Các tiểu đệ của Lý Tĩnh thì không nhã nhặn như Tần Hạo Hiên, bọn họ liên tục phụ họa và ủng hộ, như là “Lão đại anh minh, tâm cảnh của lão đại rộng lớn như vậy quả thật là phúc của bọn ta.” Những lời nịnh bợ vang lên không dứt.
Nhìn Tần Hạo Hiên vẫn trầm mặc không nói, Lý Tĩnh nghe vài câu tâng bốc, cười dạt dào, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm Từ sư muội, ta muốn đem một chút kinh nghiệm khi Trát Căn nói cho Từ sư muội, giúp nàng cũng sớm ngày Trát Căn!
Nếu Lý Tĩnh chủ động đưa ra đề nghị, Tần Hạo Hiên đương nhiên không thể thay Từ Vũ từ chối, hắn đã muốn biểu thị ý tốt, hơn nữa chuyện này đối với Từ Vũ có lợi không có hại, nên cũng theo hắn mà đi.
Lúc bọn họ mới vừa đi đến gần khu túc xá của nữ đệ tử, lại cảm giác được một hồi sóng linh lực quen thuộc từ bên trong gian phòng Từ Vũ truyền ra, rõ ràng là Từ Vũ cũng vừa Trát Căn thành công!
Cảm giác được trận sóng linh lực này, Lý Tĩnh vốn đang muốn truyền kinh nghiệm Trát Căn, sắc mặt đại biến, thầm thở dài tự nhủ, mình còn chưa kịp lấy lòng, Từ Vũ sao đã Trát Căn thành công mất rồi! Trong lòng thương tiếc khôn nguôi, lại bỏ lỡ một cơ hội tốt để lôi kéo Từ Vũ.
Nhưng lúc Từ Vũ ra khỏi cửa phòng, Lý Tĩnh vẫn đổi vẻ mặt thành nụ cười thân thiện, chắp tay chúc mừng:
- Chúc mừng Từ sư muội cũng Trát Căn thành công!
Từ Vũ nhếch miệng mỉm cười, nói tiếng cám ơn, còn như thủ hạ Lý Tĩnh nịnh bợ, hết thảy đều làm như không thấy, đi thẳng tới bên người Tần Hạo Hiên, nói:
- Hạo Hiên ca ca, chúng ta đi ăn điểm tâm, sau đó đi học thôi?
- Cùng đi nào!
Lý Tĩnh cười ha ha một tiếng, chen lời, nỗ lực làm ra vẻ như rất thân thiết với hai người bọn họ, cũng không quan tâm Tần Hạo Hiên và Từ Vũ có đồng ý hay không, liền cùng bọn họ đi song song đến phòng ăn.
Phòng ăn ở phía sau khu túc xá của nam đệ tử, khi bọn hắn đi đến phòng ăn, đi qua chỗ Trương Cuồng ở, nghe bên kia lại truyền tới một tràng kinh hô.
- Trương Dương... Trương Dương cũng Trát Căn thành công!
- Trời ạ, Khôi chủng và Tử chủng đồng thời Trát Căn thành công!
...
Mặc dù là Tần Hạo Hiên cũng không khỏi dừng bước lại nhìn tới, đúng lúc thấy Trương Dương đang tuyển nhận tiểu đệ.
Lúc này Trương Dương nào còn có bộ dạng tiểu đệ theo phía sau Trương Cuồng ngày thường, thần tình kiêu căng, nụ cười tự tin dào dạt, khí thế phóng ra ngoài, cố ý đem việc mình Trát Căn thành công thể hiện ra ngoài.
Biểu hiện của Trương Dương làm cho Trương Cuồng rất khó chịu, tên này vừa trở về liền trắng trợn đào góc nhà của mình, khiến tiểu đệ của mình nhận hắn làm lão đại, chuyện càng làm cho Trương Cuồng khó chịu hơn nữa là, dĩ nhiên thực sự có mấy người vây quanh Trương Dương, công nhận hắn làm lão đại!
Cho dù ngươi tám ngày Trát Căn thành công thì thế nào? Còn không phải chỉ là một Khôi chủng mà thôi sao, dĩ nhiên còn muốn cưỡi trên đầu mình, đào góc nhà mình, loại hành vi này không thể nghi ngờ chính là hung hăng tát Trương Cuồng một bạt tai.
Thấy ánh mắt phẫn nộ của Trương Cuồng, Trương Dương lộ ra vẻ trịnh trọng, ôm quyền nói rằng:
- Cuồng ca, kể từ hôm nay, tiểu đệ cũng tự lập môn hộ, không thể tiếp tục đi sau làm người phiền muộn nữa rồi. Vị trí chưởng giáo Thái Sơ giáo, tiểu đệ trong tương lai cũng muốn giành giật một hồi.
Trương Cuồng nghe được mấy lời này, hàm răng gần như muốn cắn nát, lại phát hiện lời Trương Dương còn chưa nói hết, tên đệ tử Khôi chủng vừa mới Trát Căn này lại tiếp tục khiêu khích hắn:
- Cuồng ca, người làm đệ đệ sau khi tự lập môn hộ cũng muốn khuyên ngươi hai câu, ngươi cùng Lý Tĩnh vì vị trí chưởng giáo không ngừng ám đấu, lại không ai dám đâm tới chỗ sáng, khí phách thế này ngay cả ta cũng không bằng. Là Tử chủng thì đã sao? Tương lại của trên dưới Thái Sơ ta, há có thể không có hùng tâm tráng chí, không có khí lượng đảm phách của thống lĩnh? Huống hồ, ngươi thân là đệ tử Tử chủng, ngay cả Nhược chủng như Tần Hạo Hiên cũng không áp chế nổi, ngày hôm qua còn bị hắn cưỡi trên đầu sỉ nhục, nhu nhược như ngươi, lại không có thủ đoạn, không có tầm nhìn, chức chưởng giáo Thái Sơ ta xem ngươi chính là hết hy vọng rồi!
Nếu đêm qua chưởng giáo không gọi Trương Cuồng đến Tiềm Long quan nói mấy lời kia, khiến cho tâm tính của hắn được nâng cao rất nhiều, e là hôm nay nghe được những lời này của Trương Dương, Trương Cuồng cho dù không bực bội chết cũng tức điên lên rồi. Hiện giờ mặc dù khó tránh khỏi bực bội một phen, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh nhưng kiêu ngạo mà đáp:
- Ha ha, ta nói này Dương sư đệ, ngươi chỉ là một Khôi chủng, cảnh giới của Tử chủng há là người như ngươi có thể hiểu được sao? Ta không quan tâm ngươi có kỳ ngộ gì, nhưng tương lai vị trí chưởng giáo vô thượng, ngươi ngay cả tư cách tham gia tranh đoạt cũng không có đâu, ta khuyên ngươi sớm bỏ đi cái ý nghĩ này, nhanh chóng quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, nể tình huynh đệ, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua, bằng không cuộc sống về sau của ngươi chỉ sợ sẽ không dễ chịu đâu.
Trương Cuồng vừa dứt lời, nhìn thấy Tần Hạo Hiên bên cạnh Lý Tĩnh, Lý Tĩnh mặc dù không nói, nhưng vẻ mặt vẫn chứa đựng một tia nhìn có chút hả hê, khi Trương Dương nói Trương Cuồng và hắn không có khí phách, hắn vẫn không có phản bác, nhưng trong mắt tinh mang liên tục lóe lên, toàn thân tùy ý đứng ở chỗ này, khí định thần nhàn, dáng vẻ bí hiểm, hoàn toàn khác biệt với hình tượng ương ngạnh phách lối nhà giàu mới nổi của Trương Dương, ai cao ai thấp lập tức có thể thấy rõ.
Nhìn bề ngoài, Lý Tĩnh chẳng thèm tranh đoạt cùng Trương Dương, nhưng khí thế trực bạch hắn thể hiện ra đã nói cho mọi người -- ta khinh thường Trương Dương, ngươi không xứng tranh với ta, thậm chí không xứng làm cho ta mở lời với ngươi.
Nhìn cuộc nháo kịch này của Trương Cuồng và Trương Dương, Tần Hạo Hiên chỉ lắc đầu, hai huynh đề từng cùng nhau đi bắt nạt người khác ở trấn, bây giờ lại có thể náo đến tình trạng bất hòa thế này. Tâm Trương Cuồng vẫn còn rất bình tĩnh, Trương Dương xuất đầu như vậy, tương đương với đồng thời khiêu chiến cả ba Tử chủng, tâm tính như vậy... tương lai e rằng còn phải chịu thua thiệt dài dài.
Mới chỉ nhập môn được có tám ngày, vừa mới Trát Căn mà thôi, đã vì vị trí chưởng giáo cách xa vạn dặm mà bắt đầu tranh đấu cãi nhau, thật sự không hiểu nổi hiện giờ bọn họ có cái gì hay để mà tranh nhau? Tranh là ai mạnh ai yếu? Đó cũng không phải là chuyện sau tám ngày đã có thể nhìn ra được, Trát Căn trước một bước thì thế nào, trên con đường tu tiên, có muôn vàn đãi ngộ, dù cho thiên tư tốt, đãi ngộ khác biệt cũng sẽ khiến cho thành tựu tương lai cao thấp khác nhau.
Hơn nữa trước mặt vô thượng đại đạo, mọi người đều là con kiến hôi, coi như là Tử chủng cũng chẳng qua là một hạt bụi trong thiên địa mà thôi! Người tu tiên không phải nên giành mạng sống với trời, mưu đồ trường sinh bất lão, thoát xác phi thăng, mà lại vì một cái vị trí chưởng giáo tranh tới tranh lui, thật sự là tầm nhìn hạn hẹp, nông cạn cực kỳ!
Tần Hạo Hiên quay đầu, đối với Từ Vũ nãy giờ vẫn không nói tiếng nào, nói:
- Tu đạo tu chính là đắc đạo thành tiên, cạnh tranh vị trí chưởng giáo có ích lợi gì? Ở trong mắt ta, làm chưởng giáo chỉ có thể làm cho trong lòng mình nhiều thêm một phần phàm tâm, càng bị phức tạp sự vụ, ràng buộc thời gian tu luyện và tâm tình, cũng sẽ khiến ngươi có thể để lỡ rất nhiều đãi ngộ khác! Bọn họ tranh đoạt vị trí chưởng giáo đơn giản là lẫn lộn đầu đuôi, muội sau này dù cho tu vi cường đại, cũng không cần tham gia vào tranh đoạt với bọn họ!