo Hiên hốt hoảng, nhưng thời khắc này hắn cũng giống như những người khác, hoàn toàn không thể động đậy. Vì thế hắn vội vàng ngưng tụ thần thức, sau khi vò thần thức thành một đoàn kim bổng thì ngang nhiên bắn tới Vũ Nghĩa ở tại vị trí mắt trận.
Bấy giờ một màn quỷ dị phát sinh, thần thức của Tần Hạo Hiên công tới Vũ nghĩa giống như đánh vào hư ảnh, thần thức trực tiếp xuyên qua cơ thể nhưng không làm Vũ Nghĩa bị thương.
Đây là tình huống gì? Tần Hạo Hiên ngây ngẩn cả người. Hắn hoàn toàn không cách nào lý giải được cảnh tượng xuất hiện trước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thần thức công kích thất thủ. Hắn kinh ngạc trong giây lát, sao đó nhanh chóng nhớ lại mình đã từng đọc qua rất nhiều thư tịch về thần thức, tìm kiếm đáp án.
- Chẳng lẽ trong đầu của hắn không có thần thức. Nói đúng ra hắn bị người khác dùng Di Hồn thuật khống chế. Hiện tại hắn chỉ là một khôi lỗi, linh hồn của hắn bị người khác điều khiển.
Trong khi Tần Hạo Hiên đang suy nghĩ, Vũ Nghĩa đứng ở mắt trận liếm môi một cái, lần lượt chiết xuất bản mệnh Tinh Nguyên của Thái Sơ giáo đệ tử nổ tan xác tử vong gần đó rồi đầu nhập vào trong Huyết Tế trận. Lúc này 24 đệ tử bày trận chỉ còn lại hai người Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh còn sống.
Ánh mắt dữ tợn của Vũ Nghĩa rơi vào bản mệnh Tinh Nguyên mạnh mẽ trong Huyết Tế trận, hài lòng lầm bầm:
- Những đệ tử này tu vi không tệ, xem ra nhất định có thể phá được cấm pháp này. Không thể chậm trễ thời gian thêm nữa.
Vũ Nghĩa không tiếp tục chờ Tần Hạo Hiên và Diệp Nhất Minh nổ tan xác, hắn gấp gáp khống chế số bản mệnh Tinh Nguyên trong Huyết Tế trận, mười ngón hắn tung bay như hồ điệp, cả người xuyên thấu qua một cổ khí tức âm tà quỷ mị, lập tức cuồng phong gào thét bốn phía, cát bay đá chạy, cát vàng bụi đất trên mặt đất bị từng đạo toàn phong cuốn lại, cuồng vũ gào thét bên cạnh Vũ Nghĩa. Mỗi lần mười ngón tay của hắn tung bay, cát bụi bên cạnh bay múa càng cuồng bạo hơn mấy phần.
Ngay cả tu vi của Tần Hạo Hiên khi bị cát vàng tàn phá này đánh vào mặt cũng cảm giác đau đớn mơ hồ.
Lúc này vạt áo của Vũ Nghĩa bay bay, cây trâm buộc tóc rơi mất chẳng biết từ lúc nào. Mái tóc dài của hắn tung bay theo gió, từng đạo linh lực màu đỏ ngòm quấn quanh trên người hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám giống như yêu ma tà mị khát máu, trông thật kinh tâm động phách.
Từng đoàn từng đoàn bản mệnh Tinh Nguyên nổ tung trong Huyết Tế trận, mỗi một đoàn bản mệnh Tinh Nguyên nổ tung, Huyết Tế trận này tán phát huyết hồng quang mang càng đỏ hơn mấy phần. Theo 22 đoàn bản mệnh Tinh Nguyên hoàn toàn nổ tung, màu sắc của Huyết Tế trận đỏ thẫm hơn rất nhiều so với huyết nhục mới của nhân thể, đập vào mắt thật kinh tâm, làm người sợ hãi không dứt.
Vũ Nghĩa xòe ra mười ngón tay, đột nhiên nắm chặt lại. Chỉ thấy đoàn trận pháp quang mang đỏ như máu dần dần rút nhỏ, dưới ý thức của Vũ Nghĩa, nó từ từ ngưng tụ thành một thanh kiếm. Kiếm nhận này xuyên thấu qua kiếm ý dày đặc, phảng phất như một thanh thần binh lợi khí vừa xuất ra khỏi vỏ.
- Mở!
Vũ Nghĩa quát một tiếng, vươn ra song chưởng, linh lực cả người dương lên kịch liệt, thanh kiếm đỏ tươi với khí thế không thể đỡ đột nhiên đâm tới đoàn cấm pháp kia.
Tầng cấm pháp quang mạc màu đỏ chợt lóe lên, vỡ vụn ầm ầm dưới công kích của thanh kiếm màu máu.
Cấm pháp phá vỡ, trận pháp tán đi, hết thảy đều khôi phục như hình dáng cũ, nhẹ nhàng và ung dung. Thân thể 22 đệ tử Thái Sơ giáo nổ thành những mảnh vụn máu thịt, bị bão cát cuốn trôi vùi lấp. Trừ ba người Tần Hạo Hiên, Diệp Nhất Minh và Vũ Nghĩa bị dính huyết tương toàn thân ra, nhìn lại hiện trường không có một chút máu tanh nào.
Sau khi trận pháp tán đi, Diệp Nhất Minh té ngã mạnh trên đất. Vừa rồi chỉ cần chậm một chút nữa, thân thể hắn cũng sẽ bị lượng lớn linh lực bành trướng nổ tung. Cho dù như thế, linh lực trong cơ thể hắn đã vượt ra khỏi lượng chịu đựng cao nhất, khí hải đan điền mơ hồ có khuynh hướng nứt ra. Hắn ngồi xếp bằng dưới đất nhanh chóng vận khí, gương mặt trướng thành đỏ như máu lúc này mới dần dần phai màu, gân xanh trên trán chậm rãi bình phục.
Vừa rồi cả người Vũ Nghĩa tản ra khí tức tà mị quỷ dị giờ này đang nằm dưới đất, hắn huyết tương toàn thân đang ôm đầu, ánh mắt khi thì mê man khi thì thanh tỉnh.
- Xích Luyện sư thúc, sao thúc có thể dùng Di Hồn thuật để khống chế con, lại dùng Huyết Tế trận giết hại đồng môn.
Ôm đầu nằm dưới đất, Vũ Nghĩa đau đến lăn lộn dường như lầm bầm, lại tựa hồ như đang nói với người nào đó, sắc mặt dữ tợn lại thay đổi trở về dáng vẻ bình thường lúc trước. Hắn nhìn đệ tử đồng môn xương nát thịt tan phơi đầy trên mặt đất, lời lẽ bi thống:
- Chẳng lẽ thúc không cảm thấy làm như vậy nghiệp chướng sẽ nặng nề sao?
Vũ Nghĩa nói xong câu nói đó, thần tình của hắn vốn đang bình thường bỗng trở nên dữ tợn, dường như trong nháy mắt lập tức bị tà ma phụ thể, âm hiểm lên tiếng:
- Nghiệp chướng nặng nề? Có cái gì mà có thể sâu nặng chứ, chỉ cần ta có được những thạch nhũ linh dịch này, ta có thể thu được thọ nguyên. Ta có hy vọng đột phá đến Tiên Thụ nhất luân cảnh.
Vũ Nghĩa lại khôi phục sắc mặt bình thường, hắn nói:
- Thúc đã là Tiên Thụ cảnh cường giả, hà cớ gì phải dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn này nhằm thỏa mãn ham muốn cá nhân.
- Ha ha ha ha... Ngươi biết cái gì. Tiên Thụ tính là gì? Ta nhất định muốn đi vào Tiên luân, Tiên anh Đạo quả. Cử hà phi thăng thành tiên.
Sắc mặt của Vũ Nghĩa lại dữ tợn, trong mắt lóe hung quang.
Lời của hắn khiến cho Tần Hạo Hiên cả kinh, trước đó hắn còn tưởng rằng khống chế Vũ Nghĩa chính là tu ma tu sĩ, nhưng không ngờ người này lại là bản môn trưởng lão của Thái Sơ giáo. Tuy không phải là trưởng lão của Trường Lão viện, nhưng cũng có thực lực Tiên Thụ cảnh, rất có địa vị trong tông môn. Diệp Nhất Minh đang tĩnh tọa nhưng cũng lắng nghe động thái ở xung quanh, đầu chân mày của hắn chợt nhướn lên.
Trong mắt của Vũ Nghĩa vừa thoát khỏi một trận mê ly, liền lớn tiếng gầm thét:
- Ly khai khỏi cơ thể của ta, Xích Luyện ác ma, ngươi ly khai khỏi cơ thể của ta.
- Ly khai khỏi cơ thể của ngươi ư? Ta thật vất vả dùng Di Hồn thuật để khống chế ngươi, vẫn chưa có được thứ mà ta muốn, ta sẽ thả ngươi sao?