Thái Sơ

Chương 180: Chương 180: Người Giàu Nhất Linh Điền Cốc (1)




- Tốc độ tu luyện của Tử loại quả là quá kinh người! – Nhập môn cùng bọn hắn, đám tân đệ tử hiện giờ vẫn chỉ là cắm rễ hoặc nảy mầm âm thầm cảm thán, ưu thế trời sinh của Tử loại đối với những người loại yếu như bọn họ dù làm thế nào cũng không thể theo kịp, chỉ có thể hâm mộ, cho dù là Lý Tĩnh – người yếu nhất trong đám Tử loại cũng đã là Tiên Miêu cảnh tứ diệp, một người loại yếu muốn đạt tới Tiên Miêu cảnh tứ diệp, nếu không gặp được cơ duyên kỳ ngộ, ít nhất cũng phải chăm chỉ khổ luyện bảy năm.

- Ai, đừng nói ba người Tử loại bọn hắn, đến hai người Hôi loại là Trương Dương và Mộ Dung Siêu cũng đã là Tiên Miêu cảnh nhị diệp, chúng ta muốn tu luyện đến Tiên Miêu cảnh nhị diệp, cũng không biết phải mất mấy năm nữa! – Một đệ tử loại yếu thở dài một hơi, sắc mặt ảm đạm, bỗng nhiên hắn như nhớ tới điều gì, nói:

- Loại yếu chính là loại yếu, ngươi xem Tần Hạo Hiên lợi hại nhất trong loại yếu chúng ta, cả ngày đóng cửa tu luyện, rất ít khi nhìn thấy hắn xuất đầu lộ diện, nhưng hắn sắp hai tháng rồi cũng không thấy nảy mầm? Ông trời quả thực không công bằng a!

- Ngươi không nhắc tới Tần Hạo Hiên thì ta cũng sắp quên mất hắn, trong khoảng thời gian này hắn ít khi ra ngoài, cũng không thấy truyền ra tin tức hắn đột phá nảy mầm, xem ra cũng chẳng khác gì mọi người!

- Đó là đương nhiên, hắn đến cả Tiên Chủng sung mãn đều không phải, cắm rễ nảy mầm nhanh hơn người khác có thể nói là may mắn, nhưng Tiên Miêu cảnh cần phải dựa vào tích lũy linh lực mới có thể, há có thể dựa vào vận may?

Trong phòng Trương Dương, hắn đang cau mày, đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt khó chịu.

Mấy tiểu đệ phụ trách giám sát Tần Hạo Hiên toàn thân run rẩy, cẩn thận từng li từng tí báo cáo với hắn:

- Trong khoảng thời gian này, Tần Hạo Hiên không bước chân ra khỏi nhà, ta dựa theo dặn dò của ngài cả ngày canh ở ngoài cửa phòng hắn, thế nhưng chưa từng thấy hắn đi một mình, cho dù là ăn cơm cũng có lão đầu Bồ Hán Trung kia đi cùng!

- Coi chừng, coi chừng thật chặt chẽ cho ta! Mở to hai mắt, chớp cũng không được! – Trương Dương giận dữ quát:

- Nếu để ta phát hiện các ngươi lười biếng, Tần Hạo Hiên đi một mình lại không báo cáo cho ta, làm lỡ kế hoạch của ta, khiến tốc độ tu vi của ta chậm lại, ta nhất định sẽ rút gân lột da các ngươi!

Giọng nói của Trương Dương âm u, khiến mấy tên tiểu đệ sợ đến mức toàn thân run rẩy không thôi, cúi thấp đầu liên tục vâng dạ, nhanh chóng rời khỏi phòng Trương Dương giống như chạy trốn, sau khi ra ngoài bọn họ mới phát hiện sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.

- Ngươi nổi giận với bọn hắn cũng vô dụng. – Ngữ khí âm u của Trương Dương khiến Sở Tương Tử rất khó chịu, hắn trừng mắt Trương Dương, nói:

- Yên lặng chờ đợi thời cơ đi!

- Ta đã chờ hơn một tháng rồi! Ta không chờ nổi nữa, ngươi nhìn tên Mộ Dung Siêu vốn không bằng ta kia, thỉnh thoảng lấy từ chỗ Tần Hạo Hiên mấy bao Hành Khí Tán, tu vi đã nhanh chóng đạt đến Tiên Miêu cảnh nhị diệp, ngang hàng với ta! Ngươi bảo ta sao có thể nhẫn nhịn? – Trương Dương nhắc đến chỗ bực bội, đột nhiên bật người dậy, ước gì Tần Hạo Hiên lập tức xuất hiện trước mặt hắn, để hắn trói lại.

Sở Tương Tử có ý tốt nhắc nhở, lại bị Trương Dương vô duyên vô cớ hét lên, cũng lập tức từ trên ghế bật dậy, ngữ khí âm u, cố gắng kiềm chế lửa giận đang cháy hừng hực, nói:

- Ngươi hét lên với ta?

Nhìn thấy vẻ mặt Sở Tương Tử sắp sửa nổi giận, Trương Dương giật mình, lúc này hắn mới nhớ tới Sở Tương Tử không phải tiểu đệ của hắn, mà chính là sư huynh nhập đạo của hắn! Mặc dù thành tựu tương lai của hắn chắc chắn không bằng chính mình, nhưng trước mắt mình vẫn phải cầu cạnh hắn a! Trương Dương vội vàng thay bằng một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cười cười xin lỗi:

- Xin lỗi Sở sư huynh, ta nhất thời tức giận, cũng không phải nhằm vào huynh, xin huynh đừng trách!

Trương Dương nói vài lời mềm mỏng, nộ khí trên mặt Sở Tương Tử mới giảm đi một chút, nhưng vẫn chưa hết giận, khẳng định rằng sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng.

- Sở sư huynh, ngươi nói ta có thể không vội vàng sao? Bởi vì phải hướng dẫn ta, ngươi cũng đã dừng lại tại Tiên Miêu cảnh nhị thập diệp lâu như vậy, nếu như không làm sư huynh hướng dẫn của ta mà an tâm tu luyện, hiện giờ khẳng định đã đột phá! Nhìn thấy ngài như vậy, trong lòng ta sốt ruột a! – Trương Dương biết lòng dạ Sở Tương Tử rất hẹp hòi, nếu mình không tiêu trừ khúc mắc trong lòng hắn, sau này không biết hắn ta sẽ âm thầm hại mình như thế nào, cho dù hắn không đối phó với mình, nhưng nhập Tiên Đạo còn thời gian khoảng một tháng nữa, nếu hắn không ra sức, không dạy mình tri thức tu tiên, vậy mình liền lỗ lớn, nghĩ vậy hắn lại vội vàng nói lời dễ nghe:

- Sở sư huynh tốt với ta như vậy, nếu như lấy được Hành Khí Tán, ta nhất định đưa cho Sở sư huynh trước tiên.

Trương Dương vừa nói ra những lời chu đáo như vậy, vẻ âm trầm trên mặt Sở Tương lúc này mới rút đi.

Không chỉ có Trương Dương lo lắng tu vi của mình, mà còn cả Lý Tĩnh.

Lúc này hắn đang suy nghĩ đến chỗ Từ Vũ kéo gần quan hệ, mục đích chủ yếu là nhìn xem có thể mua thêm một bao Hành Khí Tán hay không.

Từ sau lần trước mua bao Hành Khí Tán kia giúp hắn đột phá đến Tiên Miêu cảnh tứ diệp, hắn càng nhớ mãi không quên Hành Khí Tán mà Từ Vũ luyện chế, nhưng một là Hành Khí Tán của Từ Vũ quá đắt, linh thạch trong tay hắn có hạn, hai là trên tay Từ Vũ cũng không thường xuyên có hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.